Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 196: Không ai mãi mãi hèn.

Editor: Tiểu Ly Ly.

Hôm sau, Thiên Âm từ trong mùi thơm ngào ngạt tỉnh lại.

Nghe nghe, cảm thấy mùi thơm này hết sức quen thuộc, bật dậy nhảy xuống đất một cái, quần áo xốc xếch chạy như bay đến phòng bếp.

Lúc Thiên Âm tới, Trọng Hoa đang bưng một chén nấm hương bỏ vào trong súp, trên dung nhan tuấn tú hàm chứa nhu tình.

"Sư phụ, người ở đây nấu cơm à?"

Nàng ba hai bước chạy đi vào, nhìn trong nồi, tuy là nước canh đơn thuần, nhưng trong súp cũng có hương vị quen thuộc.

Trọng Hoa múc một muỗng nhấp miệng, tiếp theo xới một chén đưa cho nàng, không nhanh không chậm nói: "Trong lúc nhành rỗi, vi sư nhớ ngươi là phàm nhân, cần có lương thực thức ăn để không bị đói, sáng sớm liền hái một chút nấm hầm canh, ngươi nhìn thử xem có thích hay không, không thích, sau đó vi sư để nhị sư huynh ngươi đi Nhân giới đặt mua chút thức ăn ngươi thích trở lại."

Đến tột cùng là thật rỗi rãnh hay là hắn lấy cớ, canh này là vì nàng mà nấu, nàng thật vui mừng.

Thiên Âm bưng chén canh từ trong tay của hắn, uống một hớp đã thấy đáy, đối mặt với ánh mắt khác thường của Trọng Hoa, nàng mới tỉnh ra canh này thật là nóng. Vội vàng rót ly trà uống xong, mới nói: "Sư phụ không nên phiền toái, lúc trước nguyên liệu nấu cơm là đệ tử đều lấy từ chỗ này."

Nhìn ánh mắt không hiểu của Trọng Hoa, nàng cười cười: "Ta rất nhiều ngày không có trở lại, phát hiện ngày trước những Tiên Hạc kia rất gầy yếu hôm nay lại thịt mỡ béo dày, nếu nướng ăn thì hương vị nhất định càng ngon hơn trước. . . . . ."

Trọng Hoa nhìn ra ngoài cửa kêu: "Thiên Nam!"

Không tới tronrg giây lát, Thiên Nam sảng khoái tinh thần đi tới trước mặt hai người, không đợi hắn mở miệng, Trọng Hoa chỉ Thiên Âm: "Tiểu sư muội ngươi muốn ăn Tiên Hạc nướng, ngươi tùy tiện đi bắt hai con."

Thiên Âm lảo đảo chạy ra ngoài: "Chờ ta một chút, ta đi rửa mặt một phen, sau đó đi với nhị sư huynh!"

Khóe miệng Thiên Nam co giật mấy cái, lặng lẽ liếc qua Trọng Hoa, nhẹ giọng hỏi: "Sư phụ, Tiên Hạc này thật sự muốn bắt cho nàng ăn?"

"Ừ." Trọng Hoa bưng chén canh cho hắn, miệng hơi cười: "Theo nàng đi, vui vẻ là được rồi."

Dứt lời rời đi, để lại cho Thiên Nam một bóng lưng đạm bạc kiêu ngạo.

Thiên Nam nhìn theo bóng lưng rời đi của hắn thật lâu, khẽ mỉm cười uống chén canh mới rời đi.

Đợi Thiên Âm ăn uống no đủ, trở lại điện Cửu Trọng với Thiên Nam, trong điện đã hoàn toàn trống không, Trọng Hoa không biết tung tích.

Nàng ngồi ở trong phòng tinh thần hoảng hốt cả đêm, hôm sau mới biết, ở Thần Đãng Sơn Vô Tư gặp phải Ma tộc phục kích, bị vây khốn ở Đại Liệt Cốc, tánh mạng nguy hiểm. Trọng Hoa đi tới, chính là muốn thay nàng giải vây.

Thiên Âm suy nghĩ hồi lâu, chưa muốn đi. Không phải nàng không nghĩ, bởi vì quá nhớ, cho nên phải học được những thứ không muốn. Đối với việc không được yêu sư phụ, sư từ đồ hiếu, mới có thể bình an vô sự.

Suy nghĩ định xuống rồi, mấy ngày sau đó, yên ổn bình thường.

Thiên Âm nhờ Thiên Nam âm thầm lắng nghe tin tức có liên quan đến Phương Diệc Nhiên, lại nghe nghe thấy hắn đã sớm trở về Ma tộc.

Thì ra là ngày đó, sau khi Phương Diệc Nhiên tới Điện Chấp Pháp, Phục Nguyên thấy hắn nhập ma, dưới cơn nóng giận, liền chế phục hắn, lại không nhẫn tâm cũng không đành lòng gϊếŧ, liền nhốt ở cấm địa phía sau núi. Nhưng chưa từng nghĩ, Lưu Quang tự mình thả Phương Diệc Nhiên ra. Nghe nói Thiên Âm bình an vô sự, Phương Diệc Nhiên liền trở về Ma giới.

Thiên Âm cảm thấy chuyện này, quá cẩu huyết.

Lưu Quang luôn không có tinh thần giúp người làm niềm vui, lần này giơ tay giúp đỡ Phương Diệc Nhiên thật ngoài dự đoán mọi người.

Nàng nghĩ tới cho dù như thế nào cần được bày tỏ cảm kích một phen lòng, đi đến nơi của Lưu Quang với Thiên Nam, không thấy Lưu Quang, ngược lại gặp được Phong Thanh Dương và Hồng Trang.

Nhìn vẻ mặt, bọn họ cũng không nhìn thấy Lưu Quang.

Hai người họ đang từ điện Lưu Vân đi ra, bốn người gặp nhau, Thiên Nam xuất phát từ cấp bậc lễ nghĩa, hành lễ với Phong Thanh Dương. Thiên Âm không muốn gây sự cũng vì để cho người không mượn được cớ, trong lòng vô cùng cung kính thi lễ một cái: "Gặp qua Chưởng môn."

Hồng Trang vuốt vuốt cửu thiên lăng bên cổ tay, cười khẩy nói: "Đệ tử Tôn thượng giống như không biết lễ nghĩa, thấy sư tỷ là ta đây, cũng không biết hành lễ, cung cung kính kính kêu một tiếng “sư tỷ”?"

"Gặp qua Hồng Trang sư tỷ, Hồng Trang sư tỷ vạn thọ vô cương*!" Trên mặt của Thiên Âm tất cả đều là ý cười, ngược lại biết điều hành lễ, Hồng Trang bị một câu “vạn thọ vô cương” của nàng làm cho tức giận đến mặt đỏ lên. Thiên Âm dừng một chút, nói: "Hồng Trang sư tỷ quả nhiên tri lễ, thấy sư huynh cũng vênh váo tự đắc không ai bì nổi như vậy, lệnh sư muội của ta cũng được mở mang tầm mất, vô cùng bái phục."

Vạn thọ vô cương*: sống lâu trăm tuổi

Vẻ mặt Hồng Trang cứng đờ, chống lại vẻ mặt chế giễu của Thiên Nam, trên mặt trở nên tái mét, lại thấy Phong Thanh Dương không lên tiếng nói giúp, không cam không nguyện hành lễ với đồng môn: "Gặp qua Thiên Nam sư huynh."

So sánh với Đông Phương, Thiên Nam có vẻ thật thà, ở bên trong danh tiếng cực tốt, hơn hai trăm năm qua chưa bao giờ theo người ta gây sự. Nhưng thật thà cũng không phải là mềm yếu có thể khi dễ, hắn và Đông Phương được Trọng Hoa truyền lại, người kính ta, ta kính người, người nếu phạm ta, ta cũng không sợ. Cố tình hai người lại lòng dạ hẹp hòi hơn Trọng Hoa một chút, ở giữa tiểu nhân và quân tử kia. Hồng Trang phạm vào Thiên Âm, hắn là người thích bao che tật xấu của người nhà, hỏa khí xông lên đầu, không có giải quyết ngay Hồng Trang tại chỗ cũng đã là nể mặt Phong Thanh Dương rồi.

Vì vậy hắn né tránh Hồng Trang hành lễ, vẻ mặt không biểu cảm mở miệng: "Hồng Trang sư muội là kỳ tài tiên môn ta, lại thêm có Chưởng môn là đồng tông của sư muội, rất tôn quý, cái lễ này ta thật sự không nhận nổi." Mặc kệ sắc mặt Hồng Trang khó chịu, ngược lại hắn nhìn về phía Phong Thanh Dương, khiêm tốn ôn nhã: "Chưởng môn sư huynh, ta còn dạy Thiên Âm tu luyện, trở về trước."

Đồng tông*: cùng gia tộc, cùng dòng họ

Hai người đi chưa được hai bước, Hồng Trang ở phía sau cười như không cười nói: "Đã thành phàm nhân không có một chút thiên phú nào, tu luyện nữa cũng là uổng công, tên ăn xin, cho dù có bò cao hơn nữa, cuối cùng cũng chỉ có thể trở về làm tên ăn xin."

Thiên Nam giận không kềm được, mới nhíu mày Thiên Âm đã biết hắn muốn làm cái gì, nàng nhanh như chớp ra tay đè cánh tay hắn lại, nở nụ cười rực rỡ, chậm rãi xoay người, ngắm nhìn Hồng Trang ở ngoài mười bước: “Hồng Trang, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, không ai mãi mãi hèn. Phong thủy luôn luân chuyển, chuyện tương lai, ai có thể dự liệu? Ai có thể bảo đảm cuộc đời của Hồng Trang ngươi sẽ mãi vinh hoa phú quý một đời làm bạn? Người nào vừa có thể chắc chắn Thiên Âm ta không thể xoay chuyển đất trời?"

Phong Thanh Dương liếc xéo nàng: "Người có ý gì?"

Thiên Âm xấu hổ cười một tiếng: "Trong lòng người nghĩ sai, suy nghĩ cũng liền sai lệch, người vô tâm không cần phải nghĩ, lời này của ta cũng chỉ ý trên mặt chữ."

Nói xong nàng và Thiên Nam nghênh ngang rời đi.

Hồng Trang nghiêm giọng nói: "Cái tên ăn xin thối này!"

Gió nhẹ phất qua bắt đầu thổi tay áo của Phong Thanh Dương, hắn híp đôi mắt thon dài lại, lạnh nhạt nói: "Ngươi biết ngươi và nàng không giống nhau chỗ nào sao?" Hắn không cho Hồng Trang trả lời cơ hội, còn nói: "Ngươi coi nàng cừu địch sống chết, nàng lại chưa từng để ngươi ở trong mắt. Nàng tựa như vách đá cheo leo đứng nghiêm đón gió, ngươi là gió sương mưa tuyết, mặc cho ngươi tàn phá, nàng sừng sững bất động kiên cố."

"Nếu như ngươi thật muốn đẩy nàng vào chỗ chết, nhất định phải khiến cho nàng trở nên hoảng loạn, rút ra gốc rễ đâm nơi quan trọng nhất của nàng. Như vậy, nếu trừ đi nàng, rất dễ dàng." Phong Thanh Dương cười nhìn nàng: "Hồng Trang, ngươi hiểu không?"

Thiên Âm quan trọng nhất là cái gì? Là Trọng Hoa.

Hồng Trang cười nói: "Hồng Trang hiểu."

Phong Thanh Dương nghiêng người nhìn điện Lưu Vân, gương mặt tuấn tú giơ lên nụ cười thâm trầm.

Hắn nhẹ giọng nói: "Thái A không phải chỉ có một Tôn thượng Trọng Hoa, sư thúc, bổn tọa cũng uất ức thay ngươi."