Editor: Tiểu Ly Ly.
Thiên Âm vùi ở trong ngực Trọng Hoa, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Ngực bị thương, nhìn đáng sợ, thực tế chỉ là đâm vào một lớp da.
Đến điện Cửu Trọng, Trọng Hoa một đường ôm nàng trở về phòng, để cho nàng trong lòng ấm áp.
Sư phụ thật sự cũng không toàn bộ quên ta. . . . . .
Nàng nghĩ tới như vậy, cười khanh khách ra tiếng.
Trọng Hoa đặt nàng ở trên giường, nhướng mắt lên: "Ngực ngươi bị thương, là muốn bổn tôn bôi thuốc cho ngươi, hay tự ngươi động thủ?"
Thiên Âm không kịp ngồi đã đi đến gần: "Vẫn là sư phụ giúp ta đi, ta đau không nhúc nhích được."
Trọng Hoa cầm chén nước cho nàng, nàng an toàn nhận lấy, hắn nhíu mày, bên môi tươi cười: "Cái này ngươi gọi là không nhúc nhích được?"
"Tay chỉ có thể nhúc nhích được một chút như vậy thôi."
Ngực bị thương, mặc dù vết thương không sâu, nhưng vẫn đau. Thiên Âm khổ sở vặn vẹo uốn éo, cẩn thận hỏi: "Sư phụ, mới vừa người có phải cố ý làm bộ không biết ta hay không? Trên thực tế người nhớ đúng không? Vì sao người phải thành thân với Vô Tư?"
Trọng Hoa nhàn nhã bước đi thong thả đến bên trên một cái ghế ngồi xuống, bưng trà uống, mới chậm rãi nói: "Xác thực thật là không nhớ rõ ngươi. Từ khi bổn tôn bắt đầu tỉnh lại, đã thấy rất nhiều chuyện không hiểu rõ ở trong đầu. Thời điểm ở Băng Vực thấy ngươi, cảm thấy ngươi nhìn quen mắt. . . . . ."
Thiên Âm chen miệng: "Ta chính là cô nương có mắt nhìn tương đối tốt."
". . . . . ." Trọng Hoa quyết định không để ý tới nàng, tiếp tục nói: "Ngày đó bổn tôn cho ngươi là Ma tộc, vốn muốn trừ khử ngươi và Mặc Tử Tụ, Lưu Quang nói vài lời khiến bổn tôn thay đổi chủ ý."
"Tiên tôn Lam Duyệt cũng dường như hi vọng bổn tôn không biết ngươi, bổn tôn liền làm thỏa mãn tâm ý của bọn họ. Nhìn ra được, bọn họ xem ngươi như cái đinh trong mắt." Hắn nhận lấy ly trà nàng mới vừa uống xong, đặt lên bàn, nói: "Về phần Vô Tư, thành thân với nàng, một mặt bởi vì lúc sắp chết Vô Nhai dặn dò, một mặt là giao tình 6000 năm giữa bổn tôn với nàng, giúp nàng hoàn thành tâm nguyện. Có lẽ sau này lâu ngày tâm trạng sẽ thay đổi, cũng có thể nảy sinh một ít tình yêu nam nữ với nàng."
Trong lòng Thiên Âm quá không có cảm giác gì: "Sư phụ người thật là vĩ đại, đây là quên mình vì người kia."
Trọng Hoa dừng một chút, hỏi: "Ngày trước ngươi và bổn tôn chung đυ.ng cũng là tùy ý như vậy?"
Thiên Âm kinh ngạc: "Đây coi là cái gì, mười một tuổi đã xếp vào môn hạ của sư phụ, trong bảy năm đó, ngày đêm chung giường chung gối với sư phụ. . . . . ."
"Ngươi nói láo." Lời nàng còn chưa dứt, Trọng Hoa nói: "Nếu như ngươi nhất định cứ cợt nhã như thế. . . . . ." Hắn chỉ vể phía cửa: "Cửa ở nơi đó, mời ngươi tùy ý."
Thiên Âm không nói.
Thì ra là người người đều nói sư phụ lãnh tình, hôm nay mới lĩnh ngộ được, cái gì mới gọi là chân chính lãnh tình.
Ngực nàng bị thương, vô cùng đau đớn.
Trọng Hoa tiến lên, lấy pháp lực thay nàng trị liệu vết thương ngoài da này. Không lâu sau, vết thương dần dần khép lại. Hắn không biết từ nơi nào lấy ra một vật, đặt ở trên đầu giường của Thiên Âm, nói: "Cây trâm này trả lại cho ngươi."
Thiên Âm nắm trúc trâm giản dị quen thuộc, quá khứ ngọt ngào trong trí nhớ vừa xông lên đầu, lại bị nàng mạnh mẽ kiềm chế, quyết tâm không nghĩ tới. Cài cây trâm lên tóc, ngạc nhiên nói: "Làm sao sư phụ biết đây là của ta?"
Trọng Hoa cũng không kiêng dè: "Thời điểm nhặt nó, liền biết là của ngươi."
"Sư phụ, quả nhiên người và ta là tâm ý tương thông!"
Trọng Hoa không để ý tới nàng khóc than, đứng dậy đi ra cửa: "Tính tình như thế của người làm sao có thể là đệ tử bổn tôn? Lúc nào cũng ngôn ngữ phạm thượng, mặc dù trục xuất ngươi khỏi sư môn cũng không quá đáng." Sắc mặt Thiên Âm trắng nhợt, hắn nghĩ tới ánh mắt của mọi người nhìn nàng ở Trường Diễn Võ, Phong Thanh Dương ra tay ngoan tuyệt, hơi thu mắt lại, tiếp tục nói: "Người Tiên giới có thù oán với ngươi không phải là số ít, ngươi đã là đệ tử bổn tôn, bổn tôn liền có trách nhiệm che chở ngươi."
"Ý của sư phụ nói ta vẫn còn là đệ tử của ngài?"
Trọng Hoa nghĩ tới lời nói của Đông Phương và Thiên Nam, nếu mình và thiếu nữ trước mặt này thật sự sinh ra tình cảm không nên có, như vậy bị trí nhớ phong ấn
cũng không cần tìm về. Hôm nay thiếu nữ này là kẻ phàm nhân, không có thiên phú tu luyện gì, mặc dù ngày đêm tu luyện không ngừng nghỉ, tương lai thành tựu cũng là cơ hồ quá nhỏ. Không bằng bình tĩnh sống hết một đời, đời sau, đời đời kiếp kiếp. Dù sao cũng tốt hơn rơi xuống đài Tru Thần, vì vậy biến mất.
Trong đáy lòng, vừa nghĩ thuận theo tự nhiên, trong lòng yên tĩnh hơi quặn đau.
"Tất nhiên vẫn là đệ tử bổn tôn." Trọng Hoa liếc nàng một cái, yên lặng trong nháy mắt, nói: "Thiên Âm, sư đồ mến nhau là chuyện trái luân thường đạo lí, Tiên giới không tha. Ngươi cũng đã biết?"
"Ta hiểu biết rõ."
Người người đều nói với nàng như vậy, nàng làm sao không biết?
"Như vậy, bổn tôn thừa nhận ngươi là đệ tử bổn tôn, ta và ngươi liền an tâm làm sư đồ, được không?"
Thiên Âm nghĩ, sư phụ mình ít nói kiệm lời, nhưng nói ra những câu này, nghe tựa như ôn hòa, trên thực tế không giữ lại cho người ta đường sống.
Cũng được, nàng vốn chỉ muốn an tĩnh cả đời với hắn.
Một “được” chữ, ở trong miệng lưu luyến hồi lâu, nhẹ nhàng phun ra.
Lòng có chút chua.
Trọng Hoa cười một tiếng, có chút tịch mịch nói: "Như thế rất tốt."
Hắn đi tới cửa, giọng nói của Thiên Âm ở phía sau vang lên: "Sư phụ, thật ra thì người không nhớ ra ta cũng được."
Bước chân hắn dừng lại, lúc này dưới bàn chân nặng như nghìn vàng.
Đang lúc này, Thiên Nam không biết từ chỗ nào mệt mỏi trở về gặp ở Trường Khanh ngoài điện, nghe nói Thiên Âm trở về điện Cửu Trọng, đang hào hứng vừa hô vừa chạy vào trong.
Trọng Hoa quay đầu lại ngắm nhìn, nàng đang mở mắt sáng trông suốt nghiêm túc nhìn mình, không thấy mất mác không thấy đau lòng. Giống như trong lòng nặng nề vô ích, ở dưới ánh mắt này, hắn lại chột dạ chật vật không cách nào nhìn thẳng vào mắt nàng.
Thiên Nam nhảy đến mấy bước, Trọng Hoa liếc hắn một cái, bóng dáng
chợt lóe liền biến mất.
Thiên Nam còn ở ngoài cửa, tiếng gào thét truyền vào trong: "Thiên Thiên! Ngươi không chết!"
Khóe miệng Thiên Âm co giật, nhưng trong lòng giống như tìm được người cứu đói, trong lòng chua xót khi đối mặt Trọng Hoa mới có thể cố kiềm nén lại, thấy Thiên Nam, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống, nghẹn ngào sau một lúc lâu, khóc thút thít nói: "Quả thật, tiểu sư muội của ta mệnh cứng rắn như đá."
Thiên Nam mắt cũng ướt, hắn nghiêng đầu lau một cái, trong nháy mắt gõ trán
của nàng, cười trêu: "Sao đã lâu không gặp, ngươi lại già mồm như thế."
"Huynh mới già mồm cãi láo! Toàn bộ trên dưới tiên môn ngươi cũng già mồm cãi láo!"
Thiên Nam cười hắc hắc: "Đúng, toàn bộ trên dưới tiên môn ta cũng già mồm cãi láo."
Thiên Âm buột miệng cười, trong lòng ôn như như mặt trời ấm áp.
"Ta nghe nói chuyện hôm nay rồi." Thiên Nam buông tiếng thở dài: "Ngươi muốn tìm cách trở lại cho chúng ta biết là được, chúng ta sẽ nghĩ cách đón ngươi trở lại. Cần gì đi đại náo nghi thức tế thiên? Còn dùng mình làm tiền đánh cuộc. Nếu sư phụ quyết tâm không nhận đệ tử như ngươi, hôm nay chỉ sợ ngươi ngay cả mạng cũng mất." Cuối cùng cũng mắng một tiếng: "Quả thật lỗ mãng!"
Thiên Nam nghĩ tới cũng sợ, lại đưa tay xoa xoa trán nàng bị hắn gõ qua, giả vờ giận dữ nói: "Ngày sau không cho mạo hiểm nữa có nghe hay không? Nếu Đông Phương sư huynh của ngươi biết được chuyện này, nhất định sẽi lột da của ngươi ra!"
Thiên Âm thấy mắt hắn đều đỏ đến tương đối kinh người, liền sáng suốt nói sang chuyện khác: "Ta thấy hình như sư phụ mập lên, những ngày ta không có ở đây có phải Vô Tư ngày ngày cho hắn ăn thịt hay không?"
Thiên Nam quả thật nghiêng đầu cẩn thận suy nghĩ một chút, kỳ quái liếc nàng một cái: "Chẳng lẽ thời điểm sư phụ sống ở Nhân giới với người không có ăn thịt?"
Cẩn thận hồi tưởng một lần, hình như quả thật có chuyện như vậy, Thiên Âm gật đầu: "Sư phụ không thường ăn, đều là ta ăn." Lơ đãng ngẩng đầu, chỉ thấy Thiên Nam miệng sùi bọt mép, vẻ mặt giống như bị lôi ra chém vô số lần, nàng cả kinh: "Nhị sư huynh, huynh làm sao vậy?"
"Ngươi thật. . . . . ." Thiên Nam khó khăn mở miệng: "Thật ở Nhân giới ngươi có quan hệ bất chính với sư phụ rồi hả ?"
Thiên Âm cười lạnh: "Làm sao ngươi không dứt khoát nói giao phối?" Liếc nhìn Trường Khanh đi tới ngoài cửa vào lúc này, nàng kéo chăn qua khỏi đầu ngủ: "Nhị sư huynh, ta mệt mỏi, những người không có nhiệm vụ chớ bước vào."
Ánh mắt Trường Khanh buồn bã, xoay người rời đi. Thiên Nam cách chăn vỗ vỗ Thiên Âm: "Đợi đến khi nào trong lòng ngươi bình tĩnh một chút, ta lại gọi Trường Khanh tới đây."