Editor: Xẩm Xẩm
Cố Mạc dựa vào vách tường, cười
trào phúng nhìn Tiếu Lạc: “Trong nhà này đầy đủ thiết bị phòng trộm, các camera giấu kín khiến cho kẻ xông vào không có cách nào che giấu, em
không cần sợ, chỉ cần không phải là em, toàn bộ đều ok.”
Cơ quan ngầm và camera.
Những tạp kỹ nhỏ của cô không phải đều được camera ghi lại sao?
Tiếu Lạc khẩn trương liếʍ môi, tay run rẩy chui vào lòng Tiếu Nhiễm: “Thật vậy sao?”
“Thiết bị phòng trộm luôn được bật 24 giờ. Bảo vệ ở phía sau phòng an ninh, có chuyện gì sẽ chạy đến chỉ trong 2 phút.” Cố Mạc nhìn ánh amwts phiếm
hồng của Tiếu Lạc, sâu xa khó hiểu nháy mắt một cái.
Tiếu Lạc lập tức luống cuống, cô rời khỏi cái ôm của Tiếu Nhiễm, vừa lau
nước mắt, vừa nói: “Chị, anh rể, em không sao rồi. Nếu anh rể nói an
toàn như vậy, em liền không sợ nữa rồi. Hai người nhanh chóng lên lầu
nghỉ ngơi đi.”
“Cố Mạc, có nên mở băng theo dõi ra nhìn
lại không, nhỡ đâu có kẻ trộm xông tới?” Lúc này Tiếu Nhiễm trở nên dè
dặt cẩn thận rồi.
Cố Mạc cười xoa tóc Tiếu Nhiễm: “Em muốn nhìn thì nhìn, anh không có ý kiến.”
Tiếu Lạc vừa nghe Cố Mạc nói, lập tức khủng hoảng lắc đầu: “Chị, anh rể, không cần xem, chỉ là em gặp ác mộng!”
“Em xác định?” Tiếu Nhiễm nhướng mày nhìn Tiếu Lạc. Phản ứng của Tiếu Lạc
đã tiết lộ một chút tin tức, đầy đủ cho cô xác định được mộng đêm nay
chỉ là một tuồng kịch của Tiếu Lạc. Nếu không phải nó cố ý diễn trò, hẳn sẽ không sợ hãi xem lại băng ghi hình. Cô không khỏi bội phục hành động của Tiếu Lạc. Muốn nói phải thực sự khen khóc cực kỳ thật, nước mắt
nước mũi cùng chảy ra, đúng là chuyên nghiệp. Thật không biết Tiếu Lạc
thế nào mà làm được như thế, hành động vô cùng chuyên nghiệp.
Tiếu Lạc không ngừng gật đầu: “Thật sự không cần nhìn! Em mệt rồi, hai người đi ngủ đi.”
“Em cũng đừng bị ác mộng làm tỉnh lại. Chị em vừa mới hạ sốt, không chịu
nổi lăn qua lăn lại đâu.” Cố Mạc lạnh lùng nhìn Tiếu Lạc, trong mắt tràn ngập ý cảnh cáo.
“Tiếu Lạc biết rồi.” Tiếu Lạc nơm nớp lo sợ, gật đầu một cái.
“Em thấy nên mở đèn đi, đừng tắt!” Tiếu Nhiễm nhìn thoáng qua Tiếu Lạc, ngạo mạn nói: “Để em đỡ sợ hãi.”
“Tốn điện lắm?” Tiếu Lạc a một cái.
Tiếu Nhiễm để đèn, là vì càng tốt cho việc có thể theo dõi tất cả hoạt động của cô ở phòng khách.
Cô rất xấu rồi!
Một cơ hội cũng không cho cô.
“Cố Mạc có thể thuê được bảo an xuất thân từ FBI, tự nhiên cũng không nề hà chút tiền điện ấy. Mở lên đi!” Tiếu Nhiễm nói xong, dắt tay Cố Mạc, nhẹ nhàng đi lên lầu.
Cố Mạc sâu xa khó hiểu nhìn Tiếu Nhiễm một cái, theo Tiếu Nhiễm lên lầu.
Tiếu Lạc nắm chặt quả đấm ngồi trên ghế sofa, cũng không dám có vẻ mặt phức tạp, bởi vì cô sợ camera ghi lại.
Mở đèn lên, tất cả hành động và vẻ mặt của cô đều bị lộ ra ngoài, không cách nào che giấu.
Cô nằm lại sofa, kéo chăn đến trên mũi của mình, chỉ để lại đôi mắt, sau
đó len lén quan sát bốn phía, quả nhiên trong gian phòng này có bố trí
camera ở nhiều góc, những camera này đều có màu đỏ nhạt, chứng tỏ đang
vận hành. Cô vậy mà ngốc nghếch không quan sát trước một chút.
Không tồi là vừa rồi cô đi vào phòng bếp không có bật đèn, toàn bộ đều tiến
hành trong bóng tối, có lẽ camera không thể xem được.
Hôm nay cô biến thành tôm tép nhãi nhép trước mặt Cố Mạc, đều là do Tiếu Nhiễm làm hại!
Tiếu Nhiễm đúng là nha đầu hư hỏng!
Đừng rơi vào trong tay cô!
Nếu rơi vào tay cô, cô nhất định bắt cô ta hứng chịu gấp đôi.