Editor: Quỷ Quỷ
Tiếu Nhiễm ngồi trên giường, cầm
điều khiển bật màn hình theo dõi. Lúc cô nhìn thấy Tiếu Lạc ăn mù tạt
mắt nhòa lệ thì không khỏi bội phục trợn mắt.
“Rốt cuộc nó muốn cái gì chứ?”
“Cái này chính là sự thua kém.” Cố Mạc mang một cái ly hoa quả nhỏ đến trước mặt Tiếu Nhiễm, ngồi bên cạnh cô, cưng chiều xoa nhẹ tóc cô.”Với chỉ số thông minh của em vĩnh viễn cũng không nghĩ ra biện pháp như vậy.”
“Cuối cùng em cũng biết mẹ em vì sao lại bại dưới tay Dương Nguyệt Quyên. Tâm cơ không phẳng như mặt nước.” Tiếu Nhiễm cắn một miếng quả, thở một hơi thật dài.
“Điều này còn phải có sự kiên định của đàn ông. Ba em rõ ràng không được.” Cố Mạc lạnh nhạt nói.
Trên người Tiếu Bằng Trình rõ ràng có những đặc trưng của những tay nhà giàu mới nổi. Có tiền là đi ra ngoài nɠɵạı ŧìиɧ, kiêu ngạo cho rằng có tiền
là có thể mua được thứ phù hợp hơn với đẳng cấp.
Năm đó
anh hận Tiếu Bằng Trình như vậy, cũng một phần là vì loại kiêu hãnh “Ta
có tiền, ta sẽ chơi ngươi đến cùng” trên người đối phương.
“Nhưng ông ấy lại là một người ba tốt.” Tiếu Nhiễm không muốn thừa nhận ba là
người như vậy, tuy rằng đó là sự thật. Ba thương cô, làm tất cả đều là
muốn tốt cho cô, cho nên dù ông ấy không phải là một người chồng tốt,
phụ hai người vợ, nhưng cô vẫn muốn bảo vệ ông ấy. Nếu cô đồng tình với
Cố Mạc, ba biết được chắc sẽ rất buồn.
“Không thể phủ nhận.” Cố Mạc gật đầu một cái. Anh lấy điều khiển tắt màn hình theo dõi, rồi chăm sóc Tiếu Nhiễm ăn hoa quả.
Tiếu Nhiễm lấy một miếng to nhét vào miệng Cố Mạc:”Hôm nay chú đã mệt mỏi cả ngày, thưởng cho anh.”
“Mượn hoa hiến Phật?” Cố Mạc nhíu mi. Đôi môi phấn hồng của Tiếu Nhiễm mê hoặc anh, hận không thể nuốt cô vào bụng.
“Em là vợ anh, cái gì của anh đều là của em.” Tiếu Nhiễm lại đút cho Cố Mạc một miếng nữa.”Chú, tài khoản ngân hàng của em đều đưa cho ba hết rồi,
về sau anh phải nuôi em. Phải cho em tiền ăn, uống, tiền xe, nộp học
phí, còn có…..tiền điện thoại, tiền mạng nữa.”
“Phải bao nuôi tất cả sao?” Cố Mạc cúi người, hôn Tiếu Nhiễm một chút.
“Phải tốn rất nhiều tiền! Được không?” Tiếu Nhiễm nhìn Cố Mạc, khoa trương
nói,”Miệng em có ngoa thì một tháng cũng chỉ tầm mấy ngàn thôi!”
Cố Mạc bị Tiếu Nhiễm làm bật cười:”Đúng là tốn tiền!”
“Người bình thường không nuôi nổi em đâu.” Tiếu Nhiễm kiêu hãnh ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Cho nên chỉ có thể để anh nuôi.” Cố Mạc đè Tiếu Nhiễm xuống, nhiệt tình hôn cô. Lúc này hương vị hoa quả vẫn còn vương lại trên môi cô, cắn vào cảm thấy sự ngọt ngào ê ẩm, giống như tình yêu của bọn họ, cũng nhiều vị
chua xót như vậy.
Cố Mạc hôn Tiếu Nhiễm đến mê muội, không cẩn thận đυ.ng vào ly hoa quả thủy tinh rơi xuống dưới giường.
Tiếu Nhiễm đẩy Cố Mạc ra nhìn cái ly lăn trên mặt đất, tiếc nuối chỏ vào ngực Cố Mạc:”Đều tại anh! Cái ly đó đắt lắm đây!”
“Em bắt đầu để ý đến tiền nong từ bao giờ vậy?” Cố Mạc cười ôm chặt Tiếu
Nhiễm. Tiền anh kiếm cũng để nuôi cô mười đời, hơn nữa còn có thể tiêu
xài thoải mái mười đời. Nếu là cái ly thủy tinh cô đang nói đến, không
chừng anh có thể ra ngoài vũ trụ mang về rải đầy một tầng.
“Từ khi ba em gặp chuyện không may, em dồn hết tiền vào cho ba.” Tiếu Nhiễm ngậm ngùi trả lời.
Vì giải quyết khó khăn cho ba, cô trả lại cho ba tất cả chi phiếu, trong
tay cũng chỉ còn lại mấy trăm đồng tiêu vặt. Khi đó Cố Mạc rời đi mà
không nói lời nào, cô cầm cự suốt nửa tháng chỉ với mấy trăm đồng, trả
tiền ăn và tiền xe rồi thì không còn gì. Cô ngay cả que kem mát lạnh
cũng không dám mua.
Bắt đầu từ ngày đó, cô hiểu ra tiền rất quan trọng.
Cố Mạc ôm chặt Tiếu Nhiễm, đau lòng không ngừng xin lỗi bên tai cô:”Nha
đầu, thật xin lỗi. Anh sẽ không bao giờ bỏ lại em nữa! Sau này không có
tiền phải nói với anh! Anh nuôi em! Nuôi em mười đời!”