Phùng Mật

Chương 19: Báo ân (tt)

Tối ngày đó, Lệ đại gia vội vàng nhảy cửa sổ mà chạy trốn, tuy rằng qua mặt Lệ Nhuận Du, lại

khôngcẩn thận ngã trong rừng, chân phải còn bị bẫy chuột kẹp

một

cái, về đến được phòng

thì

chân cũng hết

đi

được, sau mấy ngày liền đau đến nhịn

không

được, ban đêm sao còn nghĩ đến chuyện nữ nhi được nữa, càng thêm ghi hận, chướng mắt với Lệ Nhuận Du.

Người này tính tình kém, thích ngược đãi nha hoàn cùng mấy gã sai vặt, tùy tùng hầu hạ

hắn

mấy ngày nay khổ

không

thể

nói

hết, nhìn chủ tử nhà mình đen mặt nặng nề, đương nhiên

sẽ

không

cho rằng

hắncòn

đang

đắm chìm trong bi thương do lão phu nhân qua đời, còn

không

phải là do nhị phu nhân ở Biệt Xuân Viện.

Nhớ đến ngày đó, chủ tử nhà mình khập khiễng trở về, đầu ngón chân cùng màu với gương mặt,

khôngchỉ là

không

đi

được, cái trán còn u

một

cục, cũng bị hạ nhân ngầm chế diễu.

Đợi tức giận qua

đi, Lệ đại gia lại bắt đầu suy nghĩ vớ vẩn.

hắn

không

ăn được mỹ nhân, tâm ngứa ngáy khó nhịn, cả ngày canh giữ linh đường, liếc mắt

một

cái nhìn chăm chăm

không

chớp mắt với thân ảnh nhu mị xinh đẹp kia, nàng ngược lại chỉ cho

hắn

bóng lưng, nhưng chỉ như vậy

hắn

có thể tưởng tượng được chính diện của nàng mê người đến cỡ nào.

hắn

quên

không

được hình ảnh nàng trong tịnh phòng ngày hôm đó, ánh trăng sáng ngà soi

trên

cằm, cổ, xương quai xanh, xuống chút nữa

thì

bị bóng đen bao phủ, lại chọc người tò mò đến tận cùng, gỡ ra hai tay

nhỏ

đang

e thẹn che đậy,

một

ngụm ngậm lấy nụ hoa run run kia.

Đây mới là chuyện sung sướиɠ nhất nhân gian.

một

trận lửa dục bùng cháy từ chân đến giữa háng, Lệ đại gia cúi đầu nhìn thấy, huynh đệ của mình

đãsung to đứng thẳng lên, nếu

không

phải có ống tay áo che đậy, sớm hay muộn cũng làm cho nha hoàn nhìn thấy

một

mặt sợ hãi cũng xấu hổ.

đang

muốn

đi

đến nhà bên nghĩ ngơi

một

lát, vậy mà nhìn thấy Mật Nhi trước mặt

đã

đứng dậy rời

đi, Lệ đại gia rời linh đường, vội vã đuổi theo, may mắn là xung quanh

không

một

bóng người, đúng là hay lắm, khoé mắt lại nhìn thấy thân ảnh

một

màu trắng, quyết tâm cất bước đuổi theo.

Nhưng khi đuổi đến cùng, trước mắt chỉ là hồ nước, nơi nào có bóng dáng mỹ nhân.

Trở lại linh đường, Mật Nhi lại ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó, tựa như chưa từng

đi

ra bên ngoài, Lệ đại gia nhất thời hoa cả mắt, đợi người

không

chú ý, nhịn

không

được

nhỏ

giọng hỏi “Đệ muội, vừa rồi muội

đi

đâu?”

“đi

gặp Nhuận Du.” Mật Nhi rũ mắt nhìn khắp

một

lượt, thấy

không

ai nhìn chăm chăm nơi này, có chút bạo gan “Đại ca, người

không

biết đâu, Nhuận Du dính ta

thật

chặt,

thật

sự

không

thoát thân được.”

Nhìn bộ dạng đáng thương của nàng, Lệ đại gia hận

không

thể lập tức ấn nàng vào trong ngực mà hung hăng xoa nắn, trước nhịn cái

đã,

nhẹ

giọng dỗ dành “Bảo bối, đừng lo lắng, sau này nhà này đại ca làm chủ,

không

cần kiêng dè dè

một

người tàn phế như vậy, muốn làm gì đều có thể làm.”

Mật Nhi chần chờ

nói

“Chính là

hắn

vẫn luôn uống thuốc đại phu đưa đến, nghe

nói

lúc sinh thời lão phu nhân tìm rất lâu, rất linh nghiệm.”

“Vậy là

hắn

có thể chơi ngươi?” Lệ đại gia nhướng mày

nói.

Mặt đẹp Mật Nhi đỏ bừng, ngại quanh đây đều là tiếng khóc thương, cắn môi

không

lên tiếng.

Lệ đại gia biết

đã

doạ nàng sợ, cười khe khẽ từ cổ họng,

trên

mặt lại như

không

có gì “Với đại ca cũng

không

cần lừa gạt, nếu ngươi

đã

mang thân thể mình cho gã nam nhân bên ngoài, sao lại

không

thể đau lòng

một

chút vì đại ca ngươi, rốt cuộc sau này, Lệ gia là do ta định đoạt, mà

không

phải ngươi trong lòng còn nhớ thương tên tàn phế đó.”

Phút chốc, gương mặt Mật Nhi biến trắng.

“Đại ca

nói

vậy

không

phải để doạ ngươi” Lệ đại gia thấp giọng dụ dỗ “Chọn

một

ngày

đi, trốn ta lâu như vậy, đều là sớm hay muộn cũng đến thôi.”

Mật Nhi nắm chặt khan, nghĩ nghĩ

nói

“Đêm mai vẫn ở chỗ cũ

đi.”

“Được.” Lệ đại gia đồng ý

một

cách thống khoái.

Trong nháy mắt

một

ngày,

một

đêm

đã

qua, thấy màn đêm lại trùm xuống, Lệ đại gia chắc mẩm Mật Nhi

không

dám đến muộn, sớm

đã

ở trong động giả sơn mà đợi, chuẩn bị tuỳ ý ôm nàng từ phía sau.

Nhưng chờ

đã

lâu cũng chưa từng thấy bóng dáng Mật Nhi đâu, Lệ đại gia dục hoả đốt người, khó lòng dằn nổi, đôi mắt quay tít, bỗng dừng lại, thấy

một

thân ảnh mảnh khảnh đối diện

đang

đi

đến, nhanh đem đầu cùng thân mình lùi về phía trong, mãi đến khi người đến gần mới lặng lẽ đưa tay ra, muốn đem nàng ôm chặt lại.

Lúc này gió đêm đột nhiên thổi đến, làm cho đôi mắt mơ mơ màng màng, chờ phản ứng lại được

thì

mỹ nhân sớm

đã

đi

xa.

Nếu dưới mí mắt mình lại muốn chạy trốn,

không

có cửa đâu!

Lệ đại gia, lần này

không

cho Mật Nhi có cơ hội chạy thoát, xuyên nhanh qua dãy giả sơn, nhành hồng, cành liễu, trừng cơn gió quất vào đình viện, dọc theo đường

đi, bám theo

thật

chặt, chờ ý thức được lại phát

hiện

theo người đến phật đường.

Gian phật đường này ngày thường là chỗ ở của lão phu nhân, nay lão phu nhân

đi

không

mấy ngày, hạ nhân lười biếng,

một

tầng bụi dính

trên

vâth dụng, theo tác động của mành châu, làm cho mặt

hắn

dính dầy bụi bẩn, trong lúc nhất thời che miệng ho khan.

Lại thấy mỹ nhân

đang

trốn sau mành, xinh đẹp, yểu điệu đứng đó, chỉ cho

hắn

bóng dáng xinh đẹp, trong lòng

hắn

liền ngứa ngáy,

trên

mặt lại đầy tức giận “Đệ muội,

không

chờ chỗ cũ, đưa đại ca đến nơi này là muốn làm gì.”

“Nhuận Du dường như

đã

biết,

không

thể tiếp tục chờ đợi ở đó được. Đưa đại ca đến đây, cũng là tiện

nói

chuyện.” Mật Nhi giải thích lại mang theo uỷ khuất “Làm trò trước mặt Bồ Tát, đại ca hẳn

sẽ

có chừng mực,

không

cần ép người.”

Lệ đại gia vẫn cười như cũ, giọng điệu lạnh lùng “Sao vậy, bảo bối, ngày hôm qua thái độ cũng

khôngphải như thế này. Ngươi là

nói

cho đại ca biết, Nhuận Du khi dễ ngươi?”