Beta: Isis Nguyễn
Khi Đường Tứ Tứ nhìn thấy Quân Cơ Lạc, khẩn trương nhìn qua toàn thân
hắn, lập tức thấy được chỗ đùi bị máu nhuộm đỏ
một
mảng. Nàng nhíu mày, nhanh chóng
đi
đến bên người Quân Cơ Lạc.
“Thế nào, chàng còn chịu đựng được
không?” Nàng
nhỏ
giọng hỏi.
Quân Cơ Lạc nhìn được vẻ mặt
hắn
muốn thấy, liền bá đạo duỗi tay nắm bả vai của nàng, đem trọng lượng toàn thân dựa vào người nàng. “Tứ Tứ, nàng
không
phải rất chán ghét Mộ Dung Nhược Hồng sao? Hôm nay ta cho nàng lên đài… Tuồng này nàng diễn
đi, muốn làm cái gì, muốn mắng cái gì cũng được. Ta chống lưng cho nàng!” Quân Cơ Lạc ngửi mùi thơm
trên
người nàng, du͙© vọиɠ dưới thân càng thêm bồng trướng.
Đường Tứ Tứ
không
cảm giác được du͙© vọиɠ cực nóng của
hắn, cho nên khi Quân Cơ Lạc
nói
với nàng, có thể tuỳ tiện khi dễ Mộ Dung Nhược Hồng, nàng làm sao có thể buông tha cơ hội này.
Đời trước, Mộ Dung Nhược Hồng là hoàng đế, nàng bị
hắn
dẫm vào trong bụi đất.
Đời này, Mộ Dung Nhược Hồng vẫn là hoàng đế, nhưng lần này đến phiên nàng dẫm
hắn
vào trong bụi đất ti tiện nhất.
Mặt Đường Tứ Tứ
âm
trầm, dò xét Mộ Dung Nhược Hồng, “Thần phụ xin hỏi Hoàng thượng, Cửu Thiên Tuế là thái giám giả sao?”
Mộ Dung Nhược Hồng thu hồi ánh mắt kinh sợ
đang
dán
trên
ngươi Vương Dũng, sau đó cực kì
khôngmuốn đối mặt
sự
thật
nói, “…không
phải… Sau này nếu lại có người
nói
đến chuyện này, trẫm
sẽ
tru di cửu tộc
hắn.” Mộ Dung Nhược Hồng hèn mọn đê tiện lấy lòng.
sự
việc đến nước này, nếu
hắn
không
thoả hiệp, ngôi vị hoàng đế hôm nay có thể đổi chủ.
Quân Cơ Lạc đem toàn bộ thân mình tựa vào người Đường Tứ Tứ, toàn thân nàng lạnh băng, đúng là cái
hắn
cần. Vì có thể cọ sát thân thể của nàng,
hắn
thoải mái khẽ ngâm
một
tiếng bên tai Đường Tứ Tứ.
Đường Tứ Tứ cũng cảm nhận được thân thể cực nóng cùng căng cứng của
hắn, bộ dáng nàng dịu dàng nhu thuận, ôn nhu cười với
hắn, nhưng khi ánh mắt nhìn qua Mộ Dung Nhược Hồng liền thay đổi, sẵng giọng, “Hoàng thượng
đã
biết Cửu Thiên Tuế
không
có khi quân, vậy Chương Ngự sử cùng Thẩm Trạng nguyên dẫn nhiều người đến bao vây Cửu Thiên Tuế là có ý gì?
không
lẽ là giả truyền thánh chỉ ý đồ mưu sát Cửu Thiên Tuế?”
Vừa nghe Đường Tứ Tứ đổ cho mình tội danh lớn như vậy, Chương Ngự sử cùng Thẩm Tuý Thạch vội quỳ xuống, dập đầu với Mộ Dung Nhược Hồng, miệng liên tục hô
không
dám.
Gương mặt
nhỏ
nhắn thuần khiết của Đường Tứ Tứ hơi ngẩng lên, tiếp tục chất vấn Mộ Dung Nhược Hồng, “Hoàng thượng, những lời này của Chương Ngự sử cùng Thẩm Tuý Thạch ý là hoạt động ám sát lần này là do Hoàng thượng ra lệnh?” Đường Tứ Tứ cố ý cao giọng, “Hoàng thượng ngài
thật
sự
bày kế gϊếŧ Cửu Thiên Tuế sao? Nếu ngài
thật
sự
muốn gϊếŧ Cửu Thiên Tuế, vậy xin hỏi Hoàng thương, Cửu Thiên Tuế phạm vào tội ác tày trời gì? Nếu
thật
sự
có phạm tội
thì
chứng cứ đâu? Vương tử phạm pháp, tội như thứ dân. Tuy rằng thân phận của Cửu Thiên Tuế cao quý, nhưng nếu Hoàng thượng có thể đưa ra chứng cứ chứng minh ngày ấy có tội.
không
cần Hoàng thượng lên tiếng, Tứ Tứ lập tức chính tay đâm chết Cửu Thiên Tuế, vì dân trừ hại. Vậy Hoàng thượng, xin hỏi ngài căn cứ vào đâu?”
Đường Tứ Tứ càng
nói
càng kích động,
âm
điệu cũng càng lúc càng tăng, liên tục chất vấn Mộ Dung Nhược Hồng, căn bản
không
đem vị hoàng đế này đặt vào mắt.
Thẩm Tuý Thạch chen vào
nói, “thật
buồn cười! Hành vi tội ác của Cửu Thiên Tuế ở khắp nơi! Ngươi chỉ cần đến đầu đường hỏi thăm, dân chúng
sẽ
kể cho ngươi nghe ba ngày ba đêm.
sự
căm hận của dân chúng đối với
hắn
chính là chứng cớ.”
Đường Tứ Tứ dùng sức phất tay áo, ánh mắt lạnh giá, xuyên vào Thẩm Tuý Thạch, “Nếu
nói
như Thẩm Trạng nguyên, ta đây cũng có thể
nói
gần đậy hạ nhân trong Đường phủ đều truyền miệng rằng Thẩm Trạng nguyên cực kì thích nam nhân, hơn nữa còn thích bị nam nhân đè. Xin hỏi Thẩm Trạng nguyên, việc này có
thật
không?”
Thẩm Tuý Thạch trong lòng thầm hận,
hắn
vốn chưa lần nào đấu thắng Đường Tứ Tứ, “Ngươi
khôngbiết lời
nói
của hạ nhân
không
thể cho là
thật
sao.” Thẩm Tuý Thạch oán hận
nói.
“Chính Thẩm Trạng nguyên cũng
không
tin lời đồn đãi là
thật, làm sao có thể dựa vào lời
nói
của dân chúng mà kết luận Cửu Thiên Tuế là ác nhân?” Đường Tứ Tứ lại nhìn Mộ Dung Nhược Hồng, lúc này đây, nàng
không
kiêng nể gì trực tiếp mắng, “Hoàng thượng, ngài là hôn quân sao? Chỉ bằng lời gièm pha của hai tên tiểu nhân Chương Ngự sử cùng Thẩm Trạng nguyên liền muốn gϊếŧ Cửu Thiên Tuế, ngài
không
sợ làm Cửu Thiên Tuế lạnh lòng, đến lúc đó làm cho cả Tiêu quốc sụp đổ sao?”
Trước mặt nhiều người như vậy mắng Mộ Dung Nhược Hồng, Đường Tứ Tứ cảm thấy
thật
vui sướиɠ. Lại nhìn đến gương mặt nghẹn đỏ của
hắn, trong lòng nàng càng thêm đắc ý.
“…Trẫm
không
có ra ý chỉ gϊếŧ Cửu Thiên Tuế!” Mộ Dung Nhược Hồng dám
nói
có sao? “Đều là hai người Chương Ngự sử cùng Thẩm Tuý Thạch giả truyền ý chỉ của trẫm.”
Đường Tứ Tứ cười, “đã
như vậy, Hoàng thượng chuẩn bị xử phạt hai người giả truyền thánh chỉ này như thế nào?”
“Gϊếŧ
không
tha!” Mộ Dung Nhược Hồng nhẫn tâm
nói.
“Trước khi gϊếŧ bọn
hắn, bắt bọn họ đến ngoài phủ Cửu Thiên Tuế của ta bắt chước chó sủa ba ngày!” Quân Cơ Lạc lên tiếng bổ sung
một
câu.
Sau nửa canh giờ, trong Ngự thư phòng. An công công
thật
cẩn thận bẩm báo với Mộ Dung Nhược Hồng
đang
nổi giận, “Tam hoàng tử cầu kiến!”
Mộ Dung Nhược Hồng
đang
phát hoả, làm sao có thể gặp Mộ Dung Quân Thương.
hắn
sai An công công
đi
đuổi Mộ Dung Quân Thương. Nhưng Mộ Dung Quân Thương vẫn là nhờ Yến Mặc hỗ trợ vào điện.
Mộ Dung Quân Thương khinh miệt nhìn chằm chằm Mộ Dung Nhược Hồng
đang
không
khác gì chó có tang, khoé miệng trong trẻo nhưng lạnh lùng lộ ra nụ cười trào phúng, “Chỉ bằng sức của mình ngươi mà muốn đấu với Quân Cơ Lạc, đúng là
không
biết lượng sức.”
Mộ Dung Nhược Hồng cũng châm chọc
nói, “Đừng chỉ
nói
ta, vài lần trước
không
phải chính ngươi cũng bị
hắn
chọc giận đến hộc máu sao? Muốn
nói
không
biết lượng sức, ngươi cũng có hơn gì ta.”
Con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng của Mộ Dung Quân Thương
hiện
lên
một
chút chán ghét, “Được rồi! Bổn vương tiến cung
không
phải là muốn cãi nhau với ngươi. Nay ta, ngươi, Mộ Dung Ôn Trạch, chúng ta ba người đơn đả độc đấu,
không
có người nào thắng được Quân Cơ Lạc. Lúc này ta tìm ngươi, là muốn hợp tác với ngươi, ba huynh đệ chúng ta liên hợp lại đối phó
hắn. Còn ân oán giữa huynh đệ chúng ta, chờ giải quyết xong Quân Cơ Lạc mới
nói.”
Mộ Dung Nhược Hồng có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Mộ Dung Quân Thương, trong mắt
hiện
lên ánh sáng chói lọi. Đề nghị của Mộ Dung Quân Thương
thật
làm
hắn
động tâm.
Sau ngày này, Mộ Dung Nhược Hồng vốn tưởng gϊếŧ được Quân Cơ Lạc, làm cho mình nổi danh lập uy, lại trở thành hôn quân dung túng đại hoạn quan Quân Cơ Lạc gϊếŧ hại trung thần trong miệng dân chúng.
trên
phố hễ có người mắng Quân Cơ Lạc, cũng
sẽ
đem tên hôn quân Mộ Dung Nhược Hồng ra mắng chung. Nhưng
hắn
cùng Quân Cơ Lạc
không
giống nhau, Quân Cơ Lạc chưa bao giờ sai thuộc hạ
đi
bắt những người mắng chửi
hắn, dân chúng dù mắng
hắn
như thế nào
đi
nữa cũng
không
sao. Ngược lại Mộ Dung Nhược Hồng
thì
phái thuộc hạ
đi
bắt những dân chúng dám thoá mạ
hắn.
Mộ Dung Nhược Hồng muốn ngăn chặn miệng thiên hạ, tình thế ngược lại ngày càng lấn át cả tiếng xấu của Quân Cơ Lạc,
hắn
trở thành người mà dân chúng Tiêu quốc mỗi khi nhắc tới đều thầm mắng vài tiếng hoàng đế ngu ngốc.
Nguyện vọng được dân chúng khen là minh quân của Mộ Dung Nhược Hồng cứ như vậy
không
thành, hơn nữa có thể là vĩnh viễn đều
không
thành.
PS: ngày mai đến chương có thịt, trước hết bắt những người xấu đó im lặng…Đến mấy chương ngọt ngào rồi… (tác giả)