Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 394: Tam kiếm khách

Phương Giải nhổ một bãi nước bọt lẫn theo máu, cả hàm răng đều đau nhức.

Hắn đã nhìn ra sự khác thường của Trọng Bá, cho nên âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

May mắn…nếu Trọng Bá vẫn là người bình thường, thì nói không chừng vừa nãy mình đã ngã xuống rồi. Tuy tu vị của Trọng Bá vẫn còn, nhưng ông ta chỉ còn cái xác, không có suy nghĩ. Vừa rồi một kiếm kia đâm tới, Phương Giải dùng răng cắn, nếu Trọng Bá vẫn còn suy nghĩ của mình, thì chỉ cần tung kiếm khí một cái, phía sau ót Phương Giải sẽ có một lỗ thủng.

Phương Giải nhìn chằm chằm vào Trọng Bá, nhìn ông ta lại lao tới.

Trường kiếm trong tay Trọng Bá biến thành một tia sáng, đã không còn thấy kiếm đâu. Cái thanh âm vừa nãy lại vang lên trong não, Phương Giải thấy tức ngực, cổ họng ngòn ngọt, huyết khí chỉ trực tuôn trào.

Gió có tiếng mà vô hình.

Mặc dù Trọng Bá không còn tư tưởng, nhưng ông ta vẫn sử dụng chiêu thức theo thói quen.

Đây là một loại vô thức.

Một trong bốn kim vệ bên cạnh La Diệu, sao có thể là kẻ yếu được?

Hồi Phong có hai thủ đoạn công kích. Đầu tiên là khí xoáy vô hình, thứ hai là thanh âm. Dùng thanh âm làm rối loạn thần trí, rồi dùng khí xoáy gϊếŧ người.

Phương Giải đã hiểu thế nào là hồi phong, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra được cách đối phó. Hắn đã có thể cảm nhận được sự thay đổi nguyên khí thiên địa, nên chỉ cần không rơi vào khí xoáy kia thì hắn sẽ không sao cả. Nhưng thanh âm từ lỗ kiếm mới là vấn đề, không thể tránh được.

Hắn nện vào ngực mình một cái, để cho huyết khí không dâng lên.

Phun ra một bụm máu, thần trí Phương Giải khôi phục thanh tỉnh.

Hắn biết mình nhất định phải nắm bắt được sự tỉnh táo ngắn ngủi này. Cho nên hắn tránh đòn mà xông tới Trọng Bá. Trọng Bá bay về phía trước, trường kiếm không ở trong tay ông ta mà trôi nổi không ngừng xoáy tròn ở bên cạnh ông ta. Phương Giải dẫm mạnh chân một cái, tạo thành hai cái hố sâu dưới đất.

Triều Lộ đao bổ về phía đầu Trọng Bá, đối phó với một cương thi như vậy, đâm xuyên qua tim đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Mắt thấy thanh đao sắp chém tới đỉnh đầu Trọng Bá, Trọng Bá duỗi tay ra đằng sau rút thanh trường kiếm thứ hai.

Chuôi kiếm của thanh thứ hai này cũng ngắn như thanh như nhất, nhưng thân kiếm rộng gấp hai. Đây là một thanh trọng kiếm, uy lực không kém hơn trảm mã đao.

Keng một tiếng.

Trọng kiếm chạm mạnh vào Triều Lộ đao của Phương Giải. Vốn tưởng rằng có thể cắt đứt được trọng kiếm, nhưng không ngờ rằng trọng kiếm này cực kỳ chắc chắn. Triều Lộ đao chỉ tạo ra một vết rạn nhỏ trên thân kiếm. Cánh tay của Phương Giải chấn động đau nhức, mà thân hình của Trọng Bá vẫn lao về phía trước. Một tay cầm kiếm, tay kia chỉ về phía trước, thanh trường kiếm có thân kiếm hẹp hơn đâm về phía ngực Phương Giải.

Phương Giải dịch chuyển Triều Lộ đao, bàn tay đột nhiên bẻ gãy dùng góc độ khó tin ngăn thanh trường kiếm này lại, sau đó tung một quyền.

Cú đấm của hắn, có thể so với binh khí.

Bịch một tiếng.

Quyền trái của Phương Giải đánh mạnh lên trọng kiếm của Trọng Bá, trọng kiếm bị chấn động vung ra ngoài. Phương Giải mượn cơ hội này dán lại gần dùng đầu gối huých vào bụng Trọng Bá. Trọng Bá không né không tránh, sau khi ổn định lại trọng kiếm thì lại chém về phía đầu Phương Giải.

Đầu gối của Phương Giải huých mạnh vào bụng Trọng Bá như là huých phải một miếng sắt vậy.

May mà cơ thể của Phương Giải còn cứng hơn cả sắt.

Trọng Bá cong người xuống, khuôn mặt vặn vẹo. Nhưng trọng kiếm trong tay ông ta vẫn chém tới, Phương Giải còn muốn lùi lại đã không kịp rồi.

Cho nên Phương Giải không lùi, hắn tiếp tục hướng về phía trước, hai tay ôm chặt thắt lưng của Trọng Bá rồi nhấc ông ta lên ngả người ra đằng sau. Trọng kiếm của Trọng Bá chém hụt, cả người bị Phương Giải nhấc lên rồi bịch một tiếng, đầu của ông ta đập mạnh xuống đất, tạo ra một hố sâu. Không dừng ở đó, Phương Giải lại chuyển người đạp thật mạnh vào cằm Trọng Bá.

Trọng Bá bị đập đầu xuống đất, còn chưa kịp đứng dậy lại bị Phương Giải đạp bay ra ngoài. Đầu của ông ta khảm vào mặt cỏ, lúc bị đạp bắn đi lưu lại một rãnh sâu. Thanh trường kiếm thân hẹp rơi xuống đất, Phương Giải đứng dậy vung đao chặt gãy trường kiếm!

Hắn cúi thấp người xuống, hai chân dùng sức đạp vào mặt cỏ rồi xông tới. Mặt đất hắn đạp phải giống như có bom nổ, để lại khói bụi mù mịt.

Trọng Bá bị ngã lại lập tức đứng thẳng tắp lên, nhìn như một con lật đật.

Ông ta vừa đứng thẳng người, Phương Giải đã tung một đao chém vào cổ họng của ông ta. Một đao kia nếu chém trúng, thì đầu của Trọng Bá sẽ bay lên trời.

Trọng kiếm vẫn còn trong tay Trọng Bá, trường kiếm nhỏ hơn đã bị Phương Giải hủy.

Ông ta vô thức nâng trọng kiếm lên ngăn ở trước cổ. Triều Lộ đao đập mạnh vào trong kiếm, hai binh khí va vào nhau, tóe lửa.

Trọng kiếm chắc chắn, nhưng vẫn còn kém xa Triều Lộ đao của Phương Giải.

Một đao kia lưu lại vết nứt trên thân kiếm. Nếu không phải thân kiếm dày và rộng thì đã sớm bị chặt đứt rồi. Thanh đao của Phương Giải bị kẹt trong trọng kiếm, tay trái của hắn đặt ở thắt lưng, rút thanh tàn đao Huyết Đồ ra. Tuy Huyết Đồ đao không bằng được Triều Lộ đao, nhưng cũng là thanh đao hàng đầu trong giang hồ.

Lão già què chẳng những truyền Nhất Thức Đao cho Phương Giải, còn truyền cho hắn một lợi khí gϊếŧ người.

Tuy Huyết Đồ rất ngắn, nhưng ở cự ly như vậy là đủ rồi.

Triều Lộ đao và trọng kiếm dính vào nhau, Phương Giải không rút đao ra thì Trọng Bá cũng không thể nào dùng kiếm được.

Huyết Đồ lao thẳng tới cổ họng của Trọng Bá, tốc độ nhanh như điện.

Nhưng mắt thấy Huyết Đồ sắp tới cổ Trọng Bá, thì trong tay Trọng Bá lại có thêm một thanh kiếm.

Đây là thanh thứ ba trong hộp kiếm.

Rất ngắn.

Nghiêm khắc mà nói, đây thậm chí không thể tính là một thanh kiếm. Quá ngắn, chừng 1/3 mét, ngoại trừ chuôi kiếm ra, thân kiếm miễn cưỡng có thể đâm thủng ngực một người. Nhưng bởi vì kiếm rất ngắn, cho nên Trọng Bá rút kiếm rất nhanh, cũng đỡ rất nhanh.

Đoản kiếm và Huyết Đồ đao đυ.ng vào nhau, cánh tay hai người đều bị chấn động nẩy ra ngoài. Nhưng hiển nhiên tốc độ xuất kiếm của Trọng Bá nhanh hơn, đoản kiếm lay động một cái lập tức đâm trở về, thẳng tới ngực Phương Giải!

Trọng Bá có ba thanh kiếm.

Mọi người xưng là Tam Kiếm Khách.





Nếu không phải Trọng Bá đã mất thần trí, thì Phương Giải không có khả năng quần chiến lâu như vậy. Tuy hai năm qua hắn đã rất tiến bộ, có thể dùng hai chữ “thần tốc” để hình dung, nhưng vẫn không thể bằng được Trọng Bá, một cao thủ có tu vị lắng đọng vài chục năm. Thời gian tu hành của Phương Giải quá ngắn, tính ra mới chỉ hơn một năm mà thôi.

Liên tiếp chủ động tấn công nhưng không đánh bại được Trọng Bá, thu hoạch lớn nhất chỉ là hủy được thanh trường kiếm thân hẹp kia.

Hắn hủy thanh trường kiếm đó, bởi vì tấn công bằng thanh âm mới khó phòng bị nhất.

Đoản kiếm của Trọng Bá có tạo hình cũng rất đặc biệt. Đầu kiếm nhìn như cái thìa, một cái thìa có hai lưỡi sắc bén. Đây là lần đầu tiên Phương Giải thấy đoản kiếm có hình dạng như vậy.

Phương Giải cảm thấy, dùng thanh đoản kiếm này khoét tim nhất định là tốt nhất.

Mặc dù thể chất của Phương Giải rất mạnh mẽ, nhưng hắn còn chưa đại thành, nên cũng không dám mạo hiểm. Hắn lập tức lùi về phía sau, nhưng Triều Lộ đao mắc vào trong trọng kiếm, nên hắn lùi không quá xa. Nhưng lúc lui ra hắn liền có thời gian vung Huyết Đồ đao lên đón đỡ. Đoản kiếm của Trọng Bá đánh vào Huyết Đồ, tóe ra lửa.

Phương Giải dịch người sang một bên, rút Triều Lộ đao khỏi trọng kiếm.

Lúc này, đoản kiếm của Trọng Bá lại đâm tới.

Lúc ông ta có đoản kiếm trong tay và lúc ông ta không có đoản kiếm giống như hai người khác nhau. Bất kể lúc dùng trường kiếm nhỏ hẹp hay là dùng trọng kiếm, cho dù ông ta không còn thần trí thì vẫn có đầy đủ phong phạm của cao thủ. Mỗi một kiếm tung ra đều rất mạnh mẽ, động tác cứng ngắc nhưng phong phạm mười phần. Tuy nhiên lúc ông ta nắm đoản kiếm trong tay, động tác ngay lập tức thay đổi.

Kiếm sau nhanh hơn kiếm trước, thanh đoản kiếm ngắn hơn thanh kiếm bình thường một phần ba này không ngừng tấn công về phía tim, bụng và hạ bàn.

Phương Giải lập tức bị ép tới luống cuống tay chân. Lúc này dường như Trọng Bá quên mất sử dụng nội kình, chỉ dùng tốc độ để tấn công. Phương Giải liên tục lùi về đằng sau, mà Trọng Bá thì như hình với bóng. Chiêu thức của ông ta âm tàn độc ác, không theo một phương pháp nào.

Lúc này Trọng Bá không giống như một cương thi, mà giống như một tên lưu manh du côn hơn.

Kiếm chiêu quá nhanh, Phương Giải cản hai mươi mấy kiếm mới miễn cưỡng bứt ra được. Nếu không phải do động tác của Trọng Bá quá cứng ngắc, không linh hoạt, thì chỉ sợ Phương Giải đã không ngăn cản được liên hoàn kích rồi.

Phương Giải không biết người này dùng mấy thành tu vị, nhưng quả thực là đối thủ mạnh nhất mà Phương Giải từng đối mặt. Lúc trước đối mặt với Phương Hận Thủy, con ngươi màu đỏ xuất hiện. Phương Giải dựa vào một sức mạnh mà chính hắn cũng không biết đánh chết Phương Hận Thủy. Phương Giải có hận ý với Phương Hận Thủy, bởi vì Phương Hận Thủy gϊếŧ khá nhiều bạn học của hắn. Mà Phương Giải và Trọng Bá chưa từng có liên hệ, nên trong không có hận ý.

Nếu tiềm lực đó phát ra là bởi hận ý, thì lúc này Phương Giải không có hận ý, chỉ có thể dựa vào tu vị để ngăn cản Trọng Bá.

Phương Giải vừa lui ra đằng sau vừa nghĩ cách đối địch. Đúng lúc đó hắn chợt phát hiện con mắt mờ mịt của Trọng Bá kia nhìn chằm chằm vào mặt hắn. Mặc kệ ông ta vung kiếm ở đâu, thì ánh mắt của ông vẫn không rời khỏi khuôn mặt Phương Giải.

Trong lòng Phương Giải sáng ngời, bỗng hiểu ra một chuyện.

Hắn lùi mạnh ra đằng sau rồi dùng cánh tay chắn lại mặt, chỉ để lộ đôi mắt.

Động tác của Trọng Bá lập tức dừng lại, quơ kiếm ở không trung.

Phương Giải liền vui vẻ.

Trọng Bá không còn thần trí, ông ta chỉ nhớ được gương mặt của hắn!

Thừa dịp Trọng Bá còn đang sững sờ, Phương Giải vung đao đánh bay đoản kiếm trong tay Trọng Bá. Sau đó lại đâm vào cổ họng của Trọng Bá. Trọng Bá vô thức cầm trọng kiếm ngăn trước cổ, Triều Lộ đao và trọng kiếm lại chạm mạnh vào nhau. Phương Giải thừa dịp đoản kiếm rời khỏi tay Trọng Bá, vung mạnh Huyết Đồ đao chém vào cổ Trọng Bá.

Phốc!

Không có máu chảy ra, chỉ có thanh âm.

Không ngờ Huyết Đồ đao lại không chặt đứt được cổ họng của Trọng Bá.

Không phải là Huyết Đồ đao chưa đủ sắc bén, mà là do Phương Giải có chút chủ quan. Theo hắn nghĩ, chỉ cần dùng chút lực là có thể chém rụng đầu người khác, nhưng lại quên mắt cơ thể của Trọng Bá đã cứng như sắt. Huyết Đồ đao kẹt trong cổ Trọng Bá, đã lún vào một nửa. Đầu Trọng Bá hơi ngẹo một bên, nhưng vẫn chưa chết.

Trong con mắt trống rỗng của ông ta bỗng hiện lên một tia sắc bén, tay không chụp vào ngực Phương Giải. Tay nắm trọng kiếm cũng buông ra, giơ tay bắt lấy sống đao của Triều Lộ đao. Phương Giải nhất thời sơ suất, Triều Lộ đao bị vung sang một bên, Huyết Đồ đao kẹt trong cổ Trọng Bá.

Mà lúc này một trảo của Trọng Bá đã chạm vào ngực hắn.

Phương Giải rùng mình, hai tay nâng lên bắt lấy hai cánh tay của Trọng Bá.

Cả hai đều mất đi binh khí, so đấu thân thể.

Đấu thân thể, Phương Giải sợ gì?

Hắn xoay cổ tay một cái, hai cánh tay của Trọng Bá đều bị bẻ gãy. Cho dù cương thi có khí lực mạnh mẽ hơn nữa, cũng kém xa Phương Giải. Phương Giải có thể tập trung lực lượng vào bất kỳ bộ phận nào, nghĩ tới đây thì đánh tới đó, trên thế giới này có lẽ chỉ có mỗi hắn làm được như vậy.

Sau khi bẻ gãy hai cánh tay của Trọng Bá, Phương Giải xông tới dùng bả vai đẩy lui ông ta.

Trọng Bá lảo đảo vài cái nhưng không ngã. Vừa muốn đứng thẳng thì Phương Giải đã nhảy dựng lên, hai chân vòng vào vai Trọng Bá, sau đó dùng hai tay ôm đầu Trọng Bá, xoay một cái rồi rút lên.

Phốc!

Cái đầu bị đứt một nửa bị Phương Giải mạnh mẽ nhấc lên.

Bùm một tiếng, hai người đều ngã xuống đất.

Phương Giải thuận thế lăn sang một bên, đề phòng nhìn Trọng Bá. Thân thể không có đầu kia đổ xuống đất, hai tay hai chân vẫn không ngừng vùng vẫy.

Cái đầu trong tay hắn, chậm rãi nhắm mắt lại.

Phương Giải thở phào một cái, sau đó đặt mông ngồi xuống đất, nhìn nhìn cái đầu trong tay, ánh mắt hiện lên vẻ chán ghét.

Mà thi thể không đầu kia, không ngờ lại giãy dũa đứng lên, tứ chi vung loạn xa, đi được một bước lại gục xuống.

Một con sâu màu đen chui ra từ cổ, muốn chui vào bụi cỏ.

Một kình khí từ phái chân trời bay tới, chém con sâu thành hai nửa. Phương Giải ngẩng đầu lên nhìn, thấy Trầm Khuynh Phiến từ đằng xa bay tới giống như tiên nữ.

Hắn cười cười, nụ cười đầy mệt mỏi.