“Ui...mệt quá, mệt chết rồi...” Xụi lơ trên nền tuyết, Mai Vũ lớn tiếng than vãn.
Tạ Vãn Phong quay đầu lại, vừa kéo nàng dậy vừa nói: “Thôn cô chết tiệt, đứng lên mau, chính nàng đòi tới đây mà bây giờ than oán cái gì!”
Mai Vũ ngửa đầu, thở ra khói trắng: “Không được rồi, không xong rồi, huynh nói sao cũng kệ, ta không đi nổi nữa. Ta mệt sắp chết rồi. Ta đi không nổi nữa, thật đó, thật mà.”
Bổn cô nương cũng muốn đi chứ bộ, không phải là giở trò hay nhõng nhẽo gì đâu.
Nhưng mà, chân của bổn cô nương mắc bệnh lạ, hễ đi trên tuyết là sẽ run rẩy, không có chút sức lực.
Ui, chắc chắn là ta bị bệnh rất nặng, không được rồi, không được rồi, ai tới cứu ta với!
Ngẩng đầu, cố hết sức ra vẻ đáng thương, Mai Vũ không ngừng nhả ra từng đợt khói trắng, tạo hình tượng xanh xao cho bản thân.
Tạ Vãn Phong thấy đau cả đầu. Nha đầu chết tiệt này thích diễn thật. Không cõng nàng đi nàng lại bày vẻ kiên quyết không chịu đi nữa.
Mục Vô Ca quay lại nhìn nàng, nghĩ đi nghĩ lại, bất đắc dĩ lắc đầu.
Thật là, sao hắn lại không thể nhẫn tâm với con mèo nhỏ này chút xíu nào vậy?
Biết rõ nàng đang giả vờ, Mục Vô Ca vẫn bước tới ngồi xổm xuống trước mặt nàng, cười nói: “Lên đây, ta cõng nàng.”
Mai Vũ lập tức vui vẻ, nhảy lên, ôm chặt lấy Mục Vô Ca, lên giọng với Tạ Vãn Phong: “Huynh nên học hỏi Vô Ca người ta đi, biết quan tâm.”
Nhướn mày, Tạ Vãn Phong ngoài cười nhưng trong không cười châm chọc nàng: “Đúng, đúng rồi ha. Không biết ai mang bao lớn bao nhỏ, làm hại ta dọc đường phải vác cả hai tay.”
Bĩu môi, Mai Vũ bác bỏ lời hắn: “Ta sợ các huynh đói thôi mà.”
“Nàng sợ mình đói thì có.” Tạ Vãn Phong khinh bỉ liếc nhìn nàng, vô cùng không nể mặt mà vạch trần nàng.
Mai Vũ thẹn quá hóa giận, cười nói với Mục Vô Ca: “Vô Ca, bên trái phía trước, tiến lên!”
“Tuân lệnh!” Mục Vô Ca cười lộ hàm răng trắng, hô một tiếng rồi bước nhanh.
Mai Vũ phi một cước lên bọc hành lý trên người Tạ Vãn Phong.
“Á! Con nhóc nhà quê đáng ghét! Muốn chết hả!”
“Huynh có bản lĩnh thì lại đây mà gϊếŧ bổn cô nương xem.” Mai Vũ ương ngạnh gào lên.
Huynh mà dám làm gì bổn cô nương à? D:3n đ@N~Le_Quý-đôn
Tạ Vãn Phong tức giận, trừng mắt nhìn nàng, sau đó nhìn xuống mặt đất đầy tuyết, cười ha hả.
Hừ, nàng cho là bổn thiếu gia không thể động thủ đánh nàng thì không có cách để trị nàng sao? Mai Vũ à, nàng còn non lắm.
Ngồi xuống nắn một nắm tuyết, Tạ Vãn Phong cười như sói xám, đến gần Mai Vũ.
Mai Vũ hoảng sợ trừng to mắt, kêu lên: “Ê! Tạ Vãn Phong, huynh định làm gì, sư phụ huynh không dạy huynh phải làm người đường đường chính chính à? Rõ là ta không thể tự do hoạt động, huynh đừng có lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn chớ!”
Tạ Vãn Phong cười, đôi mắt đào hoa lại càng thêm mê hoặc. Hắn cười tươi rói, nói với nàng: “Sư phụ nàng không dạy nàng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn không phải dùng trong trường hợp này sao? Ta nói cho nàng biết, bây giờ nàng nên dùng câu ăn miếng trả miếng mới đúng.”
“Á! Vô Ca, Vô Ca, chạy mau!!!!”
“Nha đầu chết tiệt! Đừng hòng trốn, bổn thiếu gia dùng kiếm không có nghĩa là bổn thiếu gia không biết dùng thứ khác. Ta ném vô cùng chuẩn!”
“Á à, Tạ Vãn Phong, huynh đang mạnh miệng đấy à? Trước mặt Thần Tiễn Mục Vô Ca mà dám mạnh miệng! Vô Ca, diệt huynh ấy đi!”
Mục Vô Ca cười khổ, trên lưng phải vác theo một người, hắn lấy gì để diệt người ta đây?
Kết quả là, đầu Mai Vũ u một cục, ngược lại, Tạ Vãn Phong còn thê thảm hơn.
“Này, ta chỉ ném nàng một quả cầu tuyết, sao nàng lại ném lại nhiều vậy? Còn không cho ta nhúc nhích.” Tạ Vãn Phong phủi tuyết trên người, uất ức lên tiếng.
Mai Vũ trừng mắt nhìn hắn, đáp trả: “Là nhóm các huynh dạy ta mà, người ta khi dễ mình, mình phải trả lại gấp mười lần.”
Tạ Vãn Phong chẳng còn gì để nói nữa.
Chết tiệt, bọn ta dạy nàng hồi nào sao ta lại không nhớ?
Hắn nhớ mình dạy nàng điều tốt gì đó.
Ví dụ như- ứng xử vô lương tâm.
Không, không, nàng vốn đã cực kỳ vô lương tâm rồi. Hơn nữa đây cũng không phải điều tốt đẹp gì, đổi cái khác.
Ví dụ như- người ta đánh ngươi thành gấu mèo, ngươi nhất định phải đánh người ta thành đầu heo. Cái này gọi là ăn miếng trả miếng, căn bản là không thể kết luận được. Chúng ta phải nhổ răng thấy máu. Ý là ngươi làm ta té, ta đánh ngươi thổ huyết.
A, không đúng, không đúng, cái này cũng không phải điều tốt.
Chắc chắn là hắn đã dạy một điều tốt nào đó. Là cái gì chứ?
Bị đánh phải đánh lại, bị mắng phải mắng lại. Lúc mình có lý phải đeo mãi không buông, lúc mình vô lý cũng phải làm cho có lý, sau đó coi như có lý mà bám lấy không buông. Nếu làm sai chuyện phải trốn tránh trách nhiệm triệt để. Người có thể lợi dụng thì không được buông tha một ai, phải ép đối phương đến khi hoàn toàn không còn giá trị lợi dụng gì nữa rồi mới vứt bỏ.
Tạ Vãn Phong nghĩ một hồi lâu, thật sự không nghĩ ra mình đã dạy nàng cái gì khác nữa mới đen mặt cam chịu số phận.
Chẳng lẽ tính cách đáng giận của thôn cô này đều là do mình uốn nắn mà ra?
Không, không thể nào. Bồ tát ơi, nói chơi hả? Chắc là đùa ấy mà.
Mai Vũ nằm trên lưng Mục Vô Ca, nghiêng đầu nhìn dáng vẻ bị đả kích của hắn. Ý vị thâm trường vỗ vai hắn nói: “Hồi tưởng một chút, rốt cuộc lại phát hiện ra tội ác của mình. Tạ đại hiệp, mời huynh tự gánh lấy trách nhiệm của bản thân đi.”
Tạ Vãn Phong rùng mình, không nói gì thêm. D~!n❀ đ@N~❀L❀e_Q❀uý-đ❀ôn
Hừ, coi như lần này bổn thiếu gia đuối lý được chưa?
Nói vậy, sau này phải dạy nàng thứ gì đó có ý nghĩa mới được.
Ví dụ như--- khi hắn xong việc trở về, phải thơm lên môi hắn một cái, sau đó đáng yêu nói: “Vãn Phong, mừng huynh trở về.”
Hay là ---- khi đi đâu với hắn, nàng phải dịu dàng nắm lấy tay hắn, nhìn hắn đắm đuối đưa tình, trong mắt chỉ có mình hắn.
“Huynh làm ơn đừng nghĩ mấy chuyện kỳ quái nữa được không?” Một quả dấm nện xuống đầu Tạ Vãn Phong, tiếng nói của nữ nhân nào đó lạnh lùng phá tan ảo tưởng.
Trừng mắt, Tạ Vãn Phong cam chịu đáp: “Biết rồi, biết rồi, Mai Vũ đại nhân.”
Nói trắng ra, nữ nhân này chỉ tiếp thu tin tức có lợi cho bản thân, hoàn toàn không có khả năng làm theo những lời hắn nói. Hay nói cách khác, trước kia nàng tiếp thu những thói quen này đều là vì---- nàng cảm thấy như vậy mới có lợi cho nàng.
Ôi chao, nữ nhân này, thật là xấu xa.
Mỉm cười, chẳng biết tại sao Tạ Vãn Phong lại cảm thấy tâm trạng thật tốt.
Tóm lại, Mai Vũ chính là Mai Vũ, chỉ cần nàng là Mai Vũ thì không có vấn đề gì cả.
“Ta nói… chúng ta không có mục đích, cứ mù quáng mà đi vậy sao? Thôn cô, nàng không có bản đồ à?”
“Tạ Vãn Phong, đầu óc huynh bị gỉ rồi hay sao? Nếu có bản đồ thì Vân Chu kia còn tới lượt bổn cô nương tới hái à?”
“Không sai, không sai, đại tiểu thư, nàng nói gì cũng đúng hết, được chưa?”
Cãi nhau xong ba người đã thấy đỉnh Tuyết Sơn trước mắt.
“Tỷ tỷ, họ sắp tới rồi. Bây giờ chúng ta xuống đó mai phục à?” Lạc Lạc ở bên kia núi nhẹ nhàng bay tới.
Ly Ly nhìn về phía xa, thấy vài người đang tới đỉnh núi, đột nhiên thay đổi chủ ý.
“Không, ta muốn đợi đến lúc nữ nhân kia lấy được Vân Chu mới hành động.”
“Tỷ tỷ, sao đột nhiên tỷ lại đổi ý?” Lạc Lạc khó hiểu hỏi.
Ly ly xoay người lại, cười dịu dàng với nàng: “Muội nghĩ xem, nếu nữ nhân kia lấy Vân Chu hại mình, hại luôn cả người nàng để ý thì có phải đau hơn không? Ồ… có lẽ nàng sẽ không đau lòng, vì lúc đó có thể nàng đã chết rồi. Ha ha, ta muốn nhìn gương mặt nàng lúc đó. Hơn nữa, có thể lấy được Vân Chu, chúng ta sẽ lập được đại công.”
Nhìn dáng vẻ đó của Ly Ly, Lạc Lạc siết chặt tay, khẽ hỏi: “Tỷ tỷ, sao tỷ cứ muốn nữ nhân kia đau khổ?”
“Bởi vì chúng ta đau khổ, vì chúng ta rất đau khổ, Lạc Lạc.” Nhìn mấy bóng đen trên Tuyết Sơn, Ly Ly thở dài.
Người không ra người, quỷ không ra quỷ, mình và muội muội sống đau khổ như nhau. Một nữ nhân bị cha mẹ vứt bỏ sao có thể may mắn như vậy?
Là ghen tỵ, cũng có thể nói là hận.
Đó là lòng dạ đáng ghê tởm của nàng, là sự ghen ghét được che dấu trong tim đen. Nàng tự hiểu, nhưng không thể kiềm chế, cũng không muốn kiềm nén nó.
“Tỷ tỷ, tỷ không cần buồn vì muội, thật ra chỉ cần có tỷ ở bên là muội không còn sợ bất cứ thứ gì nữa.” Lạc Lạc bước tới ôm lấy Ly Ly, dịu dàng nói.
Cuộc sống này vốn không công bằng. Nàng không thể cứ ôm lấy oán hận. Nhưng càng như thế, nàng lại càng cảm thấy đây là trời ban ơn.
Cảm tạ, cảm tạ trời xanh đã cho con một tỷ tỷ. Vì tỷ tỷ, con có thể làm bất cứ chuyện gì.