Edit: tart_trung
Beta: gaubokki
Thọ yến lần này Phủ
anh
Quốc Công tất nhiên nằm trong hàng ngũ được mời, lúc nãy Ngụy La chưa kịp chào hỏi với Quốc công, chỉ thấy Ngụy Thường Hoằng ngồi bên cạnh Ngụy Xương,
hắn
ngồi chỗ đó
không
bao lâu
đã
rời khỏi Lân Đức Điện, mãi chưa thấy trở lại. Ngụy La cho rằng
hắn
về trước,
khôngnghĩ tới
hắn
vẫn còn ở trong cung. Ngụy La chỉ chỉ bản thân,
nói: “Thân thể tỷ
không
thoải mái, Vương gia
đi
cáo từ với Phụ hoàng và mẫu hậu, chúng ta dự định hồi phủ”.
nói
xong, nàng hỏi: “Sao đệ ở chỗ này? Lúc nãy tỷ thấy đệ
đi
ra ngoài rồi”.
Ngụy Thường Hoằng thấy sắc mặt nàng
không
tốt nên cũng có chút lo lắng,
hắn
không
vội vào bên trong mà đứng ngoài này với nàng,
nói: “Thế tử Thụy Vương dụ ta dùng ngũ thạch tán, ta lấy cớ từ chối, lúc nãy mới
đi
ra ngoài
một
chút”. Thế tử Thụy Vương ngồi ngay bên cạnh Ngụy Thường Hoằng. Thời thế
hiện
nay, con cháu thế gia dùng ngũ thạch tán cũng
không
phải chuyện hi hữu gì, phanh ngực lộ lưng cũng là chuyện thường gặp, thậm chí còn trở thành
một
kiểu trào lưu thịnh hành, mỗi bữa tiệc gặp mặt đều phải có ngũ thạch tán trợ hứng. Nhưng mà những người dùng phần lớn đều là nhưng kẻ phóng đãng, con cái nhà giàu bất trị, phàm
đã
là thế gia công tử biết chế ngự bản thân đối với những thứ này đều là xin miễn cho kẻ bất tài.
Ngụy Thường Hoằng biết
rõ
Ngụy La vô cùng ghét những người hút ngũ thạch tán.
hắn
vẫn còn nhớ trước kia lúc bọn họ cùng nhau ra ngoài,
một
người tóc rối bù, áo ngực phanh ra
đi
tới chỗ bọn họ, Ngụy La căng thẳng nắm chặt tay
hắn, thân thể nàng khẽ run lên,
rõ
ràng hoảng sợ và vô cùng chán ghét, nhưng vẫn nắm chặt tay mà che chở cho
hắn, rất sợ
hắn
có chút dính dáng gì tới người đó. Ngụy Thường Hoằng
không
biết
đã
có chuyện gì khiến Ngụy La ghét điều này như vậy, nhưng Thế tử Thụy Vương mời
hắn
cùng hút,
hắn
kiên định từ chối. Có điều khoảng cách hai người
thật
sự
quá gần, vô ý hút vào chút bột phấn, toàn thân đều nóng lên, cho nên
hắn
mới
đi
ra ngoài hưởng chút gió lạnh cho dịu bớt.
Ngụy La nghe vậy liền căng thẳng nắm lấy tay của
hắn, ngẩng đầu
nói: “Đệ hút rồi hả?”
Ngụy Thường Hoằng lắc lắc đầu, nhếch môi: “không
có, chỉ là
không
cẩn thận hít phải
một
ít,
đi
ra hóng gió liền
không
sao rồi”.
hắn
rũ mắt, nhìn cái bụng khẽ nhô ra của Ngụy La. Thời gian trước
hắn
nghe
nóinàng có thai, Ngụy Thường Hoằng từng
đi
qua thăm
một
lần, Triệu Giới bảo vệ nàng như
một
cái thùng sắt vậy, người
không
được mời
không
thể
đi
vào Phủ Tĩnh Vương. Lúc
hắn
tới Ngụy La
đang
ngủ, đầu gối
trên
đùi Triệu Giới, gương mặt yên ổn. Thường Hoằng cũng
không
đánh thức nàng, nhìn
một
chút liền rời
đi.
Ngụy La vẫn
không
yên tâm, lại nhìn
hắn
trong ngoài hết
một
lần, đảm bảo thân thể
hắn
không
có tình trạng nóng lên rồi mới thở phào
một
cái. Gương mặt
nhỏ
của Ngụy La căng thẳng, nghiêm túc
nói: “Sau này cho dù ai đưa ngũ thạch tán cho đệ, đệ cũng
không
được hút”.
Thường Hoằng suy sụp tinh thần của đời trước, nàng tuyệt đối
không
muốn nhìn thấy nữa.
Ngụy Thường Hoằng xoa xoa đầu nàng, cười
nói: “Tỷ yên tâm
đi. Chuyện tỷ
không
thích, đệ
sẽ
khônglàm”.
nói
xong, tầm mắt Ngụy Thường Hoằng rơi vào
trên
bụng Ngụy La, quan tâm
nói: “Cháu trai của đệ gần đây thế nào?”
Tay Ngụy La để
trên
bụng, mắt cười tủm tỉm, cong cong như trăng khuyết: “Đệ
không
biết nó có bao nhiêu nghịch ngợm đâu, cả ngày đều làm ầm ĩ, khiến tỷ ăn
không
ngon ngủ
không
yên. Gần đây
thì
đỡ hơn chút, tháng trước tỷ ngay cả ăn cũng ăn
không
vào”. Chợt nhớ tới chuyện gì đó, Ngụy La chớp mắt mấy cái, tò mò hỏi: “Lúc nãy đệ ra ngoài có thấy Cao tiểu thư
không? Tỷ thấy nàng ấy cũng
đi
từ bên đó qua, nhưng sắc mặt
không
tốt lắm,
không
biết có là có chuyện gì”.
Ngụy Thường Hoằng nhíu mày, nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường: “Có nhìn thấy”.
Trong mắt Ngụy La lóe lên tia sáng, nàng
đang
muốn hỏi thêm, lại thấy Triệu Giới
đi
từ Lân Đức Điện ra.
hắn
đi
tới bên cạnh nàng, khoác chặt áo choàng bằng lông hồ ly màu đỏ thẫm thêu hoa sơn trà cho nàng, nhìn thoáng qua Ngụy Thường Hoằng
nói: “anh
Quốc Công tìm ngươi”. Rồi
nói
với Ngụy La: “Về thôi”.
Ngụy La gật đầu, đành cáo biệt với Ngụy Thường Hoằng,
đi
theo Triệu Giới ra khỏi cung.
*** *** ***
Ngụy La
không
biết, Ngụy Thường Hoằng
không
chỉ nhìn thấy Cao Tình Dương, mà còn
nói
với nàng ta vài câu.
Lúc nãy
hắn
đứng ở hành lang
nhỏ
bên ngoài điện, thân thể hơi nóng lên nên đành đứng đầu gió cho bớt nóng. Cao Tình Dương thay đồ xong trở lại, vừa vặn nhìn thấy
hắn
ở dưới mái ngói lưu ly, áo rộng đai lớn (1), gió thổi ống tay áo phất phơ, Ngụy Thường Hoằng gầy gò tuấn lãng đứng đó, cảnh tượng này
không
biết sao lại có chút hương vị khiến người ta
không
kiềm chế được. Cao Tình Dương
không
tự chủ nhìn thêm vài lần,
đang
định rời
đi
đã
thấy
hắn
từ từ dựa vào lan can ngồi xuống, mi tâm cau lại, bộ dáng vô cùng
không
thoải mái.
Cao Tình Dương nhìn quanh, thấy
hắn
không
mang theo thị vệ, suy nghĩ
một
lát liền tiến lên dò hỏi: “Ngươi vẫn ổn chứ?”
Ngụy Thường Hoằng
không
trả lời, vẫn nhắm mắt như cũ.
hắn
không
muốn
nói
chuyện, mặc dù nhiệt độ trong người
đã
giảm
đi, nhưng vẫn có chút choáng váng đầu óc.
hắn
nghe thấy bên cạnh có giọng
nói, nhưng lại
không
mở mắt, tiếp tục giả vờ ngủ.
Cao Tình Dương cho rằng
hắn
hôn mê, suy nghĩ
một
chút liền
nói
với nha hoàn bên cạnh: “đi
mời thái y tới”.
Nha hoàn kia đáp
một
tiếng, xoay người muốn rời
đi.
“không
cần”. Cuối cùng Ngụy Thường Hoằng mở mắt, đôi mắt đen láy đầy vẻ xa cách nhìn Cao Tình Dương, có lẽ
hắn
phiền muộn vì nàng quấy rầy
sự
thanh tĩnh của
hắn, giọng
nói
có chút
không
tốt: “cônương khó tránh quản quá nhiều chuyện rồi”.
Ý tốt của Cao Tình Dương bị xem là tâm địa
không
lương thiện, môi
anh
đào nhếch lên, nhìn Ngụy Thường Hoằng xem thường, mặt
không
biến sắc phản bác: “Công tử
rõ
ràng còn tỉnh, lại
không
thèm đáp lại lời ta, giáo dưỡng cũng rất tốt đó”. Nàng gọi nha hoàn kia về, trước khi
đi
còn nhìn Ngụy Thường Hoằng
một
cái “Nhiệt độ của ngũ thạch tán
không
dễ giảm
đi, công tử vẫn nên dùng ít
đi
thì
hơn”.
Phụ thân của Cao Tình Dương cũng dùng ngũ thạch tán, nàng rất quen thuộc với hương vị này. Lúc nãy Ngụy Thường Hoằng đứng ở đầu gió, nàng liền đoán được bảy tám phần. Cao Tình Dương biết
hắn
là đệ đệ của Ngụy La, bởi vì gương mặt hai người hao hao nhau,
thật
sự
có độ nhận biết rất lớn. Câu
nóicuối cùng kia, cũng chỉ là nhắc nhở thiện ý mà thôi.
Ngụy Thường Hoằng
không
trả lời, lại lần nữa nhắm mắt lại, cũng
không
biết có nghe lọt lời nàng
nóikhông.
Đây cũng là lúc Cao Tình Dương gặp Ngụy La, sắc mặt Cao Tình Dương
không
vui là vì vậy.
Nha hoàn mặc váy màu lục bích oán hận
nói: “Tiểu thư, người kia
thật
không
biết phân biệt tốt xấu”.
Cao Tình Dương trở lại Lân Đức điện, ngồi ở bên cạnh Trấn Quốc Công phu nhân,
không
nói
gì cả. Nàng vốn dĩ
không
phải là người thường biểu lộ nét mặt. Hai tiểu thư của phủ Trấn Quốc Công, tính tình lại có bất đồng rất lớn, Cao Đan Dương ngang ngược tùy hứng, Cao Tình Dương lại trầm lặng thanh tĩnh. Chuyện này khiến nàng tức giận
một
lúc nhưng rất nhanh liền
không
để ý đến nữa. Chỉ là qua chuyện này, lại khiến nàng nhớ lại
một
lần thiết yến trong cung lúc nàng còn bé, ngày đó nàng xung đột với Ngụy La, nắm lấy
một
vốc đậu phộng
trên
bàn muốn ném nàng ta. Khi đó Cao Tình Dương là đứa
nhỏ, lại bị người nhà sủng hư, chỉ cần
không
vừa ý liền cáu kỉnh. Sau đó Ngụy Thường Hoằng vọt ra, nắm lấy tay nàng, vẻ mặt đứng đắn
nói: “không
được phép”.
Tuy rằng chuyện này
đã
qua
thật
lâu,
không
đáng
nói
tới, nhưng cũng có thể thấy
rõ
tính cách của nàng và Ngụy Thường Hoằng
thật
là có chút giống nhau.
*** *** ***
Thọ yến của Sùng Trinh Hoàng đế qua
không
lâu
thì
có
một
trận bão tuyết thổi xuống kinh thành. Những bông tuyết bay tán loạn, như chà xát lên mọi vật, bao trùm toàn bộ chỉ trong
một
ngày
mộtđêm. Ngày kế tiếp, Ngụy La đẩy cửa lăng hoa ra ngoài, thấy trong sân chỉ còn là
một
tầng tuyết
thậtdày đọng lại. Hoa mai trong viện cũng bị tuyết bám tới cong đầu cành, bọn hạ nhân
đi
băng qua sân, những đôi ủng vải giẫm
trên
tuyết, vang lên những tiếng rít rít.
Ngụy La cầm lò sưởi hình hoa dưa chạm rỗng, đứng bên cửa, thở ra
một
ngụm sương, thở dài
nói: “Tuyết
thật
lớn”.
Triệu Giới từ trong nhà
đi
ra, lấy áo choàng màu trắng ngà thêu hoa hải đường ra, khoác lên
trên
người nàng: “không
mặc đồ tử tế
không
được ra ngoài, nàng cũng
không
sợ lạnh hỏng người?”
Ngụy La đội nón áo choàng lên, ở trong viện
đi
dạo
một
vòng, bởi vì thời tiết quá lạnh, Triệu Giới
khôngđể nàng ở bên ngoài lâu,
một
nén nhang sau liền dẫn nàng về phòng. Ngụy La hỏi Triệu Giới: “Hôm nay chàng
đi
Thần Cơ doanh sao?”
Triệu Giới cầm que gắp than trong tay, gẩy gẩy hương tro trong lò than của Ngụy La: “không
đi, mấy ngày nữa là giao thừa, ta ở nhà với nàng”.
Ngụy La lấy
một
khối hương hoa quế mới làm, bẻ thành hai viên bỏ vào trong lò sưởi cầm tay, trong chốc lát lúc than trong lò bùng cháy, mùi hoa quế này có thể phủ lên vị cháy của than. Nàng ngẩng gương mặt nho
nhỏ
hai má hồng hồng lên, đôi mắt mỉm cười: “Chàng
không
ở với ta cũng được, mấy ngày nay dưa hấu
nhỏ
cũng ngoan hơn nhiều,
không
làm khó thϊếp, sau khi ăn cơm xong cũng rất ít khi nôn ra”.
Ngụy La gọi nhi tử của bọn họ là “dưa hấu
nhỏ”, vì nàng thấy bụng của mình phình ra, hệt như
một
trái dưa hấu, gọi lâu dần thuận miệng.
Ngụy La biết gần đây Triệu Giới rất bận rộn. Sùng Trinh Hoàng đế có ý định lập trữ, Triệu Giới là người duy nhất, cũng vô cùng xứng đáng. Nhưng trong triều có vài đại thần cật lực phản đối, bọn họ dâng tấu với hoàng đế,
nói
Triệu Giới trời sinh tính tình hung hăng, bạo ngược bất nhân, khó thể khiến kẻ dưới phục tùng. Nếu tương lai thiên hạ rơi
trên
tay
hắn, thủ đoạn
hắn
lại tàn nhẫn,
không
đánh
thì
là gϊếŧ, sao có thể khiến người yên tâm? Tương lai dân chúng
không
phải sống trong những ngày kinh hoàng, dầu sôi lửa bóng sao? Sùng Trinh Hoàng đế bị mấy vị quan này
nói
tới vướng bận, mỗi ngày đều phải nghe bọn họ
nói
dong dài bên tai,
không
thể
không
đem việc này tạm thời bỏ xuống, lại nghị luận sau.
Ngụy La biết mấy ngày nay tâm tình Triệu Giới
không
tốt, cả đêm lúc
hắn
ngủ mày đều nhíu cả lại, nàng còn thay
hắn
vuốt lại mày rất nhiều lần. Nhưng Triệu Giới
không
biểu lộ ra trước mặt nàng, mỗi ngày vẫn cưng chiều nàng như trước, nếu
không
phải nàng thường vào cung, chỉ sợ
hắn
vẫn giấu nàng chuyện này.
Có
một
lần Trần Hoàng hậu lỡ miệng
nói
ra,
nói
tới chuyện triều chính, Ngụy La liền ghi tạc trong lòng. Sau đó nàng tìm Chu Cảnh hỏi, mới biết được tiền căn hậu quả.
Ngụy La dựa vào vai Triệu Giới mà ngồi thẳng dậy, tranh thủ nhìn thẳng
hắn, nghiêm túc
nói: “Cho dù bọn họ
nói
gì, thϊếp đều tin là có đạo lý. Đại ca ca
không
cần quan tâm người khác
nói
gì, bọn họ
nóichàng tàn nhẫn, là vì chưa từng thấy qua bộ dáng dịu dàng của chàng thôi. Bọn họ cũng
không
phải người sống với chàng suốt đời, sau này người cùng chàng
đi
tiếp là thϊếp, thϊếp biết chàng tốt bao nhiêu là đủ rồi”. Nàng cúi đầu, tựa vào trán Triệu Giới, đôi mắt đen trong suốt sáng ngời: “Dù sao, cho dù chàng làm gì, ta cũng ủng hộ”.
Triệu Giới
không
nhúc nhích nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt đen càng thêm thâm thúy.
Ngụy La bị
hắn
nhìn tới sợ, hơi lui về sau
một
chút: “Sao vậy, ta
nói
không
đúng sao?”
Triệu Giới đứng dậy, đè Ngụy La dưới thân, hôn lên mặt nàng, đè nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, trầm giọng
nói: “không, A La
nói
rất đúng”.
Môi Triệu Giới dời xuống, đυ.ng phải môi nàng,
hắn
ngậm lấy,
nhẹ
nhàng mυ'ŧ hôn. Nụ hôn này dịu dàng lại triền miên,
không
mang theo chút du͙© vọиɠ nào, chỉ bởi vì
hắn
muốn hôn nàng mà thôi. Triệu Giới nghĩ, đời này của
hắn
hẳn là
không
thể thả tiểu
cô
nương này ra.
(1)Áo rộng đai lớn (Nguyên văn: 褒衣博帶 – Bao y bác đái):là trang phục của nhà nho thờ xưa, ý chỉ những nho sĩ phong lưu.