Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi

Chương 165: Điện hạ, người rốt cuộc đã là của ta

Edit: tart-trung

Beta: gaubokki

Cuối năm, bố cục

trên

triều xoay chuyển.

Thất công chúa Triệu Lâm Lang gả cho chất tử của bà con xa của Thụy Thân Vương Phi – Chu Vũ Nhiên, hôn

sự

được chuẩn bị vội vàng, tết Nguyên tiêu qua

không

lâu liền thành hôn. Chu Vũ Nhiên này là thám hoa hai năm trước, bây giờ

đang

nhậm chức ở Hộ bộ, nhân phẩm đoan chính, bộ dáng tuấn tú, lại nghe

nói

Triệu Lâm Lang tự mình mở miệng xin Sùng Trinh Hoàng đế, hơn nữa còn tuyên bố

khôngphải người này

không

gả. Sùng Trinh Hoàng đế suy nghĩ hai ngày, lại hỏi thăm ý kiến của Chu Vũ Nhiên,

hắn

ta

không

từ chối hôn

sự

này, vì thế mọi việc cứ vậy định xuống.

Triệu Lâm Lang và Chu Vũ Nhiên thành thân

không

bao lâu, Thụy Thân Vương Triệu Kỳ Thanh và Lục Hoàng tử Triệu Chương liên minh, lén lút lui tới, liên hiệp với các vị đại thần tố cáo Triệu Giới, ý đồ ngăn cản Sùng Trinh Hoàng đế lập Trữ. Hai người này mỗi người đều có mục đích riêng, đều nhìn chằm chằm vào ngôi vị hoàng đế như hổ nhìn mồi, bây giờ qua lại với nhau như vậy, chẳng qua cũng là vì muốn tiêu diệt kẻ địch lớn nhất là Triệu Giới mà thôi.

Tâm tư Triệu Kỳ Thanh rất



ràng, từ lúc Sùng Trinh Hoàng đế ngồi lên vương vị, trong lòng ông ta

không

cam tâm chút nào.

đã

nhiều năm như vậy,

thật

vất vả mới đợi được

một

thời cơ tốt, tất nhiên

không

thể bỏ qua. Triệu Kỳ Thanh chưa bao giờ để Triệu Chương vào mắt, chờ ông ta giải quyết Triệu Giới xong, đối phó với Triệu Chương chẳng cần bao nhiêu sức, tùy ý tìm

một

tội danh là có thể xử

hắnta, đến lúc đó, toàn bộ Đại Lương này đều là thiên hạ của ông ta.

Tính toán của Triệu Kỳ Thanh “Bành bạch” vang lên,

không

biết rằng Triệu Giới sớm

đã

nắm



hành động của hai người họ trong lòng bàn tay.

Sóng gió im lặng quét qua triều đình, Triệu Giới vừa vặn ở lại trong phủ làm bạn với Ngụy La, ngày trôi qua rất thanh bình.

Mấy vị đại thần

đi

tố cáo thấy

hắn

không

có phản ứng gì,

một

mặt

thì

lo sợ bất an, nghĩ thầm

khôngbiết Triệu Giới có hậu chiêu gì

không; mặt khác vẫn

không

sợ chết mà tố tội với Sùng Trinh Hoàng đế, tâm tình vô cùng mâu thuẫn.

Bên này, Triệu Giới ngồi trong thư phòng, nghe Chu Cảnh thuật lại những chuyện phát sinh gần đây, hai tay để ở trước người, đôi mắt đen

không

chút gợn sóng,

một

hồi lâu sau đôi môi mỏng của

hắn

khẽ cong thành nụ cười, suy nghĩ gì đó rồi

nói: “Lão hồ ly này cũng muốn chia

một

chén súp, có muốn cũng phải xem bản vương có đồng ý hay

không

đã”.

Chu Cảnh và Dương Hạo đứng sóng vai, cung kính hỏi: “Vương gia, bây giờ chúng ta nên làm gì?”

Triệu Giới cong khóe miệng: “Tạm thời yên lặng theo dõi tình hình”.

nói

xong, ngón tay đeo nhẫn phỉ thúy của

hắn

khẽ động, dặn dò: “Thượng tấu tố cáo bản vương có những đại thần nào?”

Chu Cảnh

nói: “Do Dương thái úy cầm đầu, còn có người của Hộ bộ”. Sau đó lại

nói

thêm vài cái tên, phần lớn là người ủng hộ Triệu Chương.

Triệu Giới gật đầu,

nói: “Tiếp tục

âm

thầm giám thị mấy người này, bẩm báo với bản vương tất cả hành động của bọn họ”.

hắn

phất tay ra lệnh: “đi

xuống

đi”.

Chu Cảnh và Dương Hạo nhận lệnh, rời khỏi thư phòng.

Triệu Giới ngồi trong thư phòng

một

lát rồi đứng dậy

đi

về phòng. Tiết trời

đang

dần ấm lên, cây cỏ trong viện nở hoa khiến hương thơm tỏa ra lay động lòng người. Lúc Triệu Giới về phòng liền thấy Ngụy La

đang

ngồi

trên

giường, ở

trên

bàn

nhỏ

sơn son khảm trai có bày ra vài món xiêm y của tiểu hài tử. Tay trái Ngụy La cầm vòng cổ bằng vàng hình ngũ phúc tương dư, tay phải cầm

một

cái khóa trường mệnh màu bạc điểm xanh hình kỳ lân, muốn xem xét tỉ mỉ, thấy Triệu Giới từ bên ngoài

đi

vào liền giơ món đồ

trên

tay lên hỏi: “Đại ca ca, chàng thấy cái nào tốt hơn?”

Triệu Giới ngồi bên cạnh nàng, giơ tay ôm nàng vào lòng, hôn lêи đỉиɦ đầu nàng: “Đều tốt cả”.

Ngụy La cảm thấy câu trả lời của

hắn

quá có lệ, lẩm bẩm

nói: “Hài tử của Lương Ngọc Dung và Thường Dẫn đại ca mới sinh mấy hôm trước, ta muốn

đi

thăm

một

chút. Thϊếp là thân



cô, muốn đưa chút lễ ra mắt…”

Ba ngày trước Lương Ngọc Dung lâm bồn, sinh ra

một

tiểu nữ oa. Ngụy La nghĩ tới hai ngày nay Lương Ngọc Dung hẳn vô cùng suy yếu nên chờ qua hai ngày, hôm nay nàng mới định

đi

thăm.

Triệu Giới đặt tay lên bụng nàng, cười

nói: “Còn những xiêm y này?”

Bụng Ngụy La mới vừa sáu tháng, tròn trịa như nửa trái dưa hấu, bây giờ nàng đứng trước gương đồng

đã

không

thể nhìn thấy mũi chân mình. Nàng thường cảm giác được hài tử trong bụng cử động, có khi nó xoay người, có khi đưa tay đá chân, động tĩnh hơi lớn

một

chút

sẽ

khiến Ngụy La đau bụng, lòng bàn chân cũng đau tới co rút. Ngụy La thường

nói

nói

nghịch ngợm như vậy, tương lai sinh ra nhất định là nhi tử.

Ngụy La

nói: “Những xiêm y này là do Tứ bá mẫu đưa tới,

nói

là tự tay bà may. Bởi vì

không

biết là nam hay nữ, nên mỗi cái đều may năm bộ, chàng xem, Tứ bá mẫu thêu thùa tốt hơn thϊếp nhiều”.

Triệu Giới cười khẽ, xoa xoa đỉnh đầu nàng: “không

cần lo lắng, cho dù lần này

không

dùng được, về sau cũng dùng tới”.

Bọn họ chắc chắn

sẽ

nam nữ song toàn.

Ngụy La gật gật đầu, coi như đồng ý với những lời này.

Buổi chiều bọn họ về Phủ

anh

Quốc Công

một

chuyến, thân thể Lương Ngọc Dung

hiện

nay quá yếu, nằm

trên

giường ở cữ. Ngụy La

nói

với nàng ấy vài lời, cũng

không

quấy rầy nàng ấy nghỉ ngơi liền rời khỏi phòng. Lương Ngọc Dung sinh bé

gái, nho

nhỏ, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp. Ngụy La dè dặt ôm bé

một

lúc, tiểu hài tử tỉnh dậy, đôi mắt ướŧ áŧ sáng ngời mở ra, miệng

nhỏ

nhếch lên liền gào khóc.

Ngụy Thường Dẫn qua ôm con

gái, động tác thành thạo

một

tay nâng cổ bé,

một

tay ôm lấy eo, đung đưa dỗ dành, tiểu tử quả

thật

ngừng khóc. Ngụy Thường Dẫn cong môi, cười

nói: “Con bé rất nhát gan, chắc là sợ người lạ”.

Lúc

nói

lời này,

trên

mặt Ngụy Thường Dẫn tràn đầy niềm vui sướиɠ vì được làm phụ thân.

Ngụy La mỉm cười

nói

vài câu chúc mừng, lại đưa

một

cái hồng bao và khóa trường mệnh,

không

ở lại bao lâu liền trở về Phủ Tĩnh Vương.

*** *** ***

Có lẽ vì mang thai sáu tháng, mỗi ngày nàng ngoại trừ dưỡng thai cũng

không

có gì làm, Ngụy La cảm thấy ngày trôi qua

thật

mau, chớp mắt cái

đã

tới ngày thành thân của Dương Chẩn và Triệu Lưu Ly.

Đầu mùa hè, thời tiết

không

nóng bức, Ngụy La mặc xiêm y đỏ bằng gấm Tô Châu, bên dưới là váy thạch lựu thêu trăm bướm, cùng với bụng to

đi

vào cung.

Nàng tới Thần hoa Điện, Triệu Lưu Ly

đang

ngồi trước gương đồng khắc song loan quấn hoa điểu, mũ phượng khăn hỉ quàng vai, tóc đen môi đỏ, mọi thứ

đã

được chuẩn bị thỏa đáng. Thấy Ngụy La

đi

vào, Triệu Lưu Ly thậm chí còn trừng mắt nhìn, đôi mắt cười cong cong: “Hoàng tẩu, muội còn nghĩ tẩu

không

tới”.

Ngụy La

nói: “Hôm nay ngươi xuất giá, sao ta có thể

không

tới chứ?”

Triệu Lưu Ly nhìn bụng Ngụy La,

nói: “Ngươi cũng sắp lâm bồn rồi,

đi

ra ngoài liền có nguy hiểm, ngồi trong nhà

thì

tốt hơn”.

Bây giờ Ngụy La mới bảy tháng, bụng nàng nhìn lớn, nhưng cách lúc lâm bồn còn sớm lắm. Ngụy La tức giận nhìn nàng ấy

một

cái, trêu chọc: “Người ta

nói

tân nương tử phải khóc gả, nhìn ngươi xem, vui mừng chưa kìa? Nếu để mẫu hậu trông thấy, bà

sẽ

thương tâm đấy!”

Ngụy La vừa

nói

vậy, Triệu Lưu Ly liền thu liễm. Nàng ấy cố làm ra vẻ nghiêm túc, nhưng khóe miệng vui vẻ đều

không

cách nào giấu nỗi, rất nhanh liền

không

giả bộ được, lầm bầm

nói: “Ta chỉ cần nghĩ có thể gả cho Dương Chẩn ca ca, vui mừng còn

không

kịp, sao mà khóc được chứ!”

Ngụy La chỉ chưa thấy qua ai thành

thật

như vậy, nhịn

không

được cười “xì”

một

tiếng.

không

lâu sau, Trần Hoàng hậu mặc

một

thân hoa phục

đi

vào Thần Hoa Điện. Đồ ngoài điện đều

đãchuẩn bị xong, chỉ cần chờ công chúa xuất phát. Trong tâm Trần Hoàng hậu vô cùng

không

nỡ, vừa nghĩ tới nữ nhi bản thân tân tân khổ khổ nuôi lớn bây giờ liền thành người nhà khác, đôi mắt bà ửng hồng, ngay trước mặt Triệu Lưu Ly mà rơi lệ. Bà khiến Triệu Lưu Ly sợ hãi, lúc nãy còn

nói

không

khóc nỗi, bây giờ nước mắt thi nhau lăn xuống, khóc tới thiếu nữa

thì

đau vì sóc hông.

Thu ma ma cố gắng lắm mới khuyên được hai người, vội vàng trang điểm lại cho Triệu Lưu Ly, rồi dẫn nàng lên kiệu.

Dương Chẩn

đi

đón dâu sớm

đã

đợi ngoài cung, chờ kiệu được khiêng ra, diễn tấu sáo và trống liền cất lên

đi

về hướng Dương phủ. Dương phủ tọa lạc ở Tây Nam kinh thành, từ hoàng cung tới Dương phủ cơ hồ phải

đi

một

nửa vòng Thịnh kinh thành. Dân chúng hai bên đường rối rít xem náo nhiệt, vị công chúa Sùng Trinh Hoàng đế sủng ái nhất xuất giá, mọi người đều cao hứng

đi

xem.

Triệu Lưu Ly ngồi trong kiệu, trong tay cầm ngọc như ý, chỉ cảm thấy cỗ kiệu lung la lung lay

một

lúc, qua rất lâu cuối cùng cũng dừng lại. Nàng cầm

một

đầu lụa đỏ trong tay, cùng Dương Chẩn

đi

vào trong phủ. Dương Chẩn

không

có phụ mẫu, chỉ có

một

cữu gia bà con xa, hai người bái xong thiên địa, Triệu Lưu Ly liền bị

một

đám người vây quanh đưa

đi

vào động phòng.

Phòng tân hôn được bố trí vô cùng vui mừng, màn đỏ, nến đỏ, chăn đệm đỏ, đập vào mắt đều là màu đỏ tươi vui. Cho nên lúc Dương Chẩn dùng ngọc như ý đẩy khăn voan viền kim tuyến ra, mặt Triệu Lưu Ly cũng đỏ rực.

trên

gương mặt trăm ngàn năm

không

thay đổi của Dương Chẩn cuối cùng cũng lộ ra vẻ vui mừng, gương mặt tuấn tú mỉm cười, mắt nhìn chuyên tâm, nhìn chằm chằm Triệu Lưu Ly. Cho tới khi các phúc phu nhân

đang



một

bên thúc giục bọn họ uống rượu hợp cẩn,

hắn

mới hoàn hồn. Vài vị phu nhân

đang



một

bên trò chuyện

nói: “Tân lang quan nhi nhìn thấy liền trợn trắng, công chúa của chúng ta

thật

xinh đẹp”.

Triệu Lưu Ly rũ mắt, đỏ bừng mặt mỉm cười.

Uống rượu hợp cẩn xong, Dương Chẩn

đi

ra ngoài tiếp đãi tân khách.

Vài vị phu nhân

nói

vài lời với Triệu Lưu Ly, nàng chỉ yên lặng ngồi, ngẫu nhiên đáp lại

một

vài câu.

không

lâu sau các phụ nhân đều rời

đi, Triệu Lưu Ly lại ngồi thêm

một

lát, nha hoàn hồi môn Vân tử hỏi: “Công chúa, lúc này ngài muốn tắm rửa thay đồ

không?”

Triệu Lưu Ly lắc đầu

nói: “Ta lại chờ

một

lát”. Nàng muốn chờ Dương Chẩn trở lại.

Vân Tử lại hỏi: “Cả ngày ngài

không

ăn gì, nô tỳ

đi

phòng bếp lấy ít đồ lên nhé”.

Có lẽ là

đã

qua cơn đói, lúc này Triệu Lưu Ly cũng

không

thấy quá đói. Nàng lắc lắc đầu

nói: “khôngcần”.

Vân Tử chỉ đành thôi.

Triệu Lưu Ly dựa vào đầu giường, từ từ nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau là ngủ thϊếp

đi. Dương Chẩn ứng phó xong với tân khách, lúc về liền thấy

một

màn như vậy. Tiểu



nương mặc giá y lộng lẫy, gương mặt ngủ say yên ổn, hàng mi dài buông xuống, như hai cánh bướm

đang

dừng lại, cánh môi nàng khẽ nhếch, cánh mũi mấp máy, chắc hẳn là hôm nay nàng mệt chết rồi, ngay cả

hắn

đi

tới nàng vẫn vô tri vô giác ngủ thϊếp

đi.

Dương Chẩn cúi người xuống, gương mặt cách Triệu Lưu Ly chỉ vẻn vẹn nửa tấc.

hắn

lẳng lặng nhìn nàng, sau đó cúi đầu, đôi môi mỏng ấn lên cánh môi trắng mịn mềm mại của nàng, ngậm vào trong miệng,

nhẹ

nhàng mυ'ŧ hôn.

Cuối cùng Triệu Lưu Ly cũng có phản ứng, từ từ mở mắt, đập vào mắt là gương mặt Dương Chẩn gần trong gang tấc. Nàng cả kinh, vô thức ngửa ra sau, Dương Chẩn theo sát nàng ôm lấy eo nàng, thuận thế đè nàng lên chăn lụa thêu uyên ương đỏ thẫm.

Dương Chẩn kề vào tai nàng, hơi thở

hắn

mang theo mùi rượu, giọng

nói

trầm thấp: “Công chúa, cuối cùng nàng cũng là của ta”.

Hai tai Triệu Lưu Ly

không

khỏi ửng hồng. Có lẽ là vì uống rượu, đêm nay Dương Chẩn đặc biệt nhiệt tình công kích, tuy trong miệng vẫn gọi “công chúa” như cũ, nhưng thái độ của

hắn

đối với nàng cũng

không

quy củ như vậy.

“Dương Chẩn, ngươi để ta đứng lên trước…” Triệu Lưu Ly

nói, nàng còn chưa thay đồ đâu.

Nhưng Dương Chẩn

không

chờ được che kín môi nàng, khát vọng lại thành kính miêu tả hình dáng cánh môi nàng, đồng thời, hai bàn tay nóng rực cũng từ từ dò xét

đi

vào trong.