Đến khi ngồi lên xe ngựa, mặt Khương Hạo vẫn
âm
u,
không
nói
lời nào.
Hạ Tình Tình trong lòng có chút ủy khuất, người này thế nào, cứ thếđi ra, cơm cũng chưa ăn. Vừa mới
không
phải
đi
ra thực tiêu sái sao?
hiện
giờ lại bày mặt xấu cho ai xem. Nếu luyến tiếc, có bản lĩnh
thìtrở về a!
Trong lòng nàng có chút ê ẩm,
trên
ót đột nhiên ăn
một
cái đập, nàng che đầu, mặt đầy lên án nhìn về phía Khương Hạo.
"Còn ủy khuất? Bản công tử cũng
không
rõ, ngày thường trong phủ ngươi thiếu ăn hay là bớt đồ dùng củangươi, làm ngươi như thế... như thế..." Nghĩ đến bộ dáng nàng vừa rồi, Khương Hạo cảm thấy khó có thể mở miệng.
hắn
vốn định tiêu sái
đi
luôn, báo"Thù" lần trước thất ước,
không
nghĩ tới bị nha đầu tham ăn này kéo chân,
thật
là,
một
hơi nghẹn nửa vời trong lòng. Nàng ngược lại, còn cảm thấy ủy khuất, nhìn
một
cái, miệng còn dẩu đến độ có thể treo cái chai.
"A?" Hạ Tình Tình có chút ngốc,
hắn
bất mãn a,
không
phải bởi vì luyến tiếc Liễu Vũ Vi? Nghĩ vậy, nàng che đầu, ngây ngốc cười, chua xót trong lòng trở thành hư
không.
Khương Hạo thấy nàng ngốc nghếch quả thực
không
muốnđể ý nàng,
hắn
hơi có chút bực mình nhìn ra ngoài cửa sổ, bất quá, mới vừa rồi tâm tình bị Liễu Vũ Vi phá hư,
thật
ra
đã
bình phục
không
ít.
Nha đầu ngốc, toàn làm chuyện ngu xuẩn,
trên
đời này, cũng chỉ có bản công tử
không
chê nàng.
Đầu tháng năm, cửa Khương phủ treo vải bố trắng.
Đồng thị chung quy
không
chịu nổi mà
đi, mang theo tràn đầy
không
cam lòng và hận ý, vĩnh viễn nhắm mắt.
Ngày ngày Khương phủ có người đến phúng viếng, Khương đại nhân
một
mình vội đến đầu cũng lớn, lại cũng
không
có cách nào, loại chuyện này,
hắn
không
có mặt mũi mở miệng bảoKhương Hạo hỗ trợ.
Thư phòng, Khương Hạo đứng ở trước cửa sổ, nhìn minh nguyệt lên đếnnửa bầu trời, ánh mắt nặng nề.
Hạ Tình Tình đứng ở cách đó
không
xa phía sau
hắn, nhìn bóng dáng
hắn, trong mắt lộ ra vài phần lo lắng.
Đồng thị
đã
chết,
hắn
thoạt nhìn
một
chút cũng
không
cao hứng, cứ như vậy đứng ở trước cửa sổ, từ chạng vạng cho đến giờ.
Lúc này, trong lòng Khương Hạo lại nhớ đến trước kia, nhớ đoạn ký ức đãbị
hắn
phong ấn nhiều năm trong đầu.
Khương Hạo từ khi sinh ra, cùng mẹ đẻ
hắn
bị nhốt vào
một
viện hẻo lánh hoang vu, trong viện chỉ có
một
lão ma ma.
Mẹ đẻ
hắn
cả ngày chỉ biết lấy nước mắt rửa mặt, oán trách vận mệnh bất công, trừ chuyện đó ra, đối với
hắn
không
có nửa điểm quan tâm.
Trong viện ngày ngày đưa tới đều là cơm lạnh canh thừa, mùa đông càng gian nan,
không
có người đưa chăn bông và than lửa, họ chỉ có thể trốn trong phòng,
trên
người quấn đầy quần áo và chăn mỏng, lại vẫn run bần bật.
Mỗi khi như vậy, mẹ đẻ
sẽ
dùng ánh mắt cừu thị nhìn
hắn, mặt đầy chán ghét.
Nếu chán ghét, lúc trước vì sao lại sinh ra
hắn.
Duy nhất cho
hắn
ấm áp, đó là lão ma ma kia, bà
sẽ
hiền lành nhìn
hắn,
sẽ
ôm
hắn
vào trong ngực dỗ
hắn
đi
vào giấc ngủ,
sẽ
nheo mắt dưới ánh đèn may vá quần áo cũ nát cho
hắn.
Năm tuổi năm ấy, lúc
hắn
một
mình ngồi dưới đất chơi bùn, cómột người tới viện,
một
nữ nhân tuổi trẻ mặc xiêm y hoa lệ.
Nàng mang theo
một
hộp gỗ con đứng ở cửa viện nhìn
hắn
hồi lâu, sau đó vẫy
hắn
đi
tới, buông hộp ngồi xổm trước mặt
hắn, từ trong ống tay áo lấy ra
một
cái khăn,
nhẹ
nhàng xoa xoa mặt
hắn, dịu dàng cười với
hắn.
Nàng
thật
xinh đẹp, lại rất ôn nhu. Tiểu Khương Hạo ngơ ngác nhìn nàng, mặt lấm lem lén lút đỏ lên, lộ ra vài phần ngốc nghếch.
Nữ nhân xinh đẹp thấy thế mím miệng cười, nàng quay lại mở hộp gỗ
trên
mặt đất, lấy
một
mâm điểm tâm tinh xảo, đặt trước mặt
hắn.
Tiểu Khương Hạo nhìn chằm chằm bàn điểm tâm kia, nuốt nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm hồi lâu, rốt cuộc dưới ánh mắt chờ đợi củanữ nhân, cầm
một
miếng, để vào miệng.
Ngọt ngào mềm mại, nhè
nhẹ
xốp xốp,
hắn
chưa từng ăn cái gì ngon như vậy,
hắn
ngạc nhiên trừng lớn hai mắt, trong mắt lóe sáng.
Sau đó, thân mình nho
nhỏ
của
hắn,
không
có dấu hiệu gì ngã xuống,
một
trận đau nhức,
hắn
thấy bóng dáng nữ nhân rời
đi
thật
nhanh.
Hóa ra,
không
phải mọitươi cười ôn nhu đều là ấm áp, nó cũng có thể là độc dược xuyên ruột.
Cuối cùng, là lão ma ma vội vàng tới, dùng lòng trắng trứng làm cho
hắn
nôn ra,
hắn
mới nhặt về
mộtcái mạng.
Từ đó về sau,
hắn
không
còn chạm vào điểm tâm nữa.
Bảy tuổi năm ấy, nữ nhân sinh hạ
hắn
ra
đi.
Chín tuổi năm ấy, lão ma ma cũng
đi.
Từ đây,
hắn
thật
sự
thành người
cô
đơn.
Trong viện thay
một
tỳ nữ mớixinh đẹp,
hắn
lại
không
có chút vui mừng nào. Đồ vật đẹp đều có độc.
Quả nhiên, tỳ nữ kia luôn
không
cho
hắn
ăn cơm, nhục mạ
hắn, dùng gậy trúc quất
hắn, thậm chí, dâʍ ɭσạи
hắn.
Dần dần,
hắn
quen hết thảy, học được che dấu cảm xúc, học được giấu tài.
hắn
mười hai tuổi năm ấy, tỳ nữ kia bị phát
hiện
ngã trong
một
cái giếng ở mộtviện rất xa, khi phát
hiện, thi thể
đã
trương lên,
trên
mặt
không
có
một
chỗ hoàn hảo.
Sau đó, hạ nhân trong viện nhiều lên, cũng đều là nữ nhân ở chính viện kia phái tới, cuộc sống của
hắncàng ngày càng gian nan, hơi thở
trên
người
hắn
cũng càng thêm
âm
trầm.
Mười lăm tuổi năm ấy, nhân sinh của
hắn
đã
xảy ra biến hóa lật trời, con vợ cả duy nhất
đã
chết, lão già rốt cuộc nhớ tới
hắn
bị ném ở
một
góc.
hắn
vào ở viện tốt nhất, ăn sơn trân đời này từngcó, lấy gấm vóc tốt nhất làm quần áo.
Nữ nhân kia đương nhiên
không
cam lòng, lần lượt phái người trà trộn vào trong viện
hắn, mê hoặc câu dẫn, hạ dược đầu độc, thủ đoạn ùn ùn
không
dứt, lại
không
một
ai thành công,
hắn
sớm
đã
không
phải là đứa bé năm tuổi ngu xuẩn kia nữa. Những nữ nhân đó, từng ngườiđều bị
hắn
đánh chết.
hắn
dùng thủ đoạn tàn bạo, nhất nhất xử trí tất cả những kẻ từng ám hại
hắn.
hiện
giờ, nữ nhân kia rốt cuộc
đã
chết, kỳ
thật
hắn
cũng
không
cảm thấy cao hứng thế nào, chỉ
nhẹnhàng thở ra.
hắn
kỳ
thật, cũng
không
thích gϊếŧ người
một
chút nào.