Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ

Chương 117

Sau khi thanh toán tiền, vì để mọi người không chú ý, Bảo Nhi bị người đàn ông ôm ghì vào lòng, kéo đi, trong lúc đó, con dao trên tay anh ta một khắc cũng không rời khỏi người nó.

Cuối cùng, Bảo Nhi bị đẩy vào một ngõ nhỏ, không người qua lại ở gần quán bar.

Vết thương do dao cứa túa máu, dần dần thấm đẫm áo, chảy dọc xuống từ hông nó. Nhưng do xung quanh quá tối tăm, chỉ có ánh sáng lờ mờ hắt lại từ ngọn đèn đường phía xa, nên người đàn ông không thể nhìn rõ biểu hiện cùng tình hình của cô gái trước mặt, bằng không anh ta nhất định sẽ rất ngạc nhiên, bởi tại sao chỉ một vết thương nhỏ mà máu trong người cô ta lại chảy nhiều chẳng khác nào như bị đạn bắn.

Bảo Nhi lần tay xuống túi quần, lấy ra viên thuốc còn lại duy nhất trong gói, cho vào mồm. Viên thuốc đã tan, nó cầm đuôi của áo xẻ tà, dùng lực xé một góc, quấn quanh hông mình, máu ngay lập tức được cầm. Trải qua mấy phút đồng hồ, thời gian không quá lâu nhưng cũng thừa để cho một tay sát thủ chuyên nghiệp kết thúc được một mạng người, thế nhưng kỳ lạ thay, người đàn ông vẫn chưa có hành động, ngược lại, anh ta chỉ đứng im ở một chỗ. Hơn nữa nhờ ánh bạc lóe lên từ lưỡi dao, nó càng có thể khẳng định chắc chắn rằng, người đàn ông này đang run, hoàn toàn mất bình tĩnh. Anh ta không phải là một sát thủ, càng không thể là một tên đã từng gϊếŧ người, bởi nếu không, thái độ cùng trạng thái căng thẳng này của anh ta đúng là đã làm mất sạch hình tượng của một tên sát nhân máu lạnh.

“Nói ra tên của kẻ đứng đằng sau ra lệnh cho anh, tôi sẽ xem xét việc có nên lưu lại cho anh nửa cái mạng.” Bảo Nhi khoanh tay, nhàn nhã dựa lưng vào bức tường đằng sau, bộ dạng an nhàn, thoải mái, hoàn toàn không giống với vẻ một người đang bị khống chế.

“Còn có người đứng đằng sau ra lệnh ư?” Người đàn ông trấn tĩnh lại tâm trạng của mình, bước đến gần nó, vừa đi vừa giở giọng nham hiểm, “Sắp chết đến nơi rồi còn mắc bệnh hoang tưởng, từ trước đến nay chưa có một ai dám từ chối tôi như cô…”

“Vậy nên anh muốn gϊếŧ tôi sao?” Nó bật cười thành tiếng, tiếng cười vô cùng trong trẻo, dường như có thể vang đến mọi ngóc ngách trong con ngõ. Đèn đường nhấp nháy rồi chợt tắt, cả Bảo Nhi và người đàn ông bị bao trùm bởi bóng tối. Người đàn ông rùng mình, ở đâu đó, anh ta vẫn nghe thấy tiếng cười khe khẽ. Đúng là quái vật! Người đàn ông thầm than, trong hoàn cảnh này, chẳng có một cô gái nào có thể cười vui vẻ đến vậy, mà khủng khϊếp hơn, vì một điều gì đó, cô ta hình như còn trở nên phấn khích một cách lạ thường.

Bất giác, người đàn ông lùi ra sau hai bước, chính trong thời điểm này, anh ta cảm thấy loáng thoáng có tiếng gió bên tai, thần sắc anh ta ngay lập tức tái mét. Anh ta thấy có một bàn tay nắm chặt vào tay cầm dao của mình, vặn mạnh, sức lực đó chưa đủ để làm xương anh ta gãy rời, nhưng cũng đủ để anh ta trật khớp, khiến cả cánh tay của anh ta khó khăn cử động trong một thời gian dài.

Sắc mặt Bảo Nhi không chút biểu cảm khi nó nghe thấy tiếng rên khẽ, “Loại người yếu đuối hơn đàn bà như anh mà muốn gϊếŧ tôi sao?” Dễ dàng đoạt được dao, giành lại thế chủ động, lúc này, lưỡi dao sắc bén đã kề sát vào cổ của người đàn ông, “Là anh không biết lượng sức mình hay kẻ đó đã quá coi thường tôi?”

Dứt lời, lực đạo dưới tay Bảo Nhi tăng lên. Máu một lần nữa ngập qua mép lưỡi dao, nhưng tình huống thay đổi, người ở thế bị động nay đã không phải là nó.

“Nếu làm chó trung thành thì sẽ phải chết.” Bảo Nhi hằn giọng, ánh mắt sắc lạnh hơn bao giờ hết, “Nói mau! Kẻ nào muốn anh gϊếŧ tôi?”

Lưỡi dao lún sâu thêm vài phần.

Đột nhiên, Bảo Nhi cảm thấy có nguy hiểm ở phía trên đỉnh đầu, nó xoay người tránh né, dù trời lặng không có gió nhưng mép áo bên dưới vẫn khẽ lay động, chứng tỏ một chiêu định bổ xuống đầu Bảo Nhi của người đàn ông rất tuyệt tình, đã dùng đến tám phần sức lực, hoàn toàn có ý muốn lập tức đoạt lấy mạng nó.

Bảo Nhi hừ một tiếng, anh ta đâu phải loại chân yếu tay mềm, thân thủ cũng không tồi.

“Nói cũng chết mà không nói cũng chết, cô nghĩ tôi nên chọn phương án nào đây?” Hai người họ đã cách nhau một khoảng. Lúc này, anh ta chắc chắn mình và Bảo Nhi sẽ phải đấu với nhau một trận. Tồi tệ hơn, người thắng làm vua, kẻ thua sẽ phải chết.

“Nhiều lời, muốn gϊếŧ tôi thì xông lên đi.” Để xem một người bình thường dù có võ, nhưng chưa bao giờ được huấn luyện nghiêm ngặt về cách xác định phương hướng và cảm nhận xác định hướng gió, tiếng động trong bóng tối thì sẽ làm thế nào để đánh gục được tôi.

Nhận thấy được sự tự tin toàn thắng của Bảo Nhi, người đàn ông không chần chừ thêm một giây. Anh ta bật đèn bin trên điện thoại, ném chiếc máy vào khoảng đất ở giữa, ánh sáng phát ra đủ để chiếu sáng cả một góc không gian. Anh ta và nó nhìn nhau, mắt đối mắt.

“Tốt…!” Thông minh đấy chứ! Bảo Nhi thầm tán thưởng, nếu có điện thoại mà không biết tận dụng thì chẳng khác nào vứt não cho chó gặm.

Cùng lúc đó, nó đã né được một cú tạt.

Thấy đối phương tránh được cú đá của mình, người đàn ông không hề hoảng loạn, trái lại lại điềm tĩnh hơn lúc ban đầu. Cơ hồ không để cho Bảo Nhi có cơ hội lấy đà tấn công, anh ta tiếp tục đá chân rồi vung nắm đấm. Nó liên tiếp ngửa người, lùi ra sau tránh né nên chẳng mấy chốc, đã bị anh ta dồn gần đến góc tường.

“Ra tay đi!” Tránh được mọi đòn của anh ta mà mặt không hề đổi sắc, anh ta có thể khẳng định mình không phải là đối thủ của cô gái này, “Một trong hai chúng ta chắc chắn sẽ có người phải chết, chi bằng kết thúc sớm đi. Cô đừng chơi cái trò mèo vờn chuột này nữa.” Tất nhiên nếu người khác nhìn vào, sẽ thấy kẻ chiếm thế thượng phong luôn là người đàn ông, nhưng chỉ có người trong cuộc như anh ta mới hiểu, trong tình huống này, anh ta là chuột, còn cô gái kia mới đích thực là mèo.

Dường như không nghe thấy lời nói với ngữ điệu tức giận của người đàn ông, Bảo Nhi tiếp tục né tránh, hoàn toàn có ý để mình trong trạng thái phòng thủ. Nhưng,… chỉ còn hai bước nữa là đã hoàn toàn bị dồn đến chân tường, mắt thấy thời cơ đã đến, nó hét một tiếng thật to, nằm ngoài dự đoán của người đàn ông, nó nhanh như chớp xoay ngang, lấy bức tường phía sau làm bệ đạp, nhún chân bật lên, lộn người xoay một vòng qua ngang đỉnh đầu anh ta. Cùng lúc đó, con dao trong tay Bảo Nhi tưởng như từ lâu đã bị quăng ra xa, vậy mà lúc này lại như lưỡi hái tử thần, một đường “xẹt” qua động mạch cổ của kẻ phía dưới, máu tươi tung tóe, tất cả chỉ diễn ra trong chốc lát, nhưng như nó nghĩ ban đầu, chỉ từng ấy thời gian cũng đủ để cho một tên sát thủ kết thúc sinh mạng của một người.

An toàn hạ người xuống đất, nó biết, người đàn ông đằng sau chắc chắn chẳng còn nhiều thời gian. Một đường dao lúc nãy cắt qua, chính là sát chiêu rạch qua một trong những điểm thứ yếu trên cơ thể con người.

Quả nhiên, khi Bảo Nhi quay người đối diện, người đàn ông đã khuỵu xuống đất, hai tay anh ta ôm chặt lấy cổ của mình, nhưng dòng máu đỏ vẫn rỉ qua các kẽ ngón tay, dần dần, máu đã loang lổ đầy mặt đất.

“Dù định làm bất cứ chuyện gì, kể cả gϊếŧ người hay kinh doanh bất động sản, cũng phải có tính ẩn nhẫn để chờ thời cơ, khi ấy, ra tay cũng chưa muộn. Loại công tử bồng bột như anh, nên đầu thai sớm để kiếp sau học lại tất cả những kỹ năng này.” Nó lạnh lùng đi đến trước mặt người đàn ông, như một vị thần cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh nhỏ bé, cất giọng đều đều, “Thiếu gia của tập đoàn bất động sản London, tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, nếu không trong đêm này, sẽ có rất nhiều người phải đi theo anh.”

Người đàn ông ngỡ ngàng trừng mắt nhìn Bảo Nhi, cô ta đã nhận ra thân phận của anh từ lúc nào. Anh ta thấy tầm nhìn của mình ngày càng tối đi, cảm giác đau đớn và khó thở cùng lúc ập đến. Như có điều gì thúc giục, có lẽ trước khi chết đi, anh ta mới thực sự sợ hãi lời đe dọa của nó, đồng thời anh ta cũng biết, Bảo Nhi tuyệt tình, tàn nhẫn đến mức nào, vì để lấy được câu trả lời, nên khi ra tay, đã chủ ý không cắt đứt dây thanh quản của anh ta. Trước lúc trút hơi thở cuối cùng, anh ta mới thều thào nói, nhưng lại là một lời đầy ẩn ý, “Cô… cô xem dạo gần đây… mình có đắc tội với ai không.”

Nhìn thân ảnh đổ vật xuống chân mình, thực sự lúc này, Bảo Nhi cảm thấy vô cùng hối hận, bởi nó, còn có rất nhiều điều muốn hỏi anh ta.

Một suy nghĩ khủng khϊếp chạy xẹt qua đầu, Bảo Nhi ngồi thụp xuống đất, với tay lấy luôn điện thoại của người đàn ông, nó bấm số gọi cho Trí Phong.

“A lô.” Trí Phong nghe máy, giọng nói lạnh lùng khiến Bảo Nhi bình tĩnh được đôi phần.

“Là em đây.” Nó yếu ớt nói, đầu giây bên kia truyền tới nhiều tạp âm, có tiếng nhạc, tiếng hú hét của nam, nữ, chắc Trí Phong đang ở vũ trường. Không thấy anh trả lời, Bảo Nhi tưởng do nó nói quá nhỏ nên Trí Phong mới không nghe thấy. Nhưng ở phía bên kia, Trí Phong đã mở cửa bước ra bên ngoài, hành lang sang trọng với không gian im ắng, đối lập hẳn với hội trường ở hộp đêm.

“Bảo Nhi?”

“Vâng, em có chuyện…”

“Ai cho phép em đến Anh, hả?” Nhìn mã vùng của số điện thoại vừa gọi đến, chưa đợi Bảo Nhi nói hết câu, Trí Phong đã quát lên đầy giận dữ, “Mặc kệ ông ta đang bắt em phải làm gì, nội trong ngày mai nếu em không về Hàn Quốc, thì đừng có trách tôi tuyệt tình.”

Bảo Nhi nắm chặt lấy điện thoại, chỉ có nó mới hiểu, chữ “tuyệt tình” thốt ra từ miệng Trí Phong là như thế nào. Thực chất trong Nguyễn gia, người nó kính trọng nhất là ba, nhưng người nó phải dè chừng, từ trước đến nay lại luôn là người anh trai với thủ đoạn tàn nhẫn này.

“Em sẽ về.” Không để cho Trí Phong lên tiếng, Bảo Nhi lại hỏi, có điều mà nó phải làm rõ, ngay lúc này, “Gần đây tập đoàn bất động sản lớn nhất ở London có gặp khó khăn gì không?” Nó hỏi Trí Phong vì biết đây là một trong những đối tác làm ăn của Nguyễn gia ở Anh, cũng vì lẽ đó, ngay từ lúc người đàn ông kia xuất hiện, nó đã xác định được thân phận của anh ta.

“Nguyễn gia và cái tập đoàn rách đó đã chấm dứt hợp đồng từ đầu năm nay rồi.” Trí Phong nhíu mày nhưng vẫn trả lời.

“Tập đoàn rách?” Bảo Nhi hơi bất ngờ trước cách dùng từ của Trí Phong. Theo như nó biết, so với tập đoàn lớn của Nguyễn gia, tập đoàn bất động sản London dù có không là gì, nhưng vẫn là một trong những tập đoàn kinh doanh có sức ảnh hưởng tại vương quốc, vậy mà khi vào miệng Trí Phong, nó lại chẳng khác nào một công ty tư nhân nhỏ.

Trí Phong cười khẩy, “Cổ phiếu đầu tư trên các sàn chứng khoán của bọn chúng đều rớt giá, thua lỗ nhiều như vậy, bây giờ chẳng khác nào một con nợ, dù sắp phá sản, cũng không có lợi lộc để Nguyễn gia thu mua.”

Thì ra là vậy, Bảo Nhi đã đoán định được nguyên nhân. Nhưng…

“Vậy anh có biết, họ phải đi vay vốn nơi nào để duy trì được đến bây giờ không?” Nếu Trí Phong không nói, thì nó cũng không thể ngờ một tập đoàn với vỏ bọc hào nhoáng như vậy lại mang trong mình những món nợ khổng lồ.

Bảo Nhi cảm thấy giọng Trí Phong lạnh đi rất nhiều, không, có lẽ là lời đáp của anh làm tâm nó ngày càng trở nên lạnh giá, “Ở Anh, ngoài Trần gia, còn có nơi nào thừa tiền xoay vốn cho một…” Chưa nói hết câu thì một hồi “tút” dài đã truyền tới. Trí Phong nhìn cuộc gọi kết thúc ở phút thứ ba, không kìm nổi tức giận, chiếc điện thoại bay thẳng vào góc tường. Bảo Nhi… dám cúp điện thoại của tôi, em ngày càng trở nên lỗ mãng.

Cách xa Hàn Quốc, ở phía bên kia đại dương, vẫn trong ngõ hẻm đó, Bảo Nhi bật cười chua chát. Thực sự người đứng đằng sau sự việc vừa rồi là người đàn bà đó ư?

Nó chống tay đứng lên, nỗi nghi ngờ trong lòng ngày càng lớn. Thân phận của nó ở Nguyễn gia, người biết được chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa những đứa con gái ở trường, dù có hận nó cũng không có gan để thuê sát thủ chỉ vì mục đích trả thù, lại càng không thể sai khiến thiếu gia của một tập đoàn đi làm việc ấu trĩ như vậy. Người đàn ông đó có vẻ như đã nhận lệnh với vẻ gượng ép, nhưng anh ta hoàn toàn không có đường lùi, bị buộc phải làm theo, bản thân lại nhớ đến câu nói cuối cùng của anh ta và Trí Phong, nếu nói không liên tưởng đến Trần Yên Đan là nói dối.

Bảo Nhi hít một hơi thật sâu rồi loạng choạng bước ra khỏi ngõ nhỏ, nếu đã như vậy, thì nó sẽ không dành bất cứ một sự thương tiếc nào cho bà ta nữa. Cái gì cũng có giới hạn, mà giới hạn cuối cùng của nó, chỉ đến đây thôi là đã kết thúc rồi.

Nhưng lúc này Bảo Nhi không biết, ác mộng của nó thật sự mới chỉ sắp bắt đầu, bởi ở sân thượng của tòa nhà đối diện, qua camera, có một người đàn ông đã thu lại toàn bộ cảnh tượng vừa rồi vào đáy mắt, sau khi xóa toàn bộ dữ liệu ở camera, anh ta mới gập laptop lại và đứng lên. Dõi theo bóng hình ở phía bên dưới, người đàn ông nhếch miệng nở nụ cười tàn nhẫn, “Xem ra, mình phải đích thân ra tay rồi.”

***

Đêm muộn, đường phố vắng tanh, thỉnh thoảng mới có vài chiếc xe chạy qua.

Bảo Nhi trầm mặc đứng ở bên đường, vào thời điểm này, muốn tìm xe để về thành phố thực sự rất khó khăn. Có cảm giác tê tê truyền tới từ eo, nó cúi đầu, vết thương hình như lại sắp rỉ máu, viên thuốc đó chỉ có tác dụng trong một tiếng đồng hồ, nếu không về khách sạn để băng bó cẩn thận, chỉ e là đêm nay, nó sẽ cực kỳ mệt mỏi.

Đi thêm được một đoạn nữa, một chiếc xe ô tô bình dân từ xa tiến tới, chạy đến ngang người Bảo Nhi thì dừng lại. Sắc mặt nó thay đổi, chẳng lẽ lại có kẻ đến sinh sự?

Kính xe hạ xuống, Bảo Nhi nhìn người phụ nữ bản địa với khuôn mặt phúc hậu ở trong xe cùng chú chó nhỏ đang ngủ trên đùi của bà ta, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, tuy hiểu rõ câu “đừng nhìn mặt mà bắt hình dong”, nhưng trực giác cho nó biết, đây không phải là người xấu.

Người phụ nữ ngỏ ý, “Cô gái, có muốn quá giang một đoạn không?” Đây là câu nói mà Bảo Nhi thấy dễ nghe nhất trong ngày hôm nay.

Nó không chần chừ, nói “cảm ơn” rồi lên xe, người phụ nữ mỉm cười rồi nhấn chân ga. Chiếc xe lăn bánh.

“Bác đến trung tâm London, cháu định đi đâu?” Bảo Nhi nghe tiếng người phụ nữ hỏi.

“Cháu cũng đang định đến đó ạ.” Khi nãy ma xui quỷ khiến như thế nào mà nó lại chọn quán bar ở gần vùng ngoại ô thành phố, vì vậy mới khó bắt được một chiếc taxi, bây giờ nghĩ lại mới thấy bản thân thực sự có vấn đề.

“Cháu không phải người ở đây thì phải?”

Vì không muốn nhiều lời, dựa theo ý của người phụ nữ, Bảo Nhi bịa đại ra một lý do, “Vâng, cháu là khách du lịch, hồi chiều đến đây rồi bị lạc gia đình, may mà gặp bác.” Thấy bà ta lại định hỏi gì đó, nó bổ sung thêm rồi nhắm mắt dựa đầu ra sau ghế, “Cháu hơi mệt nên muốn ngủ một lúc, bao giờ đến nơi thì bác gọi cháu dậy nhé.”

Nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Bảo Nhi qua gương chiếu hậu, người phụ nữ tin tưởng ngay mà không nghi ngờ gì.

Sau lúc đó, trên xe chỉ còn lại tiếng nhạc nhè nhẹ, nó bình tâm nhắm mắt, tận hưởng cảm giác mà nó cho là yên bình nhất trong ngày.

Khoảnh khắc đó kéo dài chưa được bao lâu thì đột nhiên có ánh sáng lóa mắt hắt thẳng vào mặt Bảo Nhi, cùng với tiếng thét kinh hoàng của người phụ nữ và tiếng chó sủa, nó linh cảm có điều chẳng lành.

Quả nhiên khi Bảo Nhi mở mắt, đối diện với đồng tử của nó là một chiếc container cỡ lớn đang lao thẳng về phía ô tô của hai bác cháu. Lúc này, đầu óc Bảo Nhi hoàn toàn trống rỗng, nó chỉ biết hành động theo bản năng, từ ghế sau nhoài người lên phía trước, nắm chặt lấy vô lăng, đánh mạnh tay lái.

Trong đêm tối, tiếng bánh xe ma sát xuống lòng đường, tạo thành những tiếng “két” ghê tai, chẳng khác nào lưỡi hái tử thần quyết đòi mạng, khiến tất cả vừa sợ hãi, vừa tuyệt vọng.