“Ta
nhớ
còn
có
một đứa
nhỏ
trúng giải
nguyên?
Là
người
nào?” Lão phu
nhân quăng ánh
mắt
nghi
hoặc về phía Tiết
thị.
Tiết
thị không
còn cách nào, chỉ có
thể
kéo Tả Thiệu Khanh ở
phía
sau
đám người
ra ngoài.
Tả Thiệu Khanh
thấy
tránh
cũng
không thể
tránh, ôm
tâm
tình
bất an đi
đến trước,
cung
kính
hành
lễ,
sau đó bắt
đầu
cùng
Lão phu nhân mắt to
trừng
mắt
nhỏ.
Mọi người
nghi
hoặc,
Lão
phu nhân vừa rồi rõ
ràng
hòa ái dễ
gần như thế nào
vừa
thấy
Tả Thiệu Khanh
liền
thu liễm bộ dáng tươi cười?
Chẳng
lẽ
là bởi vì Tả Thiệu Khanh
là
thứ
tử?
Xem
ra
tin
tức Lão phu
nhân khôngthích di
nương
tiểu
thϊếp
là
thật sự.
Tả Uẩn Văn
âm thầm may mắn không tùy tiện mang Nguyệt di nương đến đây.
Tả Thiệu Khanh
kiên
trì tùy ý
ánh mắt Lão phu
nhân
nhìn
kỹ cao thấp dò
xét
khắp
người
y, hai tay khẩn trương nắm chặt, rất sợ
Lão
phu nhân đem y
loạn
côn đánh đuổi ra ngoài.
Hai
mắt
trong suốt
nhìn
lại Lão phu
nhân,
chống
lại
hai
con
ngươi giống
như
hang động
của Lão phu
nhân,
Tả Thiệu Khanh
tận
lực để
cho
trong đầu
mình
cái gì
cũng không
nghĩ,
y
nhớ Lục Tranh
từng dặn dò,
ở
trước
mặt Lão phu
nhân đừng
có suynghĩ xằng bậy.
Hai
người
nhìn
nhau
thật
lâu,
trong
lòng đánh giá
lẫn
nhau
một phen,
Lão phunhân
mới
trưng
ra khuôn
mặt
tươi
cười yêu
thương vẫy
tay: “Thổ
nhưỡng phương Nam
thật sự
nuôi dưỡng
người,
nhìn xem,
nhiều
tiểu gia
hỏa xinh đẹp,
lão
nhân giata
nhìn
cũng
ngây
người.
Mau
tới đây,
để
cho
ta
nhìn
một
chút.”
Một câu, lại khiến cho Tả
gia
cao thấp đều nhẹ nhàng thở ra,
tuy
Tả Thiệu Khanh
là thứ tử,
tuy
Tiết
thị không
chào
đón y, nhưng y
mất mặt cũng sẽ
khiến Tả
gia mất mặt, một chút suy
nghĩ
cho
toàn
cục này mọi người vẫn là
có.
Tả Thiệu Khanh
không
biết
lời
này của bà
là khen hay là
chê,
cũng
không biết trong lòng bà
có ý
định
gì,
chỉ có thể
kiên
trì
tiến
lên không
thể lui về
phía
sau.
Lão phu nhân vậy mà
kéo tay y, trước là
đem bàn tay lật
qua
lật lại nhìn một lần, liên tục
nói
hai chữ “được”:
“Ta
lần đầu tiên nhìn thấy bàn tay
con
trai
lại xinh đẹp tuyệt trần như vậy, vân tay
phong phú, ngón tay
thon
dài,
xem
chính
là người
có phúc.”
Tả Thiệu Khanh
nháy
mắt mấy cái, y
đây là được khen ngợi sao? Y có chút không hiểu rõ
ý mà
nhìn
Lão
phu nhân.
“Tay
như
thế
nào
lạnh
như vậy?
Mặc ít sao?” Lão phu
nhân
nhíu
mày
nhìn quần áocủa y,
rõ
ràng
là
có
chút
rộng,
màu sắc
cũng
là dáng vẻ
của
người
lớn,
kiểu dángcũng không
cần phải
nói,
khó
trách bà vừa
rồi đã
cảm
thấy
có
chỗ
nào đó
là
lạ.
Tiết
thị cảm thấy căng thẳng, nếu biết Lão phu nhân sẽ
chú ý
một
thứ tử như
vậy,
bà ta tuyệt đối sẽ
không
để cho Tả
Thiệu Khanh mặc cái
này
trên
người
đến
cửa.
Tả Thiệu Khanh
ngoan
ngoãn lắc
đầu:
“Không lạnh.”
Đây đều là
bị dọa sợ
đi?
Khẩn
trương đến
đổ mồ hôi
lạnh.
Tả Thiệu Khanh
nghĩ:
Cho
dù sau này
vào
điện
Kim Loan gặp mặt Hoàng Thượng,
y cũng sẽ
không khẩn trương giống
như ngày hôm nay.
“Phương Bắc không
thể so với phương Nam,
vào đông
là
lạnh
lẽo
hơn
một
chút,ngươi sắp
thi,
đừng để bị
cảm
nhiễm phong
hàn.”
Lời nói này của
Lão
phu nhân là phát ra
từ đáy lòng, Tả
Thiệu Khanh không khỏi có chút cảm
động: “Đa
tạ quan tâm của Lão
phu
nhân.”
“Mấy
tuổi rồi?” Lão phu nhân đột nhiên
hỏi.
Trái
tim Tả Thiệu Khanh đập loạn một nhịp, ngoan ngoãn
trả lời: “Mười
bốn.”
“So với Lục Tranh
nhỏ
hơn
năm
tuổi.”
Tả Thiệu Khanh
lại nắm không được ý
lời
nói này của bà,
chỉ
có thể cúi
đầu
trầm
mặc,
chợt
nghe
thấy
bà nói tiếp: “Mới mười bốn tuổi vậy
mà chính
là giải nguyên
của một quận, thực không
đơn giản.”
“…May mắn mà
thôi.”
“Ngươi
cũng quá khiêm
tốn,
ta không
thích
như vậy.”
Tả Thiệu Khanh
trong
lòng
sắp
khóc,
chẳng lẽ
khiêm
tốn
cũng
không
đúng?
“Thi
hội
có
nắm
chắc không?”
“…Có.” Tả Thiệu Khanh dám nói không sao?
“Cũng đừng đem
thi
hội nghĩ quá đơn giản,
Đại Ương nhân
tài đông đúc,
cho dù
thi rớt cũng là
bình
thường.”Lão phu nhân không mặn không nhạt nhắc nhở một câu.
Tả Thiệu Khanh
khóc
không
ra nước mắt, ngoại
trừ ngoan
ngoãn
trả
lời “Vâng”
cái
gì cũng không nên nói.
Y xem
như
đã nhìn ra, Lão
phu
nhân
tuyệt
đối
là cố
ý làm khó
dễ y, nếu
không như
thế
nào đại ca
đại
tỷ đều là
tán thưởng
có thêm,
đến y
liền
khác
biệt
như
vậy?
“Ngươi
con
trẻ,
chuyện quan
trọng đừng kết
luận quá sớm,
mọi
chuyện
nghĩ kĩ
màlàm.”
Đây
là đánh vào ý
nghĩ
của y sao?
Tả Thiệu Khanh
thầm
nghĩ: Đời
này,
y
có việc
nào không phải
nghĩ kĩ
mà
làm sao?
Y
cẩn
thận
lại
cẩn
thận,
chỉ
có Lục Tranh
một
nướccờ
này
là y không
có
cách
nào
nắm
chắc
mà
thôi.
“Lời này của Lão phu nhân rất đúng,
chỉ là vãn sinh cho rằng,
phải
biết
tận dụngthời cơ mất rồi sẽ không đến nữa,
suy nghĩ quá nhiều sẽ
bỏ lỡ
thời cơ
tốt.” Tả Thiệu Khanh
thẳng
tắp nhìn Lão phu nhân.
Tất cả mọi
người vì
y mà
đổ mồ
hôi,
đây
chính
là rõ ràng chống đối, trong lòng Tiết thị cũng đã
có suy nghĩ muốn bóp chết y.
Lục lão phu nhân đang định nói
chút
gì đó, liền thấy nhi tử
nhà mình bước nhanh
đi tới, lớn tiếng quát lên: “Nương.”
Tả Thiệu Khanh
nghe
thấy
âm thanh này thật sâu thở
hắt
ra, đợi Lục Tranh đi
đến
trước
mặt
y, y
cũng
không
dám
lộ ra
ánh
mắt cầu cứu, chỉ là
cung
kính
đứng
ở một
bên.
“Nương,
khách nhân đều đến đông đủ,
nên mở
tiệc.” Lục Tranh
bình
tĩnh nói.
Lão phu nhân buông tay Tả
Thiệu Khanh ra, để
cho quản gia dẫn bọn
họ ngồi vào vị
trí,
đợi
người
Tả gia lui ra,
mới
không
vui
nói:
“Ta chẳng
qua cùng y nói
nhiều
hơn
mấy câu, xem con khẩn trương kìa.”
Lục Tranh
không
chịu
thua
bà,
nhàn
nhạt
nói:
“Y nhát gan, đừng dọa y.”
Lão phu nhân bĩu môi: “Y
nhát
gan?
Ta cũng không nhìn ra.” Vừa rồi còn
dám
mạnh
miệng
kia
mà.
Lục Tranh
thay bà sửa sang tóc
mai,
dìu
bà đứng dậy, thanh âm lạnh lùng như
cũ nói: “Ngài
chơi
thì chơi,
đừng
chơi
quá mức.”
Lão phu nhân trắng mắt liếc nhi tử
nhà mình:
“Ta như thế nào
là chơi?
Ta đây là
đang
khảo
sát,
con cho rằng phu nhân Trấn quốc công là
ai cũng có
thể
làm sao?”
Lục Tranh
biết
trong
lòng
bà tức giận, cũng không
nhiều
lời,
để cho nha hoàn bên
cạnh
hầu
hạ bà, chính mình đi
yến
phòng.
Chờ
hắn vừa đi,
Lão phu
nhân
lập
tức
nhìn về phía Chung
má
má,
hỏi: “Đều đãchuẩn bị
thỏa đáng?”
Chung
má
má gật đầu,
có
chút
chần
chờ
hỏi: “Lão phu
nhân,
thật
muốn
làm
như vậy?
Lỡ
như…”
Lão phu nhân lạnh mặt: “Không
có lỡ
như.
Nếu
ngay
cả chút khảo nghiệm
ấy cũng chịu không được,
còn không
bằng
sớm làm cho y hết hy
vọng.”
“Vâng.”
Bốn
nam
nhân Tả gia vừa
tiến vào yến phòng
liền
nhận được ánh
mắt đặc biệt
từ bốn phương
tám
hướng
tập
trung
tới.
Không ít
người đang
lặng
lẽ
tìm
hiểu
thân phận bốn
người
này,
kinh đô
mặc dù
lớn,nhưng ở
trên
triều đình
lăn
lộn đến vị
trí Ngũ phẩm
làm sao
có
thể
còn
có
người không biết.
Trán
Tả Uẩn Văn
bắt
đầu đổ mồ
hôi,
vừa rồi lúc đối
mặt
với Lão phu nhân còn
tốt,
lúc
này đối mặt với
nhóm
đầu
sỏ của triều đình, ông ta
một
bách
tính
không
quan
không chức vị
bày tỏ rất
có áp lực.
Quản
gia dẫn người vào chỗ ngồi, đó
là vị trí
gần
cuối
cùng
ở toàn trường,
chẳng
qua
người
Tả gia không ai có
ý kiến, ôm
tâm
tình
thấp
thỏm
ngồi
xuống.
Không biết qua bao
lâu,
đột
nhiên
có
người kinh
hô
một
tiếng,
sau đó
chỉ
thấy
mộtngười
nam
tử
trung
niên bước
nhanh
tới: “Thật
là
tỷ phu?”
Tả Uẩn Văn
nghe
thấy
có người
nhận
ra ông ta,
vội
vàng
ngẩng
đầu,
nghiêm túc đánh gia
người nam
tử trung
niên
này,
xuyên
qua
hàm râu cá
trên
của
hắn ta, cẩn thận nhìn mặt
của
hắn ta, kinh ngạc nói: “Là…Trình
Thụy
huynh?”
Nói đến, hai nhà vẫn
là quan hệ thân thích chẳng qua, Trình
Thụy
chính
là muội phu của Tiết thị, tuy
tuổi
của
hắn ta so
với Tả Uẩn
Văn
còn lớn hơn mấy
tuổi, nhưng đã
là Thái thường
tự thiếu
khanh, quản lý
quốc
tử ti
nghiệp sự.
Nếu như đổi một
chỗ
gặp mặt khác, Trình
Thụy
tuyệt
đối
sẽ không chủ động quen biết nhau, lại càng không có nhiệt tình lớn như
vậy.
Chuyện
năm đó
của Tả gia không
chỉ khiến
cho Tả gia
rớt xuống,
mà
ngay
cả
những gia
tộc
có quan
hệ
mấy đời với Tả gia
cũng
chịu đựng
trình độ
chèn ép không giốngnhau,
Tiết
thượng
thư
liền bị giáng
chức đến
một địa phương
làm
một quan
tri phủ Tứ phẩm.
Bởi vậy,
Tả gia
những
năm
này
có
thể
nói
là bị
người
hận
thấu,
coi
như
là
thân
thíchcũng sẽ không
chủ động
liên
hệ.
“Một nhà
tỷ phu đều đến kinh đô rồi
hả?” Trình Thụy kinh ngạc không phải không có đạo lý,
dù sao ý chỉ năm đó của
tiên đế mọi người đều
biết,
nếu không phải Tả Uẩn Văn xuất
hiện
tại phủ Trấn quốc công,
hắn
ta nhất định cho rằng gia đình này là kháng chỉ
bất
tuân,
một mình vào kinh
thành.
Tả Uẩn Văn
sinh
lòng
cảm
khái,
Trình Thụy đã
từng
chẳng
qua
là một học
sinh
khắp
nơi
cần dựa vào cửa
nhà
ông ta mà
thôi,
không nghĩ tới
hai
mươi
năm trôi qua, đối phương
đã là
quan
Tứ phẩm Thái Thường
Ti Thiếu
Khanh, chính mình chẳng qua là
một
kẻ bình dân.
Chẳng qua…về sau sẽ không giống.
Tả gia
nhất định
có
thể đứng
lên.
“Quốc
công gia ưu ái.” Tả Uẩn Văn
cũng không
nhiều
lời,
cố ý đem quan
hệ Tả giacùng phủ Trấn quốc
công
nói
mơ
hồ không
rõ.
Mọi người
tâm tư khác nhau, ở
đây mặc dù
không phải quan lớn
triều đình cũng là
cùng
Trấn
quốc
công
quan
hệ họ
hàng
thân
thích, vậy người Tả
gia
là ai? Cùng Trấn quốc công tám
gậy
tre cũng đánh không
đến,
vậy mà cũng có
thể ngồi vào vị
trí
này,
có thể thấy nhất định có
ảo diệu sâu xa
ở bên
trong.
Đều
là
người
nhiều
năm ở quan
trường
mò
mẫm
leo
trèo
lăn
lộn,
tự
nhiên
hiểu đượcmọi
chuyện không
thể
chỉ
nhìn
mặt
ngoài,
bởi vậy không ít quan viên
năm đó
cùng Tả gia
lui
tới sôi
nổi
tiến
lên
chào
hỏi.
Tả Uẩn Văn
lập
tức cảm thấy thời gian hai mươi năm
trước đã
trở về, chính mình vẫn là
cháu
trai
quý
giá của Tả
thái
phó,
cùng
một
đám quan viên trò chuyện,
cho
đến khi bước chân trầm ổn
của
Lục Tranh
đi tới.
Nhìn
thoáng qua
vị trí của Tả
Thiệu
Khanh, Lục Tranh mày nhíu lại
cũng
không nói
gì,
ngồi
vào vị trí
chủ
vị, mặt đối mặt
với
một đám khách nhân cung kính đứng dậy, khách
khí nói: “Các vị mời
ngồi, coi
như
là gia yến
bình
thường là
được.”
Mặc kệ mọi người trong lòng đối với
Lục
Tranh
là kính sợ hay
là kiêng
kị, trên mặt đều lộ
ra sắc mặt
vui
mừng,
một
sọt lời khen hướng bên ngoài bốc lên.