Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 78

Vượt

qua hai khúc cua, Tả

Thiệu Khanh càng đi

càng

lệch, lại

không có

ý muốn quay đầu

lại,

cho

đến khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở

phía

trước, Tả

Thiệu

Khanh mới

dừng

bước

lại.

Y thăm dò

hô một tiếng: “Tào đại ca?” Người nọ quay đầu

lại,

quả

thật

là Tào Tông Quan.

Tả Thiệu Khanh

mừng

rõ chạy tới, trưng ra khuôn mặt tươi cười hỏi: “Tào đại

ca như thế nào

cũng

tới

kinh

đô?”

Tào Tông Quan ngoại

trừ ánh mắt đầu

tiên

biểu

hiện

có chút kinh ngạc,

vẻ mặt vẫn

luôn

bình thản: “Kinh đô

này

chỉ cho phép người của Tả

gia

đến hay sao?”

Ơ, đây là

còn tức giận. Tả Thiệu Khanh cười thầm,

biết

Tào Tông Quan thật sự đem

người Tả

gia hận ở

trong

lòng.

Y làm

bộ không

phát

hiện

Tào Tông Quan xa cách, vẫn cười tươi như

hoa:

“Đương nhiên không

phải,

có thể ở

chỗ này nhìn thấy Tào đại

ca thật sự quá

tốt,

năm

trước

từ biệt,

chúng

ta cũng hai tháng không

gặp.”

Tào Tông Quan khóe miệng

hơi nhếch

lên,

thanh

âm lãnh đạm nói: “Thiệu

Khanh

sống

tốt

không?” Hắn ta

đem Tả Thiệu Khanh từ đầu

đến

chân

đánh

giá một lần, lẩm bẩm: “Nhìn dáng vẻ

của

ngươi

liền

biết

ngươi sống không tệ.”

Tả Thiệu Khanh

ngại

ngùng

giật

áo choàng

trên

người, thấp giọng nói: “Đệ lần này

là cùng Nhị thúc lên kinh, Nhị thúc thương tình thân thể đệ

không tốt, lúc

này

mới mua cho đệ

một ít quần áo

mùa đông.”

Tào Tông Quan hiểu rõ gật

đầu:

“Như

thế

nào không

thấy

Thiệu

Yến

huynh?”

Tả Thiệu Khanh

trong

mắt

lóe lên một tia

bi ai rồi

biến

mất:

“Đệ

cùng

đại ca nửa

đường tách ra,

đệ cũng không

biết

hắn giờ này ở chỗ nào.”

Thấy

Tào Tông Quan vẻ mặt

như

nghĩ

tới cái gì, Tả

Thiệu

Khanh lại

nở nụ cười: “Chỉ có

điều

không sao

cả,

Nhị thúc nói hai ngày nữa

người nhà

của

đệ đến kinh thành, đến lúc đó

vẫn sẽ là

có thể gặp

được.”

Tả Thiệu Khanh

phát

hiện,

thanh niên đã

từng

là ánh mặt

trời, ẩn

giữa

lông

mi đã

không còn

gần

gũi và thân thiện của ngày xưa

nữa,

chỉ

có một mảng tối

tăm

phiền

muộn.

Y ngầm thở

dài,

tuy

hai nhà phản bội là

kết quả y

muốn,

nhưng nhìn Tào

Tông

Quan

như

vậy,

y vẫn

là lòng cảm thấy không đành lòng.

“Ngươi

nói

là…toàn bộ

người

nhà

các

ngươi đều sẽ đến?”

Tả Thiệu Khanh

thu hồi thương

cảm trong

lòng,

cười

gật

đầu:

“Đúng

vậy,

nhị

ca của đệ

hắn...hắn

sinh

bệnh,

cho

nên mẫu thân muốn đến kinh đô

vì hắn cầu

y.”

Chuyện Tả Thiệu Lăng

căn bản

lừa không được

người,

Tào Tông Quan dù

cho khôngthăm dò

cũng



thể

nghe được

tiếng gió,

hắn

ta

tâm

thần không yên

lẩm bẩm: “Thật sao?”

“Tào đại

ca

lần

này



cùng Tam

tỷ đến sao?

Chúng

ta

cũng



thân

thích,

đến

lúc đócó

thể

cùng

nhau đi.”

Tào Tông Quan vốn gương mặt xem như

là bình tĩnh đột nhiên thay đổi vẻ

mặt,

hắn

ta quay đầu nhìn về

rừng

hoa mai phía xa: “Tam tỷ

của ngươi...không có

đến.”

Tả Thiệu Khanh

cũng

không

có ý

định

đem

người

bức bách

quá độc ác, đến

điểm

là dừng,

hai người

động

thời

trầm

mặc.

“Mở

tiệc

rồi…” Bên

ngoài

có gã sai vặt

chạy

nhanh vào giữa

rừng

mai,

nhắc

nhở đám sĩ

tử bị

cảnh đẹp



hoặc.

“Tào đại

ca,

chúng

ta

cũng đi

ra

ngoài đi?

Nghe bảo buổi

trưa

hôm

nay



thịt

hươunướng.”

Tào Tông Quan gật đầu, trước một bước đi

phía

trước Tả

Thiệu

Khanh.

Tả Thiệu Khanh

nhìn

chằm

chằm

bóng

lưng

gầy gò không ít

của

hắn ta, hít một

hơi

thật

dài,

mùi hương

hoa quấn quanh

mũi người,

y vui vẻ

nghĩ:

Đợi

Tiết

thị đến kinh đô, nghênh đón mụ

sẽ là cái

gì?

Lúc vừa

mới bước vào

còn không

cảm

thấy,

lúc

này

chúng sĩ

tử đều

tập

trung

cùngmột

chỗ,

liền

rộn

ràng,

Tả Thiệu Khanh

lúc đầu đoán

rằng,

hôm

nay được

mời không quá

một

trăm

người.

Y ở trong

đám người

tìm kiếm Khúc Trường

Thanh và

Tưởng

Hằng

Châu, đáng tiếc tuổi y nhỏ thân hình không cao, dù là

kiễng

chân

thì

phạm

vi nhìn thấy cũng rất có

hạn.

“Ồ?” Không

tìm được Khúc Trường Thanh và Tưởng Hằng Châu,

Tả Thiệu Khanhngược

lại



ngoài ý

muốn

thấy được Tả Thiệu Yến,

chủ

nhân

của

trận

ngắm

hoa yếnnày

ngược

lại

là vô

cùng

thần

thông quảng đại,

đúng

là đem

những sĩ

tử đến kinh đô đều

hỏi

thăm



ràng,

nếu không

cũng không

thể

nào

tùy ý đưa

thϊếp

mời.

Nghe

xong

bên ngoài

nói chuyện, Tả

Thiệu Khanh mới

đại

khái

hiểu

rõ, hóa ra

tất

cả giải nguyên

quận

đều đã đến, mặt

khác

sĩ tử có chút

thanh

danh

cũng

đều

nằm trong

danh

sách

được

mời.

Tả Thiệu Khanh

nhướn

mày,

đi kéo tay áo

Tào Tông Quan,

kinh

ngạc

nói:

“Tào

đại ca, huynh xem, đây không phải là đại

ca đệ sao?”

Tào Tông Quan nhìn theo ngón tay y,

quả

nhiên

trong đám

người nhìn thấy Tả

Thiệu

Yến,

gã ta đang mỉm

cười

cùng

hai

thanh

niên

nói

chuyện.

“Đại ca ngươi…ngược lại là so với

trước sáng sửa

hơn rất nhiều.” Tào Tông Quan ý vịthâm

trường nói.

Tả Thiệu Khanh

coi như không nghe hiểu ẩn ý bên trong lời nói của

hắn

ta, tiếp lời nói: “Đúng vậy, đại ca

rốt

cục có thể

đạt

được

ước muốn tự nhiên vui vẻ, hơn

nữa đại tẩu của

đệ lại có

bầu,

có thể nói là

song

hỉ lâm môn.”

Tả Thiệu Khanh

sờ cằm nghĩ, y

cần hay không theo sau xem náo

nhiệt? Được rồi, vẫn là

đừng

đi, miễn cho bị

tai

bay vạ gió.

Song,

y bên này

đang

cười

trên

nỗi

đau của người khác,

một khắc sau lại bộ

dáng

tươi

cười

gì cũng nặn không ra

nữa.

Y gắt

gao

trừng

mắt

nhìn

nam nhân xuất hiện ở

trong đình phía trước, nếu biết thưởng

mai yến hôm nay

là do Giang Triệt khởi xướng,

y tuyệt đối sẽ

không đến.

“Để cho mọi người đợi lâu,

tại

hạ là Giang Triệt,

chính là chủ nhân yến

hội lần này,tùy

tiện mời các vị đến,

cũng là muốn kết giao

thêm mấy người

bạn.”



người

nhận

ra

thân phận

của Giang Triệt,

hoảng sợ

nói: “Là Giang

thị

lang.”

Nếu như là

đẩy

lui về vài

ngày

trước, chỉ sợ

cũng

không

có bao nhiêu người

biết

rõ đại danh Giang Triệt,

nhưng

từ khi gã

dâng

lên

một tờ tấu

chương vì

sĩ tử nghèo khó dành phúc lợi, đại

danh

Giang Triệt liền truyền

ra ở

trong

các

thí sinh.

Lập

tức

các sĩ

tử

nhận được ân

huệ

tiến

lên bái

tạ,

Tả Thiệu Khanh

trừng

mắt

nhìnnam

nhân phong độ

nhẹ

nhàng kia đối với

từng sĩ

tử

tiến

lên bắt

chuyện ân

cần

hỏihan,

dối

trá đến

cực điểm.

“Các vị

trước ngồi vào ghế,

hôm nay cũng không chuẩn

bị được rượu ngon

thức ăn ngon,

vài ngày

trước cùng

hoàng

thượng ra khỏi

thành săn

bắn,

bắn được vài con lộc,

vừa vặn lấy ra chia xẻ cùng với mọi người.”

Bên dưới

lại



một

mảnh âm

thanh

nịnh

hót,

Tả Thiệu Khanh bĩu

môi,

tìm vị

trícách xa Giang Triệt

nhất

ngồi xuống,

sau đó phối

hợp

cầm

lên

ly

rượu uống.

Hai

người

ngồi xuống ghế,

hàng xóm

ngồi kế bên y



một

người

trung

niên

hơn bốnmươi

tuổi,

không giống

người

trẻ

tuổi

tinh

thần sáng

láng ở

chỗ

này,

hắn

ta

lộ

ra vẻtrầm

tĩnh

hơn

nhiều.

Tả Thiệu Khanh

vui vẻ thanh tịnh, vừa uống rượu vừa chờ

thức

ăn mang lên, y

oán

thầm:

Giang Triệt này thực sự

không

tiếc, vậy

mà lấy ra

rượu

Thiệu Hưng chiêu đãi nhiều người như vậy.

Hôm

nay

những phô

trương

lãng phí

này,

nhiều ít

cũng



thể

nhìn

thấy

tình

hình bên

trong Giang gia.

Rất nhanh,

bọn

nha hoàn ăn mặc

chỉnh thể

nối

đuôi

nhau

đi ra, trong tay bưng thịt nướng mùi hương xông vào mũi, đâu

vào

đấy bày ở

trước

mặt

mỗi vị sĩ

tử.

Thịt

nướng

cắt

thành

miếng mỏng, trên mặt tưới nước tương, chén đĩa bên ngoài là

bày

một vòng hoa quả, chỉ xem

cách

thức

này,

đám

thư sinh đều có

chút

lâng

lâng, thiện cảm đối

với

Giang

Triệt thẳng tắp dâng lên

cao.

Giang Triệt

nâng

chén đứng

lên,

hướng

mọi

người

nói: “Đến,

cùng

nhau uống

chénnày,

gặp

nhau

một đường

là duyên,

đang

ngồi

nơi đây đều



rường

cột

nước

nhà,Giang

mỗ

lúc

này

cầu

chúc

mọi

người

tên đề bảng vàng.”

“Giang đại nhân cao

thượng,

chúng

tôi khắc sâu

trong lòng…”

“Giang

thị lang

tuổi

trẻ

tài cao,

lại đại nhân đại nghĩa,



hìnhmẫu của chúng

tôi…”

“Ngày khác

nếu



may

mắn

là quan đồng

liêu,

mong

rằng Giang đại

nhân quan

tâmnhiều

hơn…”

Các

loại âm

thanh

lấy

lòng không

ngừng,

tình

cảnh

trong

nhất

thời sôi

trào

lên,

Tả Thiệu Khanh

một

mình

ngồi

trong góc,

đem

rượu

trong

chén đổ xuống

trên

mặt đất,

hừ

lạnh

một

tiếng,

sau đó động đũa bắt đầu ăn

thịt.

Nam tử trung niên ngồi bên cạnh y kinh ngạc liếc mắt nhìn y,

tiến tới

gần nhỏ giọng hỏi: “Tiểu

huynh

đệ đối với vị

Giang

thị

lang

này có chỗ

không hài

lòng?”

Tả Thiệu Khanh

giống

như

cười

mà không phải cười trả lời: “Làm sao lại

như

vậy?

Giang

thị

lang

thế nhưng

là tấm gương của phần đông sĩ

tử, kẻ hèn

mọn

này là kẻ

bất tài nào có

tư cách không hài?”

Nam tử trung niên kia cười khà

khà,

cũng

gắp

một miếng

thịt

nhét

vào trong

miệng: “Một chút tính toán này, cũng chỉ

lừa

gạt được những

thư sinh chưa thấy qua các mặt

của

xã hội.”

Lời

này quả

thực

nói vào

trong

lòng Tả Thiệu Khanh,

y

thay đổi

lãnh đạm

trước đó,cùng

nam

tử

trung

niên bắt

chuyện,

thế

mới biết

hắn

ta

thư sinh diện

mạo xấu xínày,

tuổi

tác không

nhỏ vậy



cũng

là giải

nguyên quận

nào đó.

Hai

người

trong

lúc

nhất

thời đều



chút

cảm giác

hận vì gặp

nhau quá

muộn,

cho dù

nam

tử

trung

niên kia

tuổi

tác so với Tả Uẩn Văn

còn

lớn

hơn

hai

tuổi,

Tả Thiệu Khanh vẫn

mở

miệng gọi

một

tiếng “Hạ

huynh”

hăng say.

“Xem

tuổi

của Hạ

huynh,

chắc

hẳn không phải

lần đầu

tiên

tham gia kì

thi

mùa xuân?”

“Cũng không phải,

đây đã lần

thứ

tám

tại

hạ vào kinh

thành

thi.” Hạ Chi Trừng lắc đầu cười khổ nói.

“Lần

này

hẳn

là đậu

cao

trung không

thể

nghi

ngờ

tiểu đệ

trước

tiên ở

chỗ

này

chúcmừng.” Tả Thiệu Khanh

hai

tay

nâng

lên

chén

rượu,

hướng Hạ Chi Trừng

tỏ ý,

sau đó

ngửa đầu uống xuống.

“Ha

ha…Tả

huynh đệ

tuổi

còn

trẻ vậy



thẳng

thắn

như vậy,

Hạ

mỗ

thật sự



rất

hổthẹn.” Nói xong

cũng

một

ngụm đem

rượu ở bên

trong

chén

rượu quét sạch.

Trong

uống

rượu

say

sưa,

hai người

trò chuyện

trên

trời

dưới

đất,

Tả Thiệu

Khanh

bội

phục

kiến

thức

của Hạ Chi

Trừng, Hạ

Chi

Trừng

cảm

thán

Tả Thiệu Khanh

tài trí nhanh nhẹn,

mặt khác đám thư bắt

đầu

ngâm

thơ làm phú, hai người này lại

có phong

cách

riêng, nói

đến

vật hải ngoại trân quý.

“Đàn

tỳ



trong nước này có một loại

hương đặc

biệt

thần kì,

ngửi

thấy có

thể làm cho người lâm vào

hỗn độn,

cho dù sau khi

thanh

tỉnh lại cũng không nhớ rõ

tình cảnh lúc ấy.”

“Vật

này

thật sự

như vậy?” Tả Thiệu Khanh

rất

hứng

thú: “Nếu



người dùng

loạihương

này

làm xằng

làm bậy,

chẳng phải

thần không biết quỷ không

hay sao?”

“Tự

nhiên…”

Một đường bóng

râm xuất

hiện,

hai

người đồng

thời dừng

lại

chủ đề

ngẩng đầu,ngạc

nhiên

nhìn Giang Triệt khuôn

mặt

mỉm

cười

cùng

một đám sĩ

tử

mang

theo ánh

mắt xem

thường.