Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 620: Nguy cơ tiến đến!

Chương 620: Nguy cơ tiến đến!

Lý Lan Phong nói xong, nhịn không được nhìn về phía Lăng Lan, trong lòng có chút thấp thỏm. Không biết một loạt những hành vi ấy của mình ở buổi vũ hội có chuẩn xác hay không? Liệu có mang phiền phức đến cho bọn họ hay không?

Lúc này Lý Lan Phong có loại cảm giác như đi gặp mặt gia trưởng, gặp mặt giám khảo, anh hy vọng được Lăng Lan tán thành, rồi lại sợ chính mình làm sai mà bị phê bình.

Lăng Lan gật đầu đối với Lý Lan Phong: "Lan Phong quan sát rất cẩn thận, về cơ bản tình huống chính là như vậy."

Lý Anh Kiệt lúc này cũng đã tán thành phán đoán của Lý Lan Phong, còn nói thầm một câu: "Nhưng ba nữ nhân kia về sau còn không phải quấn lên chúng ta à?" Nói xong khinh bỉ nhìn liếc Lý Lan Phong một cái, ý tứ rõ ràng, ai trêu chọc thì người ấy giải quyết..

"Thực ra dù Lan Phong không nhiệt tình tiếp đãi ba cô ta, thì mấy ả cũng sẽ vì đạt tới mục đích mà quấn lấy chúng ta bám riết không tha. Trừ phi mấy ả tìm được mục tiêu mới." Lăng Lan đem sự thật nói ra.

"Hơn nữa, những thiếu niên vẫn còn đang trong kỳ thanh xuân nảy mầm, thiệp thế không thâm (1) thì sẽ không có biện pháp kiên định cự tuyệt với nữ nhân cố tình lấy lòng." Lăng Lan trầm tư một chút, nếu bọn họ không thể chủ động cự tuyệt, thì xem ra phải lợi dụng thành viên của đoàn mụ mụ này đến phá hư kế hoạch của ba nữ nhân kia.

Nói đến cùng thì Lăng Lan vẫn không tin tưởng được Lý Anh Kiệt - vị đại thiếu gia tính tình kiêu ngạo lại có chút táo bạo này, chỉ sợ ngày nào đó cậu ta không nhịn được sẽ trực tiếp bùng nổ động thủ đuổi người. Nếu Lý Anh Kiệt đảm nhiệm vai con cháu thế gia thì còn có thể nói là con cháu thế gia tầm mắt quá cao, chướng mắt. Nhưng làm một phú nhị đại cấp bậc công dân, hơn nữa mới rời khỏi Học viện, cái điểm không thích nữ nhân này thật không thể nào nói nổi..

Trừ trường hợp Lý Anh Kiệt có người mình thích, chỉ có điều nam nhân nào mà không ăn vụng? Trừ phi người cậu ta thích chính là nam nhân mà không phải nữ nhân.

Lăng Lan đột nhiên vỗ đầu một cái, đánh nát những ý tưởng lung tung rối loại trong đầu, nhất định là cô nghe Tiểu Tứ nói đến tiểu công tiểu thụ quá nhiều nên mới bị cái gì loạn vào.

Nhìn thấy Lăng Lan đột nhiên đập đầu mình, trong lòng mọi người cả kinh.

"Lão đại, làm sao vậy?" Lâm Trung Khanh đang đứng ở bên người Lăng Lan chạy nhanh hỏi.

"Không có việc gì, chỉ là nghĩ tới một biện pháp giải quyết phiền toái." Lăng Lan buông tay, bình tĩnh nói.

Lý Lan Phong ánh mắt lóe lóe, tựa hồ muốn nói cái gì nhưng cuối cùng vẫn im lặng không lên tiếng.

Lăng Lan quay đầu nhìn về phía Triệu Tuấn: "Triệu Tuấn, anh phát hiện cái gì?"

Triệu Tuấn vuốt cằm nói: "Trong vũ hội có ít nhất năm nhóm người chú ý chúng ta."

"Trong đó ba nhóm người không cần phải nói, chính là ba chiến đội cùng hành động với chúng ta, ngụy trang thành thân phận khác." Tề Long đi theo nói.

"Còn có hai nhóm người, một chỗ ở góc bên trái của chúng ta, một chỗ lại ở đối diện. Mấy thế lực ấy không đánh giá được nông cạn, cũng không biết chúng có quan hệ với mấy người trong nhà ăn kia hay không. Chẳng qua bọn họ chỉ là chú ý mà không phải hứng thú." một câu cuối cùng Triệu Tuấn nói rõ bọn họ vẫn chưa bị hai nhóm người kia coi trọng, có thể là theo thói quen tiến hành bài tra đối người xa lạ.

"Công chúa vẫn chưa tham dự. Cho nên chiến đội Phong Vân cùng chiến đội Anh Dũng chưa xuất hiện." Lâm Trung Khanh bổ sung nói.

Lăng Lan nghe xong chậm rãi gật đầu. Xem ra cũng giống với những gì mà cô quan sát được.

Lý Anh Kiệt nghe được mấy người khác đều có phát hiện, lại còn được Lan lão đại tán thành, chỉ có cậu là không có thu hoạch, cảm xúc tức khắc hạ xuống. Cậu phát hiện ở phương diện ngụy trang, ứng đối, bắt giữ chi tiết, cậu lại là người kém cỏi nhất trong sáu người.

Lan lão đại không cần phải nói, nếu không phải cậu biết rõ cái tên Lăng Lan trước mặt này là Lan lão đại làm cậu run sợ trong lòng, thì có lẽ cậu sẽ thật sự cho rằng mỹ thiếu niên tính trẻ con, xinh đẹp lại mang điểm thẹn thùng này là một người vô hại, cần người khác chiếu cố, một kẻ yếu Không có một chút lực sát thương gì.

Càng đáng sợ chính là, biết rõ là Lan lão đại đang ngụy trang, nhưng cậu vẫn sẽ bất giác mà chiếu cố cậu ta.

Lý Anh Kiệt đích xác có chút thô tâm đại ý, khá vậy lại không phải thật sự ngu ngốc, cậu nhìn thấy ánh mắt mơ ước của ba nữ nhân kia khi nhìn đến Lan lão đại, cực kì khiến người khó chịu. Cho nên khi Lý Lan Phong đem đề tài chuyển đến trên người cậu, cậu cũng chỉ mặc kệ.

Hai người Triệu Tuấn cùng Tề Long, rõ ràng thoạt nhìn còn cẩu thả hơn cả cậu, lúc trước khi ngụy trang tiến vào Phi Dương hào, Lý Anh Kiệt cho rằng người dễ dàng xảy ra vấn đề nhất, khiến người hoài nghi hẳn là hai người bọn họ.

Hiện tại xem ra hai người này đều làm tốt hơn so với cậu, một người thành thật trung hậu, một người đầu óc đơn giản tứ chi phát đạt, sau khi cùng bọn họ tiếp xúc liền sẽ phán định bọn họ không có uy hϊếp mà trực tiếp bỏ qua.

Càng khiến cho cậu nhụt chí chính là, cái người một thân cơ bắp rõ ràng, cao lớn thô kệch, thấy thế nào đều là người cẩu thả, vậy mà lại có thể chú ý tới tất cả tình huống chung quanh vũ hội, đồng thời còn phát hiện một ít vấn đề..

Lý Lan Phong càng không cần phải nói, quan sát tỉ mỉ, vô cùng đơn giản đã sờ soạng rõ hết nội tình của ba nữ nhân kia.. Còn có, anh ta mang một bộ dáng vẻ người tốt, bởi vậy anh ta giao lưu với ai cũng thành thạo, chân chính khiến cậu hâm mộ ghen tị hận.

Mà Lâm Trung Khanh trước kia bị cậu khinh thường lại sắm vai một tiểu tuỳ tùng cẩn thận vô cùng nhuần nhuyễn, điệu thấp, vô hại. Quan sát tình huống chung quanh cũng mạnh hơn cậu..

Tóm lại, lúc này đây Lý Anh Kiệt bị đả kích rất lợi hại, càng ngày cậu càng cảm thấy chính mình không đúng tí nào, niềm kiêu ngạo ban đầu bị đánh tan thành từng mảnh, sau đó nhịn không được hoài nghi, cậu thật sự hữu dụng như trong tưởng tượng của mình sao?

"Lý Anh Kiệt?" Lý Anh Kiệt đột nhiên bị Lăng Lan đánh thức, cậu một thân mồ hôi lạnh, vừa rồi thiếu chút nữa cậu đã tiến vào tâm ma, nếu không có Lăng Lan đánh thức cậu, hậu quả thật không dám tưởng tượng. Lý Anh Kiệt cảm kích nhìn Lăng Lan.

Lăng Lan có chút kỳ quái, vì sao ánh mắt Lý Anh Kiệt khi nhìn cô lại mang theo cảm kích? Chẳng qua Lăng Lan cũng không có hứng thú đi tìm hiểu rõ điểm này, cô trực tiếp ra lệnh nói: "Lý Anh Kiệt, cho cậu một nhiệm vụ."

"Vâng, lão đại!" Lý Anh Kiệt đột nhiên đứng lên, cái dáng vẻ nghe lời này nhận lấy ánh mắt quái dị của bốn người khác, vì trước kia Lý Anh Kiệt luôn giả bộ thành dáng vẻ rất miễn cưỡng.. Tuy rằng mọi người đều biết, nội tâm cậu ta thật ra cực kì vui vẻ.

"Đánh tốt quan hệ với thành viên của đoàn mụ mụ, cần phải để các bác ấy giúp chúng ta quấy nhiễu ba nữ nhân kia." Lăng Lan cũng không muốn suốt đường đi lục đυ.c với ba sát thủ da^ʍ phụ kia, tuy rằng cùng đối phương tiếp xúc sẽ có xác suất nhất định có thể đào ra độc thủ phía sau màn..

Nhưng việc này thì có quan hệ gì đến bọn họ?

Bọn họ chỉ cần bảo hộ công chúa đi đến nơi an toàn, mà không phải tới khai quật chân tướng phía sau màn. Hơn nữa, Lăng Lan tôn trọng chính là làm việc và nghỉ ngơi kết hợp, có thể nghỉ ngơi thì tuyệt không làm việc. Loại sư tình lao tâm mệt nhọc lại không có chỗ tốt này, Lăng Lan tuyệt đối không có hứng thú đυ.ng vào.

Cũng giống như đối thủ, Lăng Lan chỉ bài tra mấy người nguy hiểm, sau đó tiến hành phòng bị, miễn cho bị đánh trở tay không kịp.

Ở Liên Bang Hoa Hạ, Phi Dương hào một đường không có việc gì, sáu người Lăng Lan cũng liền chân chính làm du khách, chơi cùng mấy bác gái trong đoàn mụ mụ. Sáu nam sinh nhiệt tình lễ phép lại chịu thương chịu khó giúp nhóm đoàn viên lấy đồ vật, được các bác gái trong đoàn mụ mụ cùng chồng của họ khen ngợi, chân chính đem sáu người Lăng Lan trở thành tiểu bối của mình, đối với ba nữ nhân kia lại càng bài xích.

Ba nữ nhân tìm không thấy cơ hội ở trong đoàn Thuận Phong, không thể không tìm kiếm mục tiêu khác. Rốt cuộc đến tinh cầu tiếp theo, trong đám hành khách mới lên các cô đã tìm được con mồi mà mình yêu cầu, đám người Lăng Lan cuối cùng thanh tĩnh.

Ở chung liên tục mấy ngày cũng làm sáu người Chiến đội Lăng Thiên chân chính trở thành một thành viên trong Thuận Phong. Có đôi khi mấy người đều có một loại ảo giác, kì thật bọn họ chính là nhân vật mà mình sắm vai, bọn họ chỉ đang đi một chuyến du lịch tinh tế mà không phải đến đây để làm nhiệm vụ chiến đội bốn sao nguy hiểm vạn phần.

Đây là một mảnh Tinh Không u ám, một du thuyền xa hoa bay vυ't đi ở trong đó.

Lúc này sáu người Lăng Lan đang ngồi ở trong nhà ăn lớn, nhìn lên màn hình lớn trong nhà ăn, bọn họ đang xem tình huống trước mắt của quốc gia.

Sáu người Lăng Lan đã ở Phi Dương mười ba ngày, vào ngày thứ sáu bọn họ đã thoát ly tinh vực do Liên Bang Hoa Hạ khống chế. May mà bên cạnh tinh vực của Liên Bang Hoa Hạ có ba quốc gia cũng là nước liên minh với Hoa Hạ, một đường đi không phát sinh sóng gió gì, cực kì thuận lợi.

Nhưng Lăng Lan biết những ngày bình an đã kết thúc, bởi vì một chặng đường tiếp theo sẽ tiến vào mấy quốc gia trung lập, mà hai nước trong đó tuy bên ngoài là trung lập, nhưng trên thực tế đã đầu phục địch quốc của Liên Bang.

Dựa theo tình huống mà cô nắm giữ trước mắt tới nói, tin tức của công chúa trên chiếc du thuyền này chỉ sợ đã bị tiết lộ ra ngoài, nếu không thì cũng không có khả năng xuất hiện nhiều lai khách ngoài ý muốn như vậy. Mười hai ngày này, du thuyền tổng cộng đổ bộ xuống bốn tinh cầu, mỗi một tinh cầu đều có hành khách cũ rời đi, hành khách mới gia nhập. Nơi này hoặc nhiều hoặc ít đều tồn tại phần tử khả nghi.

Chỉ là Lăng Lan cũng không rõ lắm, trong những người này, ai đến gϊếŧ công chúa, ai đến bảo hộ công chúa, ai muốn đυ.c nước béo cò, ai lại muốn ngư ông đắc lợi?

Hiện tại khu vực mà Phi Dương hào đi qua thuộc về quốc gia trung lập Yagulin, chẳng qua trong nhà ăn lớn, theo sau hình ảnh xuất hiện trên màn hình, từng tiếng tiếng thở dài xuất hiện, liền biết tình huống trong nước của Yagulin cũng không tốt đẹp.

Yagulin là một nước liên minh nhiều tinh cầu, nhưng bên trong bởi vì phân phối tài nguyên không đều, nội chiến liên tục, mà tin tức truyền phát trên màn hình vừa lúc là trường hợp mấy tinh cầu nằm trong Yagulin công kích lẫn nhau.

"Không nghĩ tới bọn họ lại vận dụng chiến hạm Tinh tế tấn công tinh cầu, đây hoàn toàn là phạm tội." Một lữ khách tức giận nói.

Trên tuyên ngôn cộng đồng hòa bình của nhân loại thì chiến hạm Tinh tế chỉ cho phép sử dụng ở trong tinh vực chiến đấu, tuyệt đối không được khai hỏa đối với tinh cầu. Chủ pháo của chiến hạm Tinh tế có lực sát thương rất mạnh, hơn nữa một lần công kích sẽ hủy diệt một tảng lớn khu vực, sinh linh đồ thán, thật sự là cực kỳ tàn ác.

"Không nghĩ tới tình huống của Yagulin trở nên không xong như vậy." Một ít lữ khách lắc đầu thở dài.

Đương nhiên lúc này tất cả lữ khách của Phi Dương hào đều cho rằng, Yagulin nội chiến cùng bọn họ cách xa, không có một chút quan hệ gì đến bọn họ, lại không nghĩ rằng bọn họ thiếu chút nữa đã bị liên lụy vào.

Một quân hạm bị tàn phá đang chậm rãi di chuyển, toàn bộ quân hạm kỳ thật chỉ còn lại có nửa đoạn trên, may mắn nguồn năng lượng ở nửa đoạn trên, nên quân hạm mới có thể kéo dài hơi tàn đi tới phiến tinh vực còn tính an toàn này.

"Kilanro, thiết bị thay đổi dưỡng khí xuất hiện vấn đề." Một tên lính tinh hạm ngồi ở trên đài theo dõi, trên mặt lộ ra biểu tình tuyệt vọng.

"Chúng ta sắp chết rồi, tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà." Ở dưới bóng ma của sự tử vong khiến cho hắn sụp đổ, cuối cùng khóc rống lên.

"Bốp" một tiếng, một quan quân đang chỉ huy phòng điều khiển thao tác quân hạm một bước dài xông tới, xách lên tên lính tinh hạm này, trực tiếp cho một cái tát.

-----------------Chú thích--------------------

(1) Thiệp thế không thâm: Chưa trải sự đời, nhưng edior cảm thấy để Hán Việt sẽ vần hơn nên mới giữ lại bản gốc.