Editor: Nguyên Mạc
Beta: Quân Mộ Thanh
Lăng Lan mang theo đội viên Lăng Thiên đi đến trước mặt đoàn trưởng, đoàn trưởng nhìn qua đội trưởng của Lăng Thiên - Lăng Lan, thật lạnh, hơi thở giống như ở khí kình trung cấp. Tuy rằng tên nhóc Tề Long này là người có cấp bậc thể thuật tối cao trong đám người, đến khí kình đỉnh, nhưng cái đầu kia không thích hợp trở thành đội trưởng chiến đội.
Dường như đoàn trưởng đã tìm ra được lý do Lăng Lan đảm nhiệm chức vụ đội trưởng, mặc dù hết sức cảnh giác đám người Lăng Lan, nhưng đã không còn khẩn trương như lúc đầu nữa. Chẳng qua đoàn trưởng cũng biết, nhóm người này rốt cuộc có hại hay không thì còn phải quan sát thêm.
Đoàn trưởng mang theo bọn họ đến văn phòng hoàn thành thủ tục báo danh, lại đưa địa chỉ nơi nghỉ ngơi được phân phối cho bọn họ. Chỗ ở đó không phải tòa nhà mà đám người Lăng Lan gặp hắn, mà là ở nơi khác, một tòa nhà có ba tầng.
Lúc đoàn trưởng giới thiệu bản đồ điện tử của căn cứ đoàn cơ giáp 250, đồng thời còn nói cho bọn họ thời gian và địa điểm đoàn cơ giáp ăn cơm. Lăng Lan nhìn còn một ít thời gian, liền mang theo các đội viên đi xem khu nghỉ ngơi.
Khu nghỉ ngơi có hơi xa, phải đi qua hơn nửa căn cứ. Trên thực tế, tòa nhà mà Lăng Lan gặp đoàn trưởng là tòa nhà trung tâm nhất, cho dù đi đâu cũng không cần đi quá xa. Mà cô cũng chú ý đến, mặc dù tòa nhà kia không còn nhiều phòng nhưng hoàn toàn có thể chứa đủ 23 người bọn họ.
Xem ra, bọn họ đến đã làm đoàn trưởng kia sinh ra tâm đề phòng. Đoàn cơ giáp 250 này nhìn như vô dụng bị vứt đi, nhưng nước lại không cạn.
Đám người Lăng Thiên dừng chân ở trước tòa nhà, trực tiếp ngây người.
"Đây là nơi chúng ta sẽ ở?" Vừa mới đến gần, đã nhìn thấy cửa chính xám xịt bị đóng chặt, chỗ cửa nhỏ để cho người canh gác thay phiên nhau trực cũng phủ đầy tro bụi. Thậm chí cửa còn chưa được dọn dẹp sạch sẽ đá vụn, xem ra sau khi xây xong phần cơ bản, nơi này không được sử dụng nhiều.
"Chắc không sai đâu." Lăng Lăn so sánh với bản đồ, vô cùng tiếc nuối nói cho các đội viên.
Lý Lan Phong tiến lên một bước, mở cửa sổ nhỏ ở trên có mái che, lộ ra một cái màn hình. Anh nhấn nút nguồn thì thấy màn hình sáng lên.
"Có điện, tình hình này cũng không tệ lắm." Lý Lan Phong nói: "Nhưng mà mật mã là gì?".
Hàn Kế Quân như nghĩ đến điều gì, vội hỏi: "Lý Lan Phong, mật mã của anh là gì?" Lúc được phân chỗ ở, mọi người đều có một cái mật mã. Khi đó còn tưởng là mật mã vào phòng, hiện tại xem ra chắc không phải.
"9977198." Lý Lan Phong phản ứng lại, nhanh chóng nói ra, người có tinh thần lực siêu cao như anh, đã nhìn thấy một lần thì sẽ không quên được.
"Không sai, tôi cũng là cái này." Hàn Kế Quân lập tức trả lời.
"Xem ra, mật mã này không phải mật mã vào phòng, mà là mật mã thông qua cánh cửa này." Lý Lan Phong vừa nói xong, ngón tay bắt đầu nhập mật mã vào. Chợt nghe "Tách" một tiếng, cửa nhỏ bên sườn đột nhiên mở ra.
Mọi người đi vào, phát hiện bên trong hoàn cảnh cũng không tồi, sân nhà rất rộng, có một cây cầu nhỏ bắc qua dòng chảy, chỉ là trên mặt đất không có đầy tro bụi thì sẽ càng tốt. Quay đầu lại nhìn, cả đường đều là dấu vết chân.
Không đợi Lăng Lan phân phó, các đội viên chiến đội tự đi lục soát xung quanh.
"Ở đây có một máy quét dọn." Lạc Lãng tìm được một cái.
"Nơi này cũng có một cái." Lâm Trung Khanh cũng phát hiện.
Lại lục soát một phen nhưng không thu hoạch thêm được gì, Lạc Lãng và Lâm Trung Khanh mang hai cái máy quét dọn đến. Máy quét dọn là công cụ thiết yếu trong nhà ở Liên Bang, chẳng qua sử dụng cơ giáp trong đoàn sẽ tiên tiến hơn.
Nhưng để mở chúng ra yêu cầu phải có mật mã, mà mật mã này cả đám Lăng Thiên lại không ai biết.
"Chẳng lẽ phải đến tổ hậu cần, bảo bọn họ cho người đến đây dọn dẹp?" Lạc Lãng buồn bực nhìn hai đại gia hỏa nói.
"Không cần!" Hàn Kế Quân và Lý Lan Phong gần như đồng thanh trả lời.
Tầm mắt mọi người lại lần nữa tập trung lên hai người họ, Lý Lan Phong cười một tiếng, giơ tay ý bảo Hàn Kế Quân giải thích, Hàn Kế Quân cũng không khách khí, trực tiếp nói: "Dùng mật mã vào cửa là được."
Tuy Lạc Lãng khó hiểu nhưng vẫn nghe lời nhập mật mã vào. Liền nghe được "Tích" một tiếng, máy móc dọn dẹp bắt đầu làm việc, rửa sạch bụi đất bám trên sân.
Dọn xong sân trong, mọi người đi lên tầng. Lúc này mọi người nhận ra, tòa nhà này trừ bọn họ ở chắc chắn sẽ không có người khác. Nếu không thì nó đã không thành cái bộ dáng này, ngay cả máy móc dọn dẹp cũng để một góc.
Quả nhiên, sau khi điều tra một phen, tòa nhà có ba tầng, một tầng có mười tám phòng lớn nhỏ không giống nhau, mọi người thương lượng một lát, quyết định thống nhất ở tầng ba.
Về phần hai tầng dưới, không phải là không cần, mà là chờ về sau lại bàn. Nếu tòa nhà này chỉ có đám người của 23 là bọn họ, đám người Lăng Thiên rất ăn ý ngầm coi nó là đại bản doanh của Lăng Thiên, muốn phát triển nó thành khu ký túc xá thích hợp nhất để bọn họ ở.
Đặc biệt là Thường Tân Nguyên, anh ta đã mài đao xoèn xoẹt, dự định làm một cuộc cải tạo lớn. Là một chuyên gia cải tạo cơ giáp xuất sắc nên anh ta rất giỏi trong việc sửa chữa những đồ vật khác.
Ngay cả Lý Thì Du cũng động tâm, chuẩn bị tìm một căn phòng để làm phòng thí nghiệm cho mình.
Bởi vì phòng nhiều mà người ít, đám người Lăng Thiên không cần phải chen chúc sáu người một phòng như trước đây. Tất nhiên người có tình cảm tốt có thể lựa chọn ở chung một phòng, giống như hai cô gái Lạc Triều và Hàn Tục Nhã, bọn họ sẽ ở chung một phòng.
Còn có Triệu Tuấn và Lý Lan Phong, lúc bọn họ còn ở chiến đội Vô Danh đã ở cùng một ký túc xá, khi đi vào đây cũng tự nhiên lựa chọn ở chung với nhau.
Mà Lý Anh Kiệt mặt dày mặt dạn đi theo Lý Thì Du chen một phòng, ở chiến đội Lăng Thiên, chỉ có Lý Thì Du có quan hệ thân thiết với cậu ta. Trong khoảng thời gian ngắn cậu không có cách nào dung hợp vào, Lý Anh Kiệt giống như chộp được cọng rơm cứu mạng, có chết cũng phải túm chặt không bỏ. Mà Lý Thì Du vì nể mặt Lý Anh Kiệt là em họ mình nên cũng chịu đựng.
Chỉ có duy nhất sáu người của chiến đội Cao Tấn Vân ở chung, vì sáu người đã quen ở cùng nhau nên không muốn tách ra.
Cứ như vậy, trừ Lăng Lan ở một mình, những người khác trong chiến đội ít nhiều cũng đều tìm bạn. Đối với kết quả này, không phải là Lăng Lan từ chối, mà là các đội viên không ai có dũng khí cả ngày lẫn đêm sống chung dưới khí thế cường đại của cô, dựa theo cách nói của bọn họ thì chính là bọn họ còn muốn sống lâu thêm mấy năm nữa.
Một Đoàn Cơ giáp tiêu chuẩn, phải có khoảng 1500 người là Cơ giáp sư, hơn nữa Cơ giáp đã được trang bị hoạt động tốt, công việc hậu cần là do lính hậu cần đảm nhiệm. Vì vậy, tổng nhân số phải đạt là 4500 - 5000 người, nói cách khác, phía sau một Cơ giáp sư cần phải có 2 -3 người lính hậu cần đến trợ giúp phục vụ, mới có thể làm một đoàn cơ giáp hoạt động thông suốt.
Mà Đoàn Cơ giáp 250, Cơ giáp sư có 250 người, nhưng hậu cần lại không đến 100 người. Hơn nữa trong không đến một trăm người này, hơn một nửa người làm việc ở nhà bếp, chỉ có gần 50 lính hậu cần có nhiệm vụ bảo vệ tất cả cơ giáp trong Đoàn Cơ giáp..
Ngay cả 1: 1 cũng không thể làm được, như vậy đã đủ chứng minh Đoàn Cơ giáp 250 bị từ bỏ, khả năng tổng bộ chỉ bảo đảm miễn là bọn họ có sinh hoạt bình thường là đủ rồi.
Biên chế Đoàn Cơ giáp 250 không đủ, dẫn đến nhiều tòa nhà nghỉ ngơi bị bỏ trống. Cho nên mới xuất hiện việc đám người Lăng Thiên chiếm hẳn một tòa nhà để ở.. Nếu là đoàn cơ giáp khác thì đó là điều không thể, sáu người không phải ở một phòng đã xem như vận khí tốt rồi.
Ở đây cái gì cũng không có, mọi người chỉ có thể mở cửa phòng ra để máy móc Tiểu Thanh dọn dẹp, rồi tập trung ở phòng Lăng Lan.
Phòng cô trên tầng 3 ở một mình một phòng, bên ngoài có một phòng khách, nghĩ đến chắc là phân cho sĩ quan đến ở, bây giờ cũng tiện nghi cho Lăng Lăn.
Lúc này Lăng Lan mới cảm thấy đến Đoàn Cơ giáp 250 cũng không tệ như trong tưởng tượng, ít nhất cô không cần ở chung một phòng với con trai.
Bởi vì có máy móc dọn dẹp cùng với đám người Lạc Triều, Hàn Tục Nhã, Lâm Trung Khanh lau sạch, phòng khách đã vô cùng sạch sẽ.
Lăng Lan ngồi ở trên sô pha, hỏi: "Từ đầu đến giờ, các cậu có phát hiện ra cái gì không?"
Hàn Kế Quân là người đầu tiên trả lời, nói: "Thực lực của đoàn trưởng không tồi, là người có dã tâm, đối với việc chúng ta đến hết sức bài xích." Cậu nhìn phòng khách một chút, tiếp tục nói: "Nếu không chúng ta sẽ không bị phân đến cái góc xó xỉnh này."
Lý Lan Phong tiếp tục bổ sung nói: "Đoàn Cơ giáp 250, đội trưởng cũng giới thiệu chi tiết qua, trong đó đều là những cơ giáp sư trở về từ chiến trường bị phế bỏ binh vương vì nhiều nguyên nhân, đương nhiên không bài trừ bên trong có cao thủ giấu mặt. Nhưng không thể phủ nhận, nhìn từ bên ngoài, đoàn cơ giáp 250 này không có hy vọng. Một người tràn ngập dã tập lại nguyện ý ở đây, còn không chào đón tân binh - người có thể mang cho hắn hy vọng.. Thật rõ ràng, dã tâm của hắn là ở trên người những cơ giáp sư bị phế bỏ, cho nên mới bài xích chúng ta, sợ chúng ta đến sẽ quấy rầy sự sắp xếp của hắn."
"Còn có, khi chúng ta đυ.ng phải đoàn trưởng ở tòa nhà kia, có mấy đạo khí thế mạnh mẽ, điểm này, đội trưởng hẳn là người rõ ràng nhất." Lý Lan Phong nhìn về phía Lăng Lan, sau khi gia nhập vào quân đoàn, vì thích ứng quân đội, một đám người Lý Lan Phong đã từ từ sửa cách gọi, từ lão đại Lăng Lan đổi thành đội trưởng.. Chỉ là đôi khi theo thói quen, một ít đội viên vẫn sẽ buột miêng gọi lão đại.
Lăng Lan gật gật đầu, trong nháy mắt khi Tề Long ra tay, cô đã cảm ứng được vài đạo khí thế cường đại, mội cái vừa lúc ở dưới tầng cô đứng, cho nên cô mới quan sát một chút, có điều giống như dọa đến đối phương. Mà ba đạo khác thì lại cách cô khá xa. Nhưng Lăng Lan đã nhớ kỹ hơi thở của bọn họ, nếu lần sau gặp, cô nhất định có thể cảm ứng được.
"Nhưng mà, bởi vì đội trưởng áp chế thực lực, nên đoàn trưởng sẽ không chú ý đến đội trưởng, ngược lại tôi và Tề Long sẽ bị giám thị toàn diện." Tề Long và anh không áp chế thực lực, trở thành hai người mạnh nhất của chiến đội.
"Tôi cho rằng, khiến cho đoàn trưởng chú ý chỉ có Lan Phong." Hàn Kế Quân đột nhiên mở miệng nói: "Lan Phong đi xuống ra tuyệt chiêu bất ngờ, làm cho đoàn trưởng đối với Tề Long không có hứng thú." Cậu cười mà không cười liếc Tề Long một cái: "Tôi cũng không nghĩ đến, Tề Long đóng giả thành người xúc động, giống như người có đầu óc đơn giản."
Tề Long cười hắc hắc nói: "Lúc đấy tôi linh cơ vừa động, tham khảo cách làm trước sau như một của Lý Anh Kiệt."
Ngay lập tức, Lý Anh Kiệt nổi giận: "Cậu muốn nói tôi là đồ ngu ngốc?"
"Thời điểm cậu phách lối, quả thật rất ngu." Tề Long nhún vai nói.
"Tôi muốn quyết đấu với cậu!" Lý Anh Kiệt bị Tề Long làm cho bùng nổ, vừa định xông lên đánh nhau với Tề Long thì bỗng cảm thấy cả người tê rần mềm nhũn, ngã thẳng xuống ghế sô pha.
Lý Thì Du từ trên cổ Lý Anh Kiệt rút ra một ống tiêm mini, bình tĩnh nói: "Cuối cùng cũng yên tĩnh."
Biết đây là đồ vật gì, cả đám người Lăng Thiên rùng mình một cái. Không nghĩ đến quân y của bọn họ lại đem thứ này dùng lên người đồng đội của mình, hơn nữa đó còn là em họ của anh ta.. Ô ô ô, quân y của bọn họ thật đáng sợ! (chưa xong còn tiếp)