Hắn lại thế nữa rồi.
Lại làm cậu ta khóc nữa rồi.
Chợt điện thoại hắn rung lên dữ dội, hắn nghĩ là cậu ta gọi, nhưng không phải.
"Rảnh không? Bọn tao đang ở cái hẻm gần quán Hẻm Xéo chờ bọn chuột nhắt kia tới."
"Anh Tuấn bảo không tụ họp linh tinh mà?"
"Anh Tuấn hiền quá đ*t mẹ mà càng hiền chúng nó càng nhờn. Mày qua đây làm một chân đi."
Đang lúc hắn có bực bội trong người cần giải tỏa. Không nghĩ ngợi gì thêm, hắn phi nhanh đến nơi.
Lúc đến nơi thì hai bên đang đánh nhau rồi. Hắn vớ lấy cây gậy ngay đó rồi lao vào chốn hỗn loạn như điên.
Kịp đạp thằng đằng trước thì đằng sau đánh lén, hắn trúng một gậy ở bả vai, đau nhức kinh khủng.
Kịp nghiêng người né đi gậy tiếp theo, hắn quệt chân gạt ngã người nọ rồi nhào lên người gã dẫm đạp một hồi.
Xử xong thằng này còn vô số thằng khác. Nhưng dù có đánh đấm đến điên dại cũng không đủ làm hắn quên đi cơn đau nhói nơi tim mình.
Hắn lại làm cậu ta khóc rồi.
Khóc vì cái chuyện không đâu, khóc vì cái tính ích kỉ điên khùng của hắn.
Nhưng mà.
"TRÁNH RA!!"
Chỉ mới lơ là một chút thôi mà cây mã tấu suýt chút nữa chém trúng lưng hắn. Tránh kịp thì va đầu vào bờ tường ngay cạnh.
Đầu óc hắn chấn động choáng váng một hồi.
Một tay ôm trán rồi lắc lắc đầu cho tỉnh, hắn thấy hình ảnh trước mắt mập mờ nhập nhòe rất khó chịu.
Kẻ kia định chém xuống lần nữa thì bị cú đánh lén từ sau hạ gục. Gã đó vừa ngã xuống thì có bàn tay trắng muốt nhỏ nhắn nắm lấy tay hắn kéo đi.
"Ráng lên!! Tớ đưa cậu đi viện!!"
Cảnh vật xung quanh ra sao hắn không màng, thứ hắn cố nheo mắt nhìn cho rõ là bóng lưng gầy mảnh của Bím Biển.
Đến lúc đầu đỡ choáng hơn, hắn đứng lại thô lỗ rụt tay về.
"Đau quá à?? Này!! Có nghe thấy tớ nói không??"
Hắn thấy xót quá, có hạt mưa thấm vào vết thương trên bả vai hắn. Nhưng làm gì đau đến độ làm hắn khóc thế này.
Ngồi thụp xuống để tay che ngang mặt, hắn vô tình gạt đi bàn tay đang cố chạm đến hắn.
"Có gì nói sau được không? Giờ cậu đi viện xem xét trước đã!!!"
"CÚT NHANH!"
Lại thế nữa rồi.
Hắn đang cố nói những lời rác rưởi như vậy sao?
"MÀY ĐANG KHIẾN TAO GHÉT MÀY HƠN THÔI!"
"Tớ xin lỗi. Cậu đứng lên được không?? Tìm chỗ nào trú tạm chứ mưa to quá."
Dù cho có khản giọng nói nghìn lần lời xin lỗi, hắn cũng chẳng buồn đáp lại một lời.
Điều đó khiến Hải Điệp bất lực ngồi thụp xuống theo hắn.
"Tớ với cậu chỉ đang giận nhau như mọi khi phải không? Giờ tớ làm cậu vui, cậu lại tha thứ cho tớ phải không?"
Nhất quyết không ngẩng đầu lên, hắn sợ sẽ bại lộ đôi mắt đỏ ngầu của mình. Hắn sợ phải nhìn đôi mắt to tròn đẫm nước mắt của cậu.
"Cút đi trước khi tao đánh mày."
"CẬU ĐỪNG NHƯ THẾ NỮA MÀ!!"
"Một."
"TỚ XIN CẬU ĐẤY!!"
"Hai."
"Tớ, hức... xin lỗi..."
"Ba."
Nắm đấm đã vung ra gần chạm đến gò má của cậu ta thì phải cố giảm lực lại. Gặt nỗi cậu ta yếu đến đáng sợ.
Chỉ mỗi vậy thôi đã ngã vật xuống chảy máu cam tùm lum rồi.
Hắn nhìn nắm tay đã hạ xuống đánh biết bao người chưa từng thấy ghê, vậy mà giờ đây trông nó thật gớm ghiếc làm sao.
Nhìn cậu ta chật vật ngồi dậy, gương mặt trắng nõn dính đầy bùn đất bẩn thỉu nom đáng thương đến đau lòng.
Cậu ta cười.
"Không ngờ cậu đánh tớ thật."
"BIẾN!"
Vừa cười lại vừa có thể khóc, cậu ta đột nhiên nhào đến, còn hắn đó giờ cứng người bất động không kịp tránh ra.
"Nếu như cậu đã chán ghét tớ đến vậy. Tớ cũng không làm phiền cậu thêm nữa."
Không, cậu ta không ôm hắn nữa.
Cậu ta chỉ nhào đến lấy điện thoại trong túi quần hắn ra.
"Anh Tuấn ạ? Ở đây ngay gần Hẻm Xéo thôi, anh đến đưa cậu ấy đi viện giúp em nhé."
Tự hỏi những giọt mưa đang rơi kia hay những giọt nước mắt cậu ta dùng để khóc trước mặt hắn lúc này, cái nào nhiều hơn.
"Cậu làm giúp tớ một việc được không? Lát nữa đi viện đi, đừng quay lại chỗ đó nữa."
Tim hắn đau quá, nhói, cái nhói đang bóp nghẹt tim hắn.
"LẮM MỒM NÓ VỪA THÔI."
Nếu cậu ta không chạy ngay bây giờ, chút nữa đám người kia sẽ ập đến đây ngay thôi.
Đừng cố cười gượng trước mặt hắn!!
"Tớ hỏi cậu lần cuối cùng nhé. Cậu có thích tớ không?"
"Đến giờ này vẫn chưa hiểu? Ngoài kia tỉ người sao tao lại thích cái đứa ngu si như mày được chứ. Buồn cười!"
Hắn nhẫn tâm hả hê cười vào gương mặt đáng thương đến tột cùng kia.
Cuối cùng cậu ta cũng biết dùng giọng lạnh lùng với hắn, "Tớ hiểu rồi", cậu ta nói vậy rồi thất tha thất thiểu rời đi.
Rời đi là tốt rồi.
"NÓ KIA RỒI!!"
Thấy có người đang định đuổi theo cậu ta, hắn dùng hết sức lao đến lôi tên đó lại rồi vật mạnh xuống đất.
Nguy rồi. Mình hắn không thể cản hết đám còn lại.
"Không cần bắt thằng nhóc đó!! Xử thằng này là được!!"
Không rõ hắn ngã xuống bất tỉnh lúc nào, chỉ biết lúc mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trong căn phòng lạ hoắc.
Có Tuấn Xương đang đứng bên cạnh giường.
"Ê Khang, nhóc Hùng tỉnh rồi."
"Ừm. Giờ tao có việc phải lên viện, tí nữa vợ tao về mày nhờ em ấy nhé."
"Thôi mày, con Hải vặt chết thằng đệ tao thật đấy."
Định ngồi dậy thì bị Tuấn Xương ấn xuống.
"Nằm im đi."
"Cậu ta..."
"Yên tâm. Em trai anh cũng kịp liên lạc báo lại rằng cậu bạn nhóc không sao."
Như vậy là ổn rồi.
"Anh xử lí bọn dốt nát kia trước, mày cứ nghỉ ngơi đi. Tạm thời đừng ra ngoài."
Cả người hắn ê ẩm nhúc nhích một chút thôi cũng đau chết lên được. Lần đầu tiên hắn bị đập cho một trận tơi tả như thế này.
Đau đớn hơn cả là nỗi đau âm ỉ trong l*иg ngực hắn lúc này.
Bím Biển từ bỏ hắn rồi, Bím Biển cuối cùng cũng vứt bỏ hắn rồi.
Bên hắn lúc này chỉ còn hiểm nguy và đau khổ thôi.
Sẽ không còn ai yêu thương hắn như vậy nữa.
Hết thật rồi.
Đau quá, hắn lại muốn khóc nữa rồi.
Mẹ hắn yêu thương hắn cũng vì hắn mà ra đi, đến Bím Biển nếu như cũng vì yêu thương hắn mà chuốc lấy nguy hiểm thì sao đây.
Hắn đáng bị như thế này.
Hắn sai vì hắn đã lỡ ở bên cạnh Bím Biển. Hắn lỡ...
Hắn không thể nói ra lời thú nhận tình cảm muộn màng của mình. Lời này chẳng khác nào sợi dây thừng sẽ treo cổ người hắn thương bất cứ lúc nào.
Thôi.
Không được khóc nữa, hắn không có yếu đuối như Bím Biển đâu.
Hắn muốn gào thật to cho khuây khỏa nhưng cổ họng hắn dường như bị hỏng mất rồi. Nó buốt rát đau đớn đến không thể kêu được tiếng nào.
Rồi hắn lại tự an ủi mình rằng sau này Bím Biển sẽ hạnh phúc vui vẻ hơn khi không có hắn thôi.
Bởi con đường về sau hắn đã chọn là báo thù cho cả nhà mình. Sẽ chẳng có tia hi vọng nào cho cả hai đâu. Như vậy đặt dấu chấm hết ở đây là điều đứng đắn nhất mà hắn nghĩ được.
Thôi đi. Tâm trí hắn lại nhung nhớ cái cảm giác được bên người đó rồi.
Sẽ chẳng còn nữa đâu, quên hết đi.
Nào. Mày mà khóc nữa tao móc mày ra đấy mắt à?
NÍN MẸ MÀY ĐI HÙNG À.
_________ ______________
Sơ: