Tiêu Lăng Phong trầm xuống, nhanh chóng bước ra khỏi hàng bẩm báo: “Hồi hoàng thượng, hiện tại thân binh của thần không có ở trong thành, không có cách nào để đánh địch trực diện.”
Hai mươi vạn quân của phủ An thân vương đóng tại doanh trại ngoài thành.
Không hề có ở trong thành, nhưng trong phủ An thân vương lại có một số lượng quân tiên phong.
Chỉ là số lượng đó rất ít, làm sao có thể địch lại với đoàn quân hùng mạnh của Dung Hành ở cổng nam thành, Dung Hành chắc chắn đã đem quân chủ lực sắp xếp để chiếm của nam thành, y muốn công phá nam thành, xông vào kinh.
Chỉ bằng số quân ít ỏi của phủ An thân vương, làm sao có thể ngăn cản được đội quân hùng mạnh của Dung Hành đây.
Tuy nói là tiên phong doanh đều có thực lực chiến đấu, nhưng nếu dốc toàn lực thì cũng chỉ có thể liều mạng với Dung Hành một phen.
Nhưng hai vạn quân của phủ An thân vương đã khiến hoàng đế kiêng dè, nếu lại lộ ra có một ngàn quân tiên phong doanh có thực lực chiến đấu.
E rằng sẽ làm hoàng thượng sinh lòng đố kị, dẫn đến phiền hà cho phủ An thân vương. Cho nên Tiêu Lăng Phong chỉ có thể từ chối.
Nhưng lão từ chối, hoàng đế cũng không cho phép lão từ chối. Sắc mặt hoàng đế sa sầm: “Bây giờ đối đầu với kẻ địch mạnh, hoàng thúc lại từ chối là ý làm sao, chẳng lẽ lại muốn Đông Ly vật đổi sao dời hay sao?”
Một chiếc mũ trách nhiệm nặng nề chụp lên đầu phủ An thân vương.
Tất nhiên Tiêu Lăng Phong không muốn Dung Hành công phá kinh thành, chiếm Đông Ly.
Thiên hạ Đông Ly là của họ Tiêu, dựa vào đâu mà họ Dung lên tiếng.
Nghĩ vậy, Tiêu Lăng Phong không còn nghĩ ngợi gì nữa, trầm giọng nhận lệnh: “Lão thần tuân chỉ.”
Cuối cùng hoàng đế cũng hài lòng lập tức hạ lệnh: “Vân Lôi tiếp chỉ.”
“Có thần.”
“Ngươi lập tức dẫn hai vạn quân chặn ở cổng thành phía đông.”
“Thần lĩnh chỉ.”
Vân Lôi phi nước đại, trong lòng đã quyết định phải giữ vững đông thành, như vậy hoàng đế sẽ coi trọng gã.
Gần đây hoàng thượng vô cùng coi trọng Hoài vương, tin rằng Vân gia họ sẽ nhanh chóng được phất lên.
Cho nên đương nhiên ông ấy muốn lập công lớn, như vậy mới có thể giúp Hoài vương một tay. Vân Lôi nghĩ ngợi nhanh chóng rời đi.
Hoàng đế nhanh chóng hạ lệnh: “Hoài vương tiếp chỉ.”
“Có nhi thần.”
Tiêu Thiên Nghiêu bước ra khỏi hàng, hoàng đế ra lệnh: “Ngươi lập tức đưa binh tướng trong lục bộ điều đến trấn thủ thành tây.”
“Rõ.”
Tiêu Thiên Nghiêu đi khỏi, hoàng đế nhìn Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch, Tiêu Thiên Dịch hơi kinh hoàng, phụ hoàng nhìn gã với anh mắt như vậy không hề tốt chút nào.
Hoài vương Tiêu Thiên Nghiêu biết tại sao lão ta lại nhìn gã như vậy.
Bởi vì Nam Dương vương Dung Hành tạo phản, khiến hoàng thượng sẽ kiêng dè với phủ Yến Bắc vương đang chống lưng cho gã.
Tiêu Thiên Dịch biết lần này e rằng hoàng thượng sẽ không chọn gã làm thái tử.
Trong lòng Tiêu Thiên Dịch vừa tức giận vừa chán nản, cố gắng nhiều năm như vậy vẫn không đạt được gì hết.
Thật sự là vô cùng tức giận.
Tiêu Thiên Dịch đang nghĩ ngợi trong lòng, hoàng đế trầm giọng nói: “Tiêu Thiên Dịch lĩnh chỉ.”
“Có nhi thần.”
Tiêu Thiên Dịch bước lên nghe chỉ, không dám suy nghĩ lung tung, bây giờ phải gϊếŧ Dung Hành và phản quân mới đúng.
“Ngươi hãy chọn người trong phủ Tuyên vương và phủ Yến Bắc vương, và người trong cung điều đến giữ vững cửa bắc.”
“Rõ, nhi thần lĩnh chỉ.”
“Ngoài ra nghĩ cách truyền tin ra ngoài, để những đội quân thiện chiến bên ngoài Thôi Anh thành tìm cách điều quân tới, trong ứng ngoài hợp.”
Thôi Anh thành chính là doanh trại đóng quân, phụ trách quản lý toàn quân bên ngoài kinh thành.
Hai mươi vạn quân đóng ở ngoài kinh thành, trước đây đã bị Tiêu Cửu Uyên điều đi mười vạn, giờ còn mười vạn.
Nhưng hoàng đế đoán Dung Hành chắc chắn nghĩ cách ngăn chặn đoàn quân mười vạn của Thôi Anh thành, nếu không Thôi Anh thành đã xuất hiện từ lâu rồi, sẽ không thể mãi vẫn chưa xuất hiện.
Hoàng đễ nghĩ mãi, tức giận ngùn ngụt.
Tức giận không thể ăn thịt Dung Hành, uống máu Dung Hành.