Về Chung Nhà Với Chú

Chương 12: Được chú liếm thì không đau (cao H)

Convertor: Vespertine - Editor: An Devy

☆☆☆☆☆

Phó Thanh Hành giữ cặp mông cô, cúi đầu, ngậm lấy môi âʍ ɦộ hơi sưng nhẹ mυ'ŧ, đầu lưỡi thô ráp len lỏi vào giữa thịt non mềm mịn.

"A... Không cần liếʍ... chú...ô..." Nguyễn Nhuyễn đẩy đầu người đàn ông ra.

Phó Thanh Hành đem dâʍ ŧᏂủy̠ ngọt ngào hút vào trong miệng, ấn bắp đùi không cho cô gái nhỏ lộn xộn, đầu lưỡi cuốn qua lại ở miệng huyệt.

Người con gái cả người run lên, nức nở yêu kiều rêи ɾỉ, "Chú, không cần,... Không cần liếʍ!" Mông nhỏ nhịn không được cựa quậy, lại không thể nào thoát khỏi bàn tay cùng bạc môi của anh, thực mau dâʍ ŧᏂủy̠ ào ạt chảy ra thấm ướt cửa huyệt nhầy nhụa.

Anh chế trụ không cho cô cử động, hận không thể lập tức đem tiểu yêu tinh nhẵn mịn này nuốt vào trong bụng, thật giống miếng đậu phụ, vừa mềm vừa ngọt.

Tiếng hút nước ái muội vang vọng khắp phòng.

"Ô...ô...chú...chú..." Cô gái nhỏ nhắm mắt lại, cuộn tròn ngón chân, eo nhỏ cong lên, chảy ra thủy dịch toàn bộ đều vào khoang miệng của người đàn ông.

"Cô bé, còn đau không?" Phó Thanh Hành ngẩng đầu, đều lưỡi đảo qua một vòng cánh môi, thấp giọng cười ra tiếng.

"Ô...ô.. chú là người xấu..." Thân mình yêu kiều của cô run lên.

Anh cúi đầu, đối với môi âʍ ɦộ sưng đỏ vừa hút vừa gặm, tràn ngập tiếng ái muội, đầu lưỡi đảo qua vách thịt non, lúc nặng lúc nhẹ ra vào, miệng nhỏ có thứ nước ngọt ngào đều bị anh liếʍ sạch, Nguyễn Nhuyễn sắc mặt ửng đỏ, hai con ngươi tràn đầy ý xuân nhìn anh.

"Chú... không cần liếʍ... em từ bỏ..."

"Để tôi liếʍ một chút sẽ tốt... Liếʍ miệng nhỏ mềm mại sẽ không đau nữa, phải không?" Người nào đó thấp giọng mở miệng, cô gái nhỏ cắn ngón tay, dù vậy âm thanh rêи ɾỉ vẫn len lỏi qua kẽ tay truyền ra ngoài.

"Người xấu... chú... thật xấu xa..."

"Tôi có phải người xấu hay không em hẳn là phải rõ nhất chứ, là em trước cầu tôi "yêu" em... Cũng là cô bé nào liếʍ côn ŧᏂịŧ khiến tôi tỉnh lại đây... Cái này gọi là lễ thượng vãng lai*." Phó Thanh Hành cắn bắp đùi trắng nõn, để lại dấu hôn trập trùng khiến anh thập phần hài lòng, miệng rộng ngậm lấy cánh môi cùng miệng huyệt, đầu lưỡi ma sát vách thịt, hút vào trêu chọc.

*Lễ thượng vãng lai: Có qua có lại.

"Ô...ưʍ... từ bỏ..." Dâʍ ɖị©ɧ của người con gái lần nữa tiết ra trong miệng người đàn ông, cả người run rẩy lên cao trào...

Phó Thanh Hành đem mật ngọt cao trào của cô nuốt xuống.

Cô gái nhỏ nức nở nhìn anh, "Ô...ô... chú thật xấu xa... người xấu..."

"Hửm? Xấu xa? Chú vừa đem tiểu huyệt mẫn cảm liếʍ đến ra nước đấy."

Bạc môi của người đàn ông hôn dọc theo tiểu huyệt dần tiến lên trên, đến bụng phẳng trơn bóng, đầu lưỡi dừng ở cuống rốn liếʍ vài vòng, khiến cho tiểu cô nương nức nở ngâm nga.

"Chú... xấu xa... ưʍ... a... a.. Không cần liếʍ..." Cô gái nhỏ giãy giụa.

Phó Thanh Hành nhéo nhũ hoa trắng trẻo, đầu lưỡi thổi khí qua đỉnh nhũ, "Xấu xa chỗ nào?"

Một bên dùng sức hút vào để lại dấu hôn xanh đỏ, một bên thấp giọng mở miệng, "Là miệng chú liếʍ tiểu huyệt hư, hay là cắn đầu nhũ của em hư, không phải sao, hay là dươиɠ ѵậŧ của tôi "yêu" em hư..."

"Ô...ô...chú xấu lắm... đừng nói nữa..." Đôi mắt đỏ lên, nước mắt lưng tròng che đi đôi môi của người đàn ông.

☆☆☆☆☆