Về Chung Nhà Với Chú

Chương 13: Đừng nói, dành sức gọi trên giường (cao H)

Convertor: Vespertine - Editor: An Devy

☆☆☆☆☆

Phó Thanh Hành nhìn tiểu cô nương khóc, tay véo mặt cô, "Khóc cái gì, cô bé đáng yêu này..."

Ai đó ủy khuất ngước mắt nhìn anh.

"Rõ ràng là em đem người anh em của tôi liếʍ đến tỉnh, chỉ cho em liếʍ mà không cho tôi làm điều tương tự phải không?"

"Lại đây, chú thỏa mãn em." Phó Thanh Hành ngồi ở trên giường gọi cô.

Nguyễn Nhuyễn lắc đầu, nhìn đến động tác của người trên giường, nhẹ nhàng nhích ra hướng xuống dưới giường chạy.

Phó Thanh Hành cười ra tiếng, cũng không biết là cười vì cô gái nhỏ không nghe lời hay cười vì gặp một người có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh.

Người con gái vừa mới chạy đến cửa, ngay lập tức sau đó liền bị một tay anh giữ lấy ấn vào tường.

"Chú... em..." Nguyễn Nhuyễn nuốt nước miếng.

"Chạy? Muốn chạy đi đâu?" Người đàn ông cúi đầu hôn cổ cô.

"Em... em không có muốn chạy... A.... chú... anh đang..."

Nguyễn Nhuyễn bị anh xoay người đè trên tường, đưa lưng về phía anh, đối với cô gái nhỏ mới khảo nghiệm qua sự vui sướиɠ của tìиɧ ɖu͙© thì tư thế này cũng quá không đem đến cảm giác an toàn rồi...

"Chú ~~~ chúng ta trở về được không ~~~ về trên giường ~~~" Nguyễn Nhuyễn nũng nịu gọi anh.

"Đừng nói, dành sức gọi trên giường." Bàn tay to lớn của anh vỗ vào cánh mông cô, để lại dấu vân tay mờ mờ.

Qυყ đầυ cọ khe thịt phấn nộn, tìm thấy được miệng huyệt liền từ từ xâm nhập vào, mông thịt trắng nõn với tiểu huyệt mẫn cảm cùng côn ŧᏂịŧ dữ tợn của anh không giống nhau, càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đôi mắt của người đàn ông.

Phó Thanh Hành cắn răng, bỗng nhiên thúc sâu một cái, qυყ đầυ vượt qua rào chắn, dung hợp vào toàn bộ.

"A!!! A.... Đau..." Nguyễn Nhuyễn nhón mũi chân, bởi vì động tác của người phía sau, cô sẽ nhanh chóng cao trào mất.

Bên dưới bị hút đến phát cuồng khiến hốc mắt anh đỏ lên, nắm lấy eo nhỏ của cô, kéo gần khoảng cách của hai người, mạnh mẽ va chạm vào nơi ngọt ngào bên dưới.

"A... ưʍ... chú.... anh vào sâu quá..." Cánh mông trắng nõn của cô gái nhỏ cùng lôиɠ ʍυ của người đàn ông đập vào nhau, hai túi tinh dồn dập vào môi âʍ ɦộ tạo ra âm thanh tìиɧ ɖu͙© "bạch bạch bạch" đỏ mặt.

Nguyễn Nhuyễn cảm giác mình sắp bị đánh bay, hai tay áp lên tường, người phía sau cố định eo cô, nửa người dưới hung hăng động thân, nhiều lần chạm đến điểm sâu nhất.

Côn ŧᏂịŧ thô dài dũng mãnh phá vỡ tiểu huyệt mềm nhỏ, Nguyễn Nhuyễn bị "yêu" không ngừng, "Chú... chậm... anh chậm thôi..."

"Biết sai chưa, hửm?" Bàn tay to véo mông cô.

"Sai... sai rồi... em biết sai rồi... A... Chú... chậm một chút..."

Khẩn cầu nhận lỗi của cô cũng không khiến cường độ đυ.ng chạm của anh giảm bớt, sức mạnh công phá như máy đóng cọc, nhiều lần đem hoa tâm nghiền nát, bàn tay to nâng lên, vỗ cánh mông rồi xoa nhẹ.

"A... chú.... anh đừng đánh... a..." Theo lực bàn tay to rơi xuống, tiểu huyệt càng chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ xoắn chặt, người con gái run rẩy thân mình cao trào, Phó Thanh Hành phía sau vẫn không có dấu hiệu dừng lại.

"Dám chạy trốn? Tiểu tao hóa, em còn dám chạy trốn không?" Theo từng cậu chữ là từng lần thúc eo đâm vào, một tay sờ nắn nhũ hoa, thấp giọng mở miệng.

"Không ... a... không chạy... em không chạy nữa..." Cô gái nhỏ cực lực lắc đầu, khóc lóc lên rỉ.

"Nếu lại chạy thì làm sao giờ? Chính miệng em nói!" Hai ngón tay kẹp đỉnh nhũ kéo ra, thay đổi góc độ ma sát hoa tâm.

"A... em không biết... Chú... em không chạy... A... a... không chạy nữa..." Cơ thể cô được anh giữ chặt trước khi ngã xuống đất, đôi mắt đã nhuộm đầy xuân sắc ái tình.

"Còn dám chạy, tôi lập tức đem em trói lại chơi đùa đến chết, biết chưa?" Phó Thanh Hành xấu xa thọc sâu một cái vào bên trong.

"A... ô.... Đã biết... ô...ô..." Người phía trước đứt đoạn rêи ɾỉ.

Phó Thanh Hành vừa lòng nhéo mông cô, cánh mông trắng nõn là thế mà giờ toàn dấu vết nhàn nhạt, côn ŧᏂịŧ phía dưới vẫn chăm chỉ cày cuốc trên mảnh đấy yêu thích của nó, kéo theo bao dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra ngoài.

Cô gái nhỏ vô lực nắm lấy giấy dán tường, miệng nhỏ cao trào siết chặt, thân mình hạ xuống khom lưng, người phía sau bị kẹp đến tê dại cả hông.

"Bé con, em còn kẹp chặt thêm nữa, hẳn là nơi nào đó của tôi sẽ bị em làm gãy mất." Phó Thanh Hành kéo cô, một bàn tay âu yếm nhũ hoa, tay khác vuốt ve chân cô, dưới cao trào của tiểu huyệt dươиɠ ѵậŧ chạy nước rút thọc vào rút ra nhịp nhàng.

"A!!! A!!! Chú.... a... không cần..." Người con gái hét chói tai, sự len lỏi sâu thẳm khiến cô sợ hãi, tiếng khóc mềm mại yếu ớt truyền đến tai người phía sau.

Phó Thanh Hành hung ác chuyển hông, nhiều lần đem cô lêи đỉиɦ sóng, qυყ đầυ nghiền hoa tâm non mềm, dù thay đổi theo phương thức nào cũng đều khiến cô tê dại.

Cô gái nhỏ cảm thấy mình sẽ chết mất, ngẩng đầu mê man nhìn anh, Phó Thanh Hành nghiêng người cúi xuống hôn lấy cái miệng nhỏ phấn nộn, hạ thân nhanh chóng tăng thêm tốc độ, vách thịt điên cuồng mυ'ŧ vào cây gậy, người đàn ông ấn vào bụng cô, làm cô dán chặt vào mình, dưới thân cường độ lại khuấy đảo hơn vài phần.

Qυყ đầυ tung hoành trong tử ©υиɠ, sau đó anh rút ra côn ŧᏂịŧ, vẫn giữ lại phần đầu trực chờ ở miệng huyệt, chốc lát liền mạnh mẽ đâm vào, mang theo cơn sóng ồ ạt vào bên trong, từng nhịp từng nhịp vỗ vào vách thịt.

"A!!! Chú!!! Không cần!!! Không muốn..." Cô gái nhỏ cong người giãy giụa, ai đó không kiên nhẫn kiềm chặt cô lại, côn ŧᏂịŧ vẫn thuận lợi xâm nhập, toàn bộ tinh hoa vẫn để cho cô hàm chứa. Cả người Nguyễn Nhuyễn căng chặt, rùng mình chảy ra một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠, chất lỏng dọc theo đó chảy tí tách trên sàn.

"Mệt mỏi? Hửm?" Người phía sau cúi đầu hôn lên cô gái nhỏ đang thở dốc qua cơn cao trào, Nguyễn Nhuyễn mệt mỏi mặc cho anh dẫn dắt mình.

☆☆☆☆☆