Chính vào lúc Tiêu quản sự sai người bắt Diệp Lăng Nguyệt thì giọng nói của bà ta bỗng nhiên kẹt lại trong cổ họng.
Bốn chữ "Trưởng lão hình luật" cả nửa ngày cũng không phát ra được.
"Tiêu quản sự?"
Ngoài cửa, mấy tên tạp dịch hỏi một cách bực bội.
"Khụ khụ, không có việc gì cả, các ngươi lui ra bên ngoài đi."
Tiêu quản sự ho khan mấy tiếng, hai mắt của bà ta rơi lên người Diệp Lăng Nguyệt với vẻ khó mà tin được.
Trên tay của Diệp Lăng Nguyệt xuất hiện thêm một viên linh thạch cấp trung.
Giống như Đỉnh Linh đã nói, linh thạch rất hiếm ở trên toàn bộ đại lục Thanh Châu.
Nói chính xác hơn thì bản thân đại lục Thanh Châu là không có linh thạch khoáng.
Cô Nguyệt Hải bởi vì lý do nào đó mà trong tay sở hữu một số linh thạch dự trữ.
Nhưng phần lớn cũng là linh thạch cấp thấp phát cho đệ tử và tạp dịch dùng, giống như tạp dịch mới thì một tháng làm chết bỏ cũng chỉ có một viên linh thạch, tạp dịch mới thì hai viên.
Tiêu quản sự ở cấp quản sự thì số lượng linh thạch một tháng cũng chỉ bằng với đệ tử Ngoại Môn, chỉ có hai mươi viên mà thôi.
Giống như linh thạch cấp trung trong tay Diệp Lăng Nguyệt thì đó là đồ tốt mà chỉ có đệ tử chủ chốt được xem trọng nhất trong Nội Môn và cấp trưởng lão mới có.
Diệp Lăng Nguyệt lại tùy tiện lấy ra một viên, có thể nghĩ là biết được người ủng hộ sau lưng nàng ta ít nhất cũng là đệ tử chủ chốt, thậm chí là trưởng lão.
"Tiêu quản sự, ta cũng từng nói, bà là người thông minh. Nhìn thấy viên linh thạch này, bà chắc cũng hiểu rõ tại sao một tạp dịch nhỏ ngay cả Luân Hồi Chi Lực cũng không có như ta lại có thể gϊếŧ chết bọn Phương Nhu. Ta nghe nói, bà ở Cán Y Phường đã hơn hai mươi năm rồi."
Diệp Lăng Nguyệt than ngắn thở dài.
Lời của nàng khiến trong lòng Tiêu quản sự nặng trĩu.
Tiêu quản sự ở Cán Y Phường đã đủ hai mươi lăm năm rồi.
Năm năm tạp dịch, hai mươi năm quản sự, dù bà ta làm việc công bằng, làm người cũng cương trực công chính nhưng lại không đổi lại được bất cứ sự khen ngợi nào của cấp trên.
Thân phận của bà cũng vẫn luôn là tạp dịch, không trở thành đệ tử Ngoại Môn, không nhận được bất cứ cơ hội học võ nghệ nào.
Đây là một cái gai lớn nhất trong lòng Tiêu quản sự mấy năm nay, vẫn cứ mãi không được lên chức.
"Ngươi nói những lời này là có ý gì? Chuyện của ta không cần ngươi lo."
Tiêu quản sự nói bực tức.
"Tiêu quản sự, thực ra ta có một chuyện vẫn luôn giấu bà. Ta và Tiểu Đế Tân không phải là tỷ đệ, nó là vị hôn phu của ta."
Lời của Diệp Lăng Nguyệt so với sự thật nàng lấy ra linh thạch cấp trung càng khiến Tiêu quản sự kinh ngạc hơn.
Không phải tỷ đệ, mà là vị hôn phu hôn thê?
Điều này có nghĩa là, Tiểu Đế Tân tương lai nếu vượt trội hơn người ở Cô Nguyệt Hải thì Diệp Lăng Nguyệt…
Diệp Lăng Nguyệt là tư chất không tốt, nhưng thiên phú của Tiểu Đế Tân lại tuyệt đối có thể gọi là yêu nghiệt, sau khi hắn lớn lên thì dù là Diệp Lăng Nguyệt vẫn không thể tu luyện nhưng hắn tiến hành một cái nguyên lực quán đỉnh thì đủ để tu vi của Diệp Lăng Nguyệt lớn mạnh vượt bậc rồi.
Nếu Tiểu Đế Tân nghịch thiên hơn một chút nữa, hắn trở thành chưởng giáo mới của Cô Nguyệt Hải cũng chưa chắc không được, vậy đến lúc đó Diệp Lăng Nguyệt chính là…
Tiêu quản sự càng nghĩ tiếp thì sắc mặt thay đổi càng nhiều, Diệp Lăng Nguyệt tuổi nhỏ, nhưng nhìn từ việc nàng ta xách nước, thu lấy linh thạch, mưu trí gϊếŧ Phương Nhu trước đó thì tiểu nha đầu này tuyệt đối không phải là kẻ tầm thường.
Nghĩ đến đây, biểu cảm của Tiêu quản sự từ sợ hãi chuyển thành vui mừng.
"Tiêu quản sự, ba viên linh thach cấp trung này xem như ta dùng để nhận lỗi với bà."
Diệp Lăng Nguyệt thấy sắc mặt của Tiêu quản sự thì đã đoán ra suy nghĩ của bà ta, thuận thế đem mấy viên linh thạch cấp trung tặng cho Tiêu quản sự.
Tiêu quản sự lặng lẽ nhận lấy linh thạch.
Chờ đến lúc Tiêu quản sự mở cửa đi ra ngoài, bà ta mặt không chút biểu cảm nhìn những tên tạp dịch cũ đó một cái.
"Truyền lệnh xuống, nói là sáu người bao gồm cả Phương Nhu có ý đồ chạy trốn, bị bổn quản sự gϊếŧ. Từ nay về sau, vị trí của Phương Nhu sẽ do Diệp Lăng Nguyệt thay thế. Ngoài ra, giữa tạp dịch cũ mới không cho phép có bất cứ sự coi thường và bất công nào, nếu không một khi bị bổn quản sự phát hiện sẽ trừng trị không tha."
Những tạp dịch cũ đó vừa nghe thì mặt đều lộ vẻ kinh ngạc, sao chỉ trong chớp mắt mà Tiêu quản sự giống như trở thành một người khác vậy, Diệp Lăng Nguyệt đó cũng quá lợi hại rồi.
Cái chết của đám người Phương Nhu rất nhanh đã bị dìm xuống.
Do việc lên chức của Diệp Lăng Nguyệt nên địa vị của các người mới trong Cán Y Phường cũng bỗng chốc theo đó mà có thay đổi, Diệp Lăng Nguyệt cũng trở thành đại ca tạp dịch chỉ xếp sau Tiêu quản sự ở Cán Y Phường.
Những tạp dịch mới đó cảm ơn Diệp Lăng Nguyệt không tính toán hiềm khích trước đó nên vẫn đồng ý dựa theo quy tắc cũ, tặng ra linh thạch của mình. Những tạp dịch cũ đó thì ai ai cũng rất lanh lẹ, sau việc đó cũng lén một người tặng một viên linh thạch làm tiền hiếu kính của Diệp Lăng Nguyệt.
Cứ như thế, mỗi tháng thu nhập linh thạch của Diệp Lăng Nguyệt đã từ hơn hai mươi viên cố định lúc đầu bỗng chốc tăng lên hơn một trăm viên, chỉ là dù như vậy thì tiêu hao linh thạch của Diệp Lăng Nguyệt vẫn không đủ.
Bởi vì Đỉnh Linh sau khi thức tỉnh, ăn uống lại nhiều hơn so với trước đây.
Linh thạch cấp thấp mà thường ngày nó phải ăn mỗi ngày cần năm viên.
Sau khi Diệp Lăng Nguyệt dùng linh thạch cấp trung và tiền hiếu kính mà các tạp dịch cũ nộp lên duy trì được một tháng, linh thạch vẫn hết cạn rất nhanh.
May mà ngày hôm sau chính là mồng một rồi, Diệp Lăng Nguyệt theo lệ có thể thu hoạch được hơn một trăm viên linh thạch.
Khi lấy được một túi linh thạch mới nặng trịch, Diệp Lăng Nguyệt bất giác nhớ ra, tính ra thì nàng đến Cô Nguyệt Hải cũng đã hơn hai tháng rồi.
Cô Nguyệt Hải ngăn cách khỏi thế gian, điều này có nghĩa là nàng cũng đã mất liên lạc với thế giới bên ngoài cũng hơn hai tháng rồi.
Diệp Lăng Nguyệt có hơi nhớ mẫu thân, cũng có hơi nhớ đám người công chúa Thanh Phong, nhưng người mà trong lòng nàng nhớ mong nhất chắc chắn chính là nghĩa tỷ Lam Thái Nhi của mình đang sống ở Diêm Thành số chín xa xôi.
Số mệnh của Lam Thái Nhi cũng coi như là lận đận, hiện giờ Diêm Cửu không ở bên cạnh, Lam Thái Nhi chắc cũng đã sắp lâm bồn rồi.
Diệp Lăng Nguyệt đã nghe ngóng được từ các tạp dịch cũ, biết được Cô Nguyệt Hải tuy không thể tự tiện ra ngoài nhưng có thể gửi thư, chỉ cần trả một viên linh thạch thì có thể gửi một lá thư đến một nơi bất kỳ của đại lục Thanh Châu.
Diệp Lăng Nguyệt bèn dứt khoát nhân lúc mồng một được nghỉ nên đã viết hai lá thư, viết rõ tình hình gần đây của bản thân và Tiểu Đế Tân, rồi đến đường khẩu liên quan của Cô Nguyệt Hải thì có thể gửi thư.
Diệp Lăng Nguyệt đến Cô Nguyệt Hải lâu như vậy nhưng khu vực hoạt động không nằm ngoài phạm vi quanh Cán Y Phường. Trên thực tế, tạp dịch cũng không được phép tùy tiện ra vào phần lớn địa điểm của Cô Nguyệt Hải.
May mà nơi gửi thư cách Cán Y Phường không xa, cũng là một khu vực công cộng, nó có cái tên rất may mắn gọi là "Bình An Đường."
Ý của cái tên đó chính là báo bình an.
Dĩ nhiên, nếu một số tạp dịch và đệ tử bởi vì sống chết ngoài ý muốn thì Cô Nguyệt Hải cũng sẽ lấy danh nghĩa chưởng giáo thông qua Bình An Đường gửi thư báo tang tương ứng.
Bình An Đường ngoài phụ trách gửi thư ra thì đồng thời cũng cho phép người nhận thư gửi lại một lá thư, rồi mang thư về Cô Nguyệt Hải giao cho đệ tử tương ứng.
Vì vậy mà nói, trong toàn bộ Cô Nguyệt Hải thì Bình An Đường tương đương với một cửa sổ giao lưu của Cô Nguyệt Hải và đại lục Thanh Châu.
Các đệ tử và các tạp dịch của Cô Nguyệt Hải thích nhất và cũng sợ hãi nhất chính là nhận được thư mà Bình An Đường mang về, thư báo hỉ nhưng cũng có khả năng là báo tang.