Sự trở về của Đỉnh Linh chắc chắn là một tin vô cùng tốt đối với Diệp Lăng Nguyệt.
Tuy hiện giờ nhìn vào tình hình của nó có thể vẫn chưa tốt lắm, nhưng ít nhất là đã tỉnh lại rồi.
Sau khi Diệp Lăng Nguyệt thu xếp ổn thỏa cho Tiểu Đế Tân, đỉnh ấn Càn Đỉnh trong lòng bàn tay đã vội vã nhảy ra.
"Rít rít, chủ nhân, người không trách ta à?"
Đỉnh Linh nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt thì vừa vui mừng vừa hổ thẹn.
Chuyện của Tiểu Đế Tân, Đỉnh Linh đến nay vẫn rất áy náy.
"Nguơi chỉ là Đỉnh Linh bậc một, việc không có cách nào luyện chế ra thân xác trưởng thành ta cũng không trách ngươi, chỉ là lần sau nếu ngươi thấy không ổn thì cần phải nói trước với ta. Còn nữa, tình hình của Tiểu Đế Tân ngươi cũng nhìn thấy rồi. Tại sao ta rõ ràng đã đem nguyên thần của Phượng Tân và Vu Trọng hòa vào thân xác của nó nhưng nó lại không có một chút ký ức nào của hai người họ?"
Cho dù Tiểu Đế Tân cũng rất ngây thơ dễ thương, thỉnh thoảng còn mang một chút xảo trá, nhưng nó không có ký ức cùng sống chung với Diệp Lăng Nguyệt trước kia, điểm này khiến Diệp Lăng Nguyệt đến giờ vẫn canh cánh trong lòng.
Nàng muốn khôi phục thân xác của nó, càng muốn khôi phục những ký ức mất đi đó của nó.
"Chủ nhân, chuyện này khi ta đang ngủ say cũng đã nghĩ rõ ràng rồi. Đó là vì nguyên thần của Tiểu Đế Tân bị thương quá nghiêm trọng, nếu muốn khôi phục hoàn toàn cũng chỉ có thể ở trong Cô Nguyệt Hải tìm cách để nguyên thần nhanh chóng lớn mạnh. Chỉ là cách này dù là ở trong Cô Nguyệt Hải cũng được liệt vào loại cơ mật cao nhất, người bình thường rất khó tiếp xúc được."
Đỉnh Linh giải thích.
Diệp Lăng Nguyệt cũng khó xử, hiện giờ nàng chỉ là tạp dịch, đừng nói là cơ mật cao nhất mà ngay cả vào nơi như Bích Nguyệt Nhai cũng không thể.
"Nhưng mà chủ nhân, người đừng lo lắng, ta có thể cảm nhận được ở nơi sâu bên trong của Cô Nguyệt Hải có một nguyên thần rất mạnh mẽ. Nếu có thể tìm được nguyên thần đó thì nhất định có thể giúp nguyên thần của Tiểu Đế Tân trở nên hùng mạnh."
Linh thức Đỉnh Linh vừa hồi phục, chỉ có thể đại khái cảm nhận được sự tồn tại của nguyên thần lớn mạnh đó, nhưng lại không thể xác định vị trí cụ thể của nguyên thần đó là ở đâu.
Huống hồ, Cán Y Phường nơi mà Diệp Lăng Nguyệt đang ở vốn chính là nơi ở phía ngoài cùng của Cô Nguyệt Hải nên việc cảm nhận lại càng khó khăn hơn.
Lời của Đỉnh Linh khiến Diệp Lăng Nguyệt lập tức có lòng tin.
Nhưng nàng cũng hiểu, Đỉnh Linh hồi phục cho đến trở nên lớn mạnh đều cần lượng lớn linh thạch, đặc biệt là linh thạch cấp trung chất lượng tốt.
Nàng cũng không thể lần nào cũng nhờ vào Tiểu Đế Tân tìm sư huynh sư tỷ xin linh thạch, vì Đỉnh Linh, vì Tiểu Đế Tân nên nàng phải tìm ra một cách kiếm được linh thạch lâu dài.
Diệp Lăng Nguyệt trầm tư suy nghĩ cả một đêm, sáng sớm ngày hôm sau hai mắt có hơi sưng đỏ.
Nhưng không bao lâu sau khi nàng tiễn Tiểu Đế Tân đi, còn chưa đến Cán Y Phường thì cửa phòng của nàng đã bị người khác đá mở một cách thô bạo.
Mấy tạp dịch cũ xông vào.
"Diệp Lăng Nguyệt, Tiêu quản sự tìm cô qua đó hỏi chuyện."
Diệp Lăng Nguyệt thấy biểu cảm của mấy người thì lập tức liên tưởng đến cái chết của đám người Phương Nhu.
Cán Y Phường chỉ lớn như vậy, thiếu đi mấy người thì người thông minh lanh lợi như Tiêu quản sự há lại không biết.
Diệp Lăng Nguyệt cũng sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nàng cũng không phản kháng, đi theo mấy tạp dịch cũ đến nơi ở của Tiêu quản sự.
Chỗ ở của Tiêu quản sự nằm ở trong Cán Y Phường, là mấy gian phòng rộng rãi.
Khi Diệp Lăng Nguyệt bị áp giải vào, lông mày Tiêu quản sự nhíu chặt.
Bà ta làm quản sự ở Cán Y Phường đã hơn hai mươi năm rồi, vẫn luôn làm việc công bằng, dưới quyền cũng chưa từng xảy ra sai sót lớn.
Ai ngờ tạp dịch mới đưa tới vừa qua một tháng thì người dưới quyền đã sống chết còn chưa biết.
Đám người Phương Nhu đã mất tích một ngày một đêm.
Trước khi họ mất tích, có người nhìn thấy đám người Phương Nhu đi theo tạp dịch mới tới Diệp Lăng Nguyệt.
Nhưng bản thân Diệp Lăng Nguyệt vẫn khỏe mạnh, còn đám người Phương Nhu lại bốc hơi không thấy đâu cứ như sương sớm vậy.
Diệp Lăng Nguyệt cũng trở thành người cuối cùng từng tiếp xúc với đám người Phương Nhu.
Hơn nữa, Tiêu quản sự cũng biết, đám tạp dịch cũ bao gồm cả Phương Nhu đó thường ngày thích ức hϊếp người mới nhất.
Trong các người mới có không ít người có lời oán thán đối với bọn họ.
Diệp Lăng Nguyệt vừa vào cửa, mặt không chút sợ hãi, cũng không quỳ xuống.
Thái độ đó của nàng khiến Tiêu quản sự không khỏi có hơi tức giận.
"Diệp Lăng Nguyệt, ngươi có biết tội không."
Tiêu quản sự thấy Diệp Lăng Nguyệt thì cao giọng chất vấn.
Sau lưng Diệp Lăng Nguyệt, mấy tạp dịch cũ dùng sức giữ chặt tay chân của nàng, muốn ấn nàng xuống dưới đất.
Ai ngờ hai chân của Diệp Lăng Nguyệt không hề nhúc nhích cứ như là đã giội nước thép vậy.
"Tiêu quản sự, ta có tội gì chứ?"
Diệp Lăng Nguyệt vẻ mặt không cho là đúng.
"Hừ, có tội hay không thì ngươi biết rõ nhất." Tiêu quản sự đập bàn đứng dậy, ly trà trên bàn theo tiếng mà rớt xuống đất, vỡ thành mấy mảnh.
Rồi lại nhìn bên ngoài căn phòng, hơn hai mươi tạp dịch mới cùng vào Cán Y Phường một lượt với Diệp Lăng Nguyệt đều bị trói gô lại quỳ dưới đất.
Bọn họ nhìn Diệp Lăng Nguyệt mặt đầy vẻ áy náy, rất rõ ràng là đã thật thà nói ra hết giao dịch của họ và Diệp Lăng Nguyệt.
Diệp Lăng Nguyệt liếc mọi người một cái, nhưng cũng không có ý trách móc họ.
"Tiêu quản sự, dám hỏi một câu, ta giúp đồng bọn của mình hoàn thành nhiệm vụ thì có gì sai? Nhận linh thạch của người ta trừ họa thì có gì không đúng? Cán Y Phường chỉ yêu cầu hoàn thành nhiệm vụ, cũng không nói không thể cùng kiếm lợi giữa đồng bọn với nhau." Diệp Lăng Nguyệt nói dửng dưng.
"Dựa vào một mình ngươi tuyệt đối không thể đổ đầy nước của hai hồ, ngươi tự tiện để người ngoài nhúng tay vào việc của Cán Y Phường, ngươi còn có lý ư? Ta hỏi ngươi, mấy người Phương Nhu đó có phải cũng là ngươi tìm người âm thầm sát hại rồi không?"
Tiêu quản sự nghi ngờ Diệp Lăng Nguyệt là ỷ vào quan hệ của nàng và Tiểu Đế Tân, để người nào đó trong Nội Môn lợi dung linh khí để giúp vận chuyển nước.
Người của Nội Môn thì bà ta cũng không dám đắc tội, nhưng Diệp Lăng Nguyệt thân là người của Cán Y Phường nên bà ta có cả trăm ngàn lý do quản giáo nàng.
Diệp Lăng Nguyệt nhìn một lượt xung quanh, cũng không phủ nhận.
Nàng dám gϊếŧ người thì dĩ nhiên không sợ thừa nhận.
"Tiêu quản sự, bảo ta nói cho bà chân tướng cũng được, nhưng bà hãy thả những người bên ngoài trước, còn nữa hãy đuổi lui những người thừa thải bên cạnh bà, nếu không dù bà có nghiêm hình bức cung thì cũng đừng mong moi ra được một chữ nào từ miệng ta." Diệp Lăng Nguyệt dứt lời, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tiêu quản sự.
Trên người nàng tự có một luồng khí làm người khác khϊếp sợ, khiến Tiêu quản sự trở nên do dự.
Tiêu quản sự ngập ngừng một lát thì vẫn là huơ huơ tay bảo thuộc hạ thả người ra, trong phòng rất nhanh thì chỉ còn lại hai người Diệp Lăng Nguyệt và Tiêu quản sự.
"Người đã đi rồi, ngươi có lời thì cứ nói, đừng cho rằng ngươi có Phong trưởng lão chống lưng thì có thể vô pháp vô thiên trong Cán Y Phường."
Tiêu quản sự nói không kiên nhẫn.
Diệp Lăng Nguyệt cũng không tranh luận thêm, lấy ra bức thư mà trước đó lục soát ra được từ trên người đám người Phương Nhu, thậm chí cả mảnh Giao Dịch Lệnh đó cũng giao hết cho Tiêu quản sự.
Tiêu quản sự vừa xem thì sắc mặt trở nên rất khó coi.
Một bức thư có lẽ còn dễ nói, nhưng Giao Dịch Lệnh thì dù có làm thế nào cũng không thể ngụy tạo ra được.
Phương Nhu thế mà lại mưu đồ sát hại người của bà ở sau lưng bà, chỉ với điểm này thì đã khiến Tiêu quản sự nổi trận lôi đình.
"Phương Nhu có ý đồ gϊếŧ ngươi là nàng ta không đúng, nhưng người lấy được bức thư này thì chứng tỏ ngươi quả thực đã gϊếŧ nàng ta. Ngươi tàn hại đồng bào, chỉ với điều này thì ở Cô Nguyệt Hải đã là tử tội. Người đâu, giao Diệp Lăng Nguyệt cho trưởng lão hình luật xử…" Tiêu quản sự quát lên nghiêm nghị.