Chương 33: Theo đuổi chân lý
Edit + Beta: Vịt
Irene hiếm thấy ngẩn ra, gần 10 giây mới phản ứng kịp.
Thật sự là quá trình . . . . . . quá nhanh.
Dùng kinh nghiệm của bà từ khi nhận chức đến nay, xử lý hơn nghìn tranh chấp học thuật, tiến hành đối chất tại chỗ, xác định người đoạt giải nhất giải Röntgen lần này làm làm giả, là chuyện cực kỳ khó khăn.
Nhưng bà không nghĩ tới, không, hoặc là nói đa số mọi người đều không nghĩ tới, Kỳ Ngôn chỉ dùng năm vấn đề, đã vạch trần chân tướng bị giấu đi.
Là người xây dựng tác phẩm, không thể nào không trả lời được vấn đề có liên quan tới xây dựng nòng cốt. Nếu chỉ là một vấn đề, có thể quy tội khác, nhưng 5 vấn đề liền đều không thể giải đáp, chỉ có thể nói rõ, năm người đứng trên bục trao giải hoàn toàn không tham dự vào xây dựng tác phẩm.
Irene mở miệng: "Chất vấn học thuật lần này —"
"Chờ chút đã!" Giang Khải đột nhiên mở miệng cắt ngang lời Irene. Hắn nắm chặt cúp trong tay, cố gắng lờ đi đủ loại ánh mắt trong khán phòng quăng tới, nói với Irene, "Tôi có lời muốn nói."
Irene làm ra dấu "Mời".
Giang Khải rất hiểu, một khi hắn phạm tội làm giả học thuật, vậy từ nay về sau, không chỉ có Turan, bao gồm tất cả trường ở Leto, đều sẽ không có chỗ cho hắn đặt chân nữa.
Tương lai của hắn cũng sẽ sụp đổ hoàn toàn, đời này của hắn, cũng không thoát khỏi danh nhơ này.
Rõ ràng tất cả đều mới bắt đầu, hắn được mang về Kỳ gia, hắn mới trưởng thành, hắn đã vào Turan, sau này hắn dù làm gì, cũng sẽ thuận buồm xuôi gió, hắn còn sẽ nối nghiệp Kỳ gia . . . . . .
Hắn phải ngăn cản chuyện sắp xảy ra!
Giang Khải lộ ra nụ cười thỏa đáng, lộ vẻ khiêm tốn: "Chào bà, tôi là sinh viên Giang Khải năm nhất Học viện Turan, nhập học đến nay, chưa được nửa tháng."
Nghiệp Bùi nghe đến đó, cau mày nhỏ giọng nói: "Cậu ta muốn thể hiện cái gì?"
"Tôi thừa nhận, tôi từ lòng hư vinh, tìm được nhóm dự thi do 4 tiền bối năm 3 năm 4 của Turan lập ra, biểu đạt ý muốn gia nhập. Nhưng bởi vì tôi mới năm nhất, gần như không hiểu gì cả, gấp gáp cũng không giúp được gì, bọn họ từ chối em."
Nói tới đây, vẻ mặt Giang Khải xấu hổ, "Nhưng tôi thật sự quá muốn tham gia, quá muốn để người nhà và bạn bè khích lệ tôi, cho nên tôi đề xuất, chỉ cần để tôi gia nhập, tôi có thể trả thù lao nhất định, bọn họ đồng ý."
Stanley đứng trên bục cùng Giang Khải đã ý thức được mục đích của Giang Khải, sắc mặt trở nên khó coi.
Sinh viên năm nhất gia nhập nhóm dự thi, người sáng suốt vừa nhìn, đều biết là muốn xào xáo lý lịch. Phần lớn đều là gia cảnh không tệ, muốn tìm vàng cho mình — Tình huống như thế ở Leto cũng không ít thấy, không đề xướng, nhưng cũng được ngầm đồng ý.
So với gian lận trong học tập, nói mình thành một người hư vinh, dùng tiền của con cháu nhà giàu mở đường, cái sau ít đau không ngứa! Thậm chí sau này nói đùa, còn có thể nói ra 2 câu "Suýt nữa bởi vì biết người không biết lòng".
"Khi gia nhập nhóm, mà xác định nếu như đoạt giải, tôi sau khi xuất hiện trên danh sách đoạt giải, tôi không còn tham dự vào cơ cấu tác phẩm nữa, đây cũng là nguyên nhân tại sao hỏi tôi không trả lời được." Mắt Giang Khải lộ ra xấu hổ, lại có chút luống cuống, "Tôi chỉ là quá hư vinh, quá vội vàng, tôi . . . . . . tôi hoàn toàn không nghĩ đến sẽ gặp phải chuyện như vậy, học thuật là cao quý, không khoan nhượng một chút giả dối!"
(Bản dịch chỉ được đăng tại s1apihd.com humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Cùng lúc đó, trên trang livestream buổi lễ trao giải giải Röntgen, trong cảm xúc phẫn nộ của quần chúng, cũng xuất hiện âm thanh không giống nhau.
"— Mặc dù không quá đồng ý vụ tiêu tiền mạ vàng cho lý lịch, nhưng đối với con cháu nhà giàu ở Leto mà nói, hình như là hành động bình thường? Sinh viên năm nhất này hơi thảm, rõ ràng không nghĩ đến mình tiêu tiền, lại mua phải thất bại!"
"— 18 tuổi à, đúng là tuổi hư vinh thể diện, nhưng vẫn biết học thuật không được làm giả."
"— Hi vọng cậu ta lần này đã bị dạy dỗ, sau này tự mà học hành cho tốt."
Giang Khải cuối cùng nói: "Nhưng cho dù thế nào, tôi vẫn sẽ chịu trách nhiệm cho việc mình làm."
Nói xong, cúi người thật sâu.
Trong lòng Stanley không ngăn được cười lạnh.
Dăm ba câu như vậy, đã muốn mình dễ dàng thoát ra ngoài?
Bọn họ bị phán là làm giả học thuật, Giang Khải nhưng chỉ là bị liên lụy đơn thuần mà thôi? Vậy thì, không đầy một tháng, chờ mọi chuyện qua đi, Giang Khải vẫn có thể về Turan học.
Nhưng bọn họ thì sao?
Giang Khải đã vạch ra, bọn họ đương nhiên sẽ bị quẳng đi.
Stanley nhìn về Giang Vân Nguyệt trong khán phòng, không cần đoán cũng biết, người phụ nữ kia tất nhiên sẽ nhìn bọn họ bằng ánh mắt cảnh cáo, để bọn họ bảo vệ Giang Khải, bằng không, tất nhiên sẽ bị trả thù.
Nhưng, phạm tội làm giả học thuật, tương lai bọn họ không thể ở Leto thậm chí ở lại khu hành chính trung tâm.
Stanley nhìn nhau với người bên cạnh, khi Irene hỏi "Xin hỏi Giang Khải trình bày có phải là thật không", hắn lướt qua dáng vẻ không lo không sợ của Giang Khải, mở miệng: "Đương nhiên không phải."
Giang Khải bỗng quay đầu, trong mắt không giấu được không thể tin nổi.
Stanley đáp lại bằng nụ cười xấu xa, phủi xuống tất cả mọi chuyện: "Tôi và 3 đồng đội của tôi vốn chuẩn bị một tác phẩm khác, trình độ trung bình trở lên, không hi vọng đoạt giải. Khai giảng được nửa tháng, Giang Khải tìm đến chúng tôi bàn hợp tác, ra điều kiện rất hấp dẫn, hơn nữa bảo đảm, chúng tôi có thể đoạt giải nhất Röntgen, chắc chắn. Chúng tôi sau khi bàn bạc đã đáp ứng. Sau đó, có người đưa tác phẩm đã xây dựng cho chúng tôi, đúng, chính là cái đoạt giải nhất, người kia còn giảng một lượt cho chúng tôi, để chúng tôi ghi nhớ, phòng ngừa có người hỏi vấn đề liên quan tới tác phẩm."
Hắn nhìn về phía Kỳ Ngôn, "Hai lượng cố định kia căn bản không phải tôi tính toán, tôi đương nhiên không biết xảy ra chuyện gì. Còn hàm số Appleton Herman gì đó, tôi chưa từng nghe qua."
Giang Khải trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, chỉ có thể phản bác cứng nhắc: "Anh vu oan!"
"Vu oan?" Stanley châm chọc, "Một sinh viên đến từ khu Kepler như tôi, gia cảnh bình thường, không quyền không thế, sao dám vu oan cho cậu? À, mọi người hẳn rất nghi ngờ nhỉ, tại sao Giang Khải xác định có thể đoạt giải nhất như vậy, còn cực kỳ chắc chắn? Bởi vì mẹ Giang Khải, bà Giang Vân Nguyệt, hàng năm đều rót khoản tiền lớn vào quỹ Röntgen, đây là nguyên lời."
Toàn trường ồ lên, trang livestream trên mạng star, bình luận đều trống rỗng trong nháy mắt.
Stanley vò đã mẻ lại sứt, lại nhìn về phía Nghiệp Bùi: "Đúng rồi, có biết tại sao các người không đoạt giải không? Bởi vì ngày hôm sau các người đệ trình tác phẩm thành công, đã bị người của quỹ Röntgen xóa."
Giang Khải run rẩy, nhưng hắn biết, chuyện này hắn không thể nhận: "Anh không có chứng cớ —"
"Thật xin lỗi, tôi thật sự có chứng cớ." Stanley nhìn vẻ mặt đột biến của Giang Khải, chỉnh ra một đoạn ghi âm từ thiết bị đầu cuối cá nhân.
Đầu tiên là một giọng nữ tốc độ nói chậm chạp: "Đây là chuyện nhỏ, tôi sẽ không để tác phẩm của mấy người kia xuất hiện trong danh sách bình chọn, yên tâm chờ đi, giải nhất chỉ là của các người."
Tiếp theo là giọng Stanley: "Nhưng mà —"
Giọng nữ chậm rãi hỏi ngược lại: "Sao, không yên tâm?"
Ghi âm rất ngắn, giống như ghi lại vội vã, đến lúc này, Stanley ngược lại không cố kỵ: "Đây là tôi sợ Giang Khải và mẹ cậu ta đổi ý không thực hiện lời hứa, tìm cơ hội lặng lẽ ghi âm lại, lo trước khỏi họa mà. Các vị có thể mang đi so sánh âm thanh, xem có phải giọng của bà Giang Vân Nguyệt không?"
Người tại hiện trường và người xem livestream qua mạng gần như đều không phản ứng.
"— Sự kiện này phát triển vượt ngoài tưởng tượng của tôi . . . . . . Lúc nãy Giang Khải diễn thuyết tình cảm dạt dào, toàn là muốn tẩy trắng lời nói dối của mình? Tui không thở nổi."
"— Đây có tính là chó cắn chó không?"
"— Tui chỉ muốn biết chân tướng rốt cuộc là sao? Không chỉ gian lận trong học tập, quan trọng nhất là quyết định nội bộ, còn lợi dụng quyền lực xóa tác phẩm người khác đệ trình? Ai cho bọn họ quyền!"
Hiện nay lan truyền thông tin vốn cực kỳ nhanh, không đến 5 phút, trên mang đã sôi sùng sục, hội bình xét giải Röntgen phải tạm dừng giữa đường, tỏ vẻ sẽ sau nghi bàn bạc nghiêm túc, đưa ra thông báo rõ ràng.
Trong lúc đó, Giang Khải vẫn đứng trên bục trao giải, tay trống rỗng — Cúp đã bị nhân viên thu lại.
Mỗi một giây, đều giống như lăng trì.
Hắn nghĩ, hắn nên làm thế nào mới có thể lật bàn, hắn tại sao có thể thua ở đây? Tại sao có thể bị Kỳ Ngôn giẫm dưới chân?
Nhưng thực tế thì, hắn không làm được gì cả.
Stanley ngược lại không nói gì nữa, đứng cùng với 3 người khác, chờ kết quả cuối cùng.
Irene đại diện Ủy ban trọng tài học thuật, đích thân giám sát quá trình bàn bạc, cũng tìm người dựa vào tốc độ nhanh nhất khôi phục lại dữ liệu tác phẩm bị xóa của ba người Kỳ Ngôn.
Nửa tiếng sau, hội bình xét giải Röntgen đã có kết quả bàn bạc.
Bàn bạc quyết định, thu lại giải thưởng và cúp đã trao cho năm người Giang Khải, cấm năm người Giang Khải tham dự bình chọn giải Röntgen suốt đời.
Đồng thời, hội bình xét sau khi xét duyệt nhiều lần, một lần nữa đánh giá tác phẩm của 3 người Kỳ Ngôn là giải nhất giải Röntgen năm nay.
Lời của đại diện hội bình ủy vừa dứt, Kỳ Ngôn liền đại diện ba người mở miệng: "Xin lỗi, chúng tôi tự nguyện từ bỏ giải Röntgen."
Hiện trường yên tĩnh.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào ba người.
Lục Phong Hàn đứng trong góc hội trường, nhìn về phía Kỳ Ngôn kiên định như trúc xanh.
Anh nghĩ, đây là quyết định lâm thời đưa ra, nhưng là quyết định hoàn toàn trong dự liệu.
Rõ ràng trong cuộc sống hàng ngày, Kỳ Ngôn yếu ớt lại mơ hồ, nhưng trong lòng cậu lại cực kỳ chắc chắn, nguyên tắc rõ ràng. Mà một trong những điểm mấu chốt của cậu, chính là nghiên cứu khoa học và học thuật, không, nên nói — là chân lý.
Lục Phong Hàn quanh năm lăn lộn nơi tiền tuyến khói thuốc súng và máu tươi tạo thành, ít khi rảnh rỗi để giảng hoà suy nghĩ một vài thứ cách anh rất xa.
Nhưng lúc này, anh đột nhiên hiểu, từ cổ chí kim, tại sao có nhiều người dùng thời gian cả đời, để tính toàn đáp án một công thức, để nghiệm chứng xem một phỏng đoán có thành lập được hay không.
Tại sao sau khi khoa học kỹ thuật hủy diệt, vẫn có nhiều người làm nghiên cứu khoa học như vậy, can đảm gia nhập "Kế hoạch phục hưng khoa học kỹ thuật", đến cuối đời.
Tại sao rõ ràng lưỡi dao của quân phản loạn chỗ nào cũng có, blacklist đã đứng trong lòng mỗi người, nhưng vẫn có nhiều người không quan tâm sống chết như vậy.
Trên bục trao giải, sau khi Kỳ Ngôn nói ra từ bỏ giải Röntgen, hai mắt Nghiệp Bùi sáng ngời: "Chúng tôi không cho rằng, một tổ chức tùy ý xóa tác phẩm đệ trình của chúng tôi, khi chúng tôi hỏi, không chút nghiêm túc đưa ra câu trả lời qua loa "Các người không đệ trình tác phẩm đúng hạn, cho nên không có trong danh sách bình chọn", sẽ có bao nhiêu tôn trọng với học thuật."
Mondrian nói tiếp: "Đúng thế, chúng tôi không thừa nhận hành động coi "học thuật" làm hòn đá kê chân, nước cờ đầu, làm công cụ vơ vét của cải, nâng cao địa vị xã hội của mình. Học thuật nên thuần túy, học thuật cũng là kiên trì bền bỉ thâu ngày thâu đêm, lo lắng hết lòng của vô số người, là chân lý mà vô số người cả đời, không cần hồi báo theo đuổi, là cả vùng đất dưới chân, cũng là bầu trời sao đỉnh đầu."
Mondrian đứng nghiêm: "Chúng tôi không chấp nhận giải nhất."
Toàn bộ yên lặng.
Lúc này, có bốn người trẻ tuổi đi lên bục trao giải, so sánh với phong độ của người trí thức, mùi chiến tranh trên người bọn họ rõ ràng hơn.
Trả chiếc cúp cầm trong tay, một nam sinh khỏe gầy trong đó cười nói: "Chúng tôi là sinh viên của trường quân đội Đệ Nhất, mặc dù có thể đoạt giải rất vui, tiền thưởng cũng rất cao, nhưng . . . . . . coi như chúng tôi không xứng đáng đi."
Tiếp theo, lại một nhóm đi lên bục trao giải.
Cô gái trẻ tuổi tóc ngắn màu đen đứng trước hàng, sống lưng thẳng tắp, mở miệng, tôi là sinh viên của học viện Waltz Star Bergson, học viện Bergson không có tiếng tăm gì, rất nhỏ, cả trường chỉ có mấy nghìn người, lần này may mắn đoạt giải nhì, chúng tôi có lẽ sẽ được ghi vào lịch sử nhà trường."
Cô nàng giơ cánh tay, ngữ khí thoải mái, "Bây giờ trả lại cúp, lý do . . . . . . cũng coi như chúng tôi không xứng đáng đi."
"Chúng tôi là sinh viên của Học viện Turan," Nhóm thứ 3 và nhóm thứ 4 đi lên bục trao giải, một người trong đó mặt hướng về phía khán phòng, "Trước phòng triển lãm lịch sử Học viện Turan, có một tấm bia đá đã dựng 200 năm, phía trên có khắc một hàng chữ, "Vinh quang thuộc về chân lý"."
Ánh mắt hắn sáng trong, câu chữ rõ ràng: "Chúng tôi theo đuổi vinh quang, hơn nữa theo đuổi chân lý!"
Irene nhìn những người trẻ tuổi trước mắt.
Chúng tôi theo đuổi vinh quang, hơn nữa theo đuổi chân lý.
Từ trên người bọn họ, bà loáng thoáng nhìn thấy tương lai của liên minh.
(Đứa nào re-up là chó)
Buổi tối hôm đó, trên mạng xuất hiện vô số tin tức dùng "Chúng tôi theo đuổi vinh quang, hơn nữa theo đuổi chân lý" làm tiêu đề, đưa tin về sóng gió trao giải Röntgen lần này và làm giả học thuật.
Mà sau kho buổi lễ trao giải Röntgen kết thúc không lâu, Học viện Turan tuyên bố thông báo chính thức, đuổi học năm người Giang Khải, Stanley, cả đời không tuyển nữa. Lại có thêm nhiều hội bình xét ra thông cáo, cấm năm người Giang Khải tham gia bình chọn học thuật vô thời hạn.
"— Lúc đó đang xem livestream! Giờ thông qua mode 3D, nhìn tấm bia đá đằng trước phòng trưng bày lịch sử Học viện Turan! Nguyên lời của người dựng tấm bia này là, "Vinh quang của nơi này, chỉ thuộc về chân lý"! Quá nhiệt huyết! Tui muốn thi vào Turan! Xin hỏi phần sau sự việc đã có chưa!"
"— Thím muốn phần sau nào? Nên đuổi thì đã bị
đuổi rồi, dựa theo luật pháp liên minh, nhân viên có liên quan còn sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự! Ngoài ra, hội bình xét giải Röntgen họp thâu đêm cũng vô dụng, không chỉ Ủy ban trọng tài học thuật, toàn bộ internet đều đang điều tra bọn họ, mọi người nghi ngờ bọn họ không chỉ làm giả lần này, có lẽ trước đây cũng đã có, nếu không không thể nào thuần thục như vậy!"
"— Một tình tiết trong đó, người chân chính xây dựng ra tác phẩm mà nhóm bị tước giải nhất kia đệ trình đã bị tìm được, nghe nói nhận 3 triệu tinh tệ! Đã bị tước tư cách nghiên cứu khoa học suốt đời!"
"— Người quản lý thường vụ của quỹ Röntgen bởi vì chính tay xóa tác phẩm đoạt giải nhất thật sự, bị cách chức, Giang Vân Nguyệt mẹ Giang Khải cũng không có tư cách thành viên của quỹ nữa, hả dạ!"
"— Phần sau! Giải Röntgen sang năm không tổ chức được nữa, bị loại bỏ tư cách! Toàn bộ nhân viên bị truy cứu trách nhiệm hình sự!"
"— Vậy đại khái cũng là một tình tiết sau đó? Trong khu giao lưu của mạng nội bộ trường quân đội Đệ Nhất, đang suy nghĩ tập thể, tại sao phá gia chi tử lớn mạnh nhất liên minh đều nói như vậy, lúc bọn họ bỏ cúp, sau chỉ nghẹn ra chưa được 10 chữ!"
(Bản dịch chỉ được đăng tại s1apihd.com humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Rời khỏi sảnh âm nhạc Elysees, đối với sóng gió trên mạng, ba người Kỳ Ngôn đều không có tâm trạng để ý nữa.
Nghiệp Bùi và Mondrian từng người đi vào xe trôi đến đón mình, nhắm hai mắt vẫy tay với Kỳ Ngôn và Lục Phong Hàn, không tới hai giây đã ngủ mất.
Xe trôi màu đen đỗ trước mặt hai người, hai người ngồi lên xe, tay Lục Phong Hàn vắt lên cần điều khiển, thấy Kỳ Ngôn không ngủ, liền mở miệng nói: "Nếu đói nhớ nói với tôi, tôi mang theo dịch dinh dưỡng."
Bắt đầu từ ngày 18, Kỳ Ngôn cùng Nghiệp Bùi, Mondrian nghiên cứu cẩn thận từ đầu đến cuối tất cả tác phẩm của các nhóm đoạt giải.
Sau khi tập chung lực chú ý vào tác phẩm của nhóm Giang Khải, Kỳ Ngôn tìm tất cả luận văn và tài liệu liên quan của mấy người Stanley từ khi nhập học đến nay, sau khi xem xong toàn bộ, vô cùng nghiêm túc cho ra kết luận — Mấy điểm quan trọng có liên quan trong tác phẩm, căn bản không có trong phạm vi kiến thức mà mấy người Stanley nắm vững.
Kỳ Ngôn còn lâm thời làm một công cụ kiểm tra, thông qua logic thường dùng ở trong các tác phẩm giải nhất, các loại thông tin về thói quen lắp đặt, tiến hành tìm kiếm và so sánh loại bỏ, cuối cùng xác định được người lắp đặt tác phẩm chân chính.
Trong chuyện này, đã không chỉ bởi vì tác phẩm của bọn họ bị xóa ác ý, không nhận được giải nhất Röntgen, mà là vì công chính học thuật.
Vì 4 chữ này, Kỳ Ngôn ba bốn ngày liền, ngày nào cũng chỉ ngủ 4 tiếng, không ăn một miếng, toàn bộ dựa vào dịch dinh dưỡng duy trì.
Cho tới hôm nay, bởi vì quá mệt mỏi, ngay cả dịch dinh dưỡng cũng không uống.
Lục Phong Hàn không khuyên — Ai cũng có điểm mấu chốt mình không thể chạm đến, và nguyên tắc kiên quyết bảo vệ.
Kỳ Ngôn kéo dài mấy giây: "Đói."
Khóe môi cười khẽ, Lục Phong Hàn lấy ra dịch dinh dưỡng vị quýt, xé vỏ, đút tới bên miệng Kỳ Ngôn.
Kỳ Ngôn không có tinh thần, ngậm lỏng toẹt.
Lục Phong Hàn rất kiên nhẫn, chờ cậu uống từng ngụm nhỏ xong, mới để vỏ rỗng sang một bên, còn rất thuận tay chọt má Kỳ Ngôn.
Kỳ Ngôn chỉ hơi liếc anh một cái, không tránh.
Nắm cần điều khiển, Lục Phong Hàn hài lòng.
Chờ xe trôi đỗ trước cửa nhà, Lục Phong Hàn nghiêng đầu, thấy Kỳ Ngôn đã ngủ.
Đôi mắt lạnh nhạt trong veo khép lại, lông mi thẳng, mềm mại vô hại, rơi xuống bóng râm nhàn nhạt đối lập rõ ràng với làn da trắng nõn dưới mắt.
Mỏng manh như sứ trắng.
(Đứa nào re-up là chó)
Không biết nhìn bao lâu, Lục Phong Hàn bỗng dưng hoàn hồn.
Anh xuống xe, lách qua đầu xe, dừng bên cạnh cửa, chờ cửa xe trượt ra hai bên, anh cúi người, cẩn thận cởi đai an toàn.
Xác định Kỳ Ngôn không có dấu hiệu tỉnh lại, lúc này mới vắt cánh tay Kỳ Ngôn lên vai mình, ôm ngang người vào trong ngực.
Cửa xe trôi chậm chạp đóng lại ở phía sau, Lục Phong Hàn ôm người, tay ôm eo gầy mảnh, buông mắt nhìn Kỳ Ngôn đang ngủ bất đắc dĩ nghĩ —
Lại gầy rồi.