Ái Muội Có Kỳ Hạn

Chương 32: Yêu cầu học thuật

Chương 32: Yêu cầu học thuật

Edit + Beta: Vịt

Giải Röntgen là giải thưởng do quỹ Röntgen lập ra 30 năm trước, muốn dự trữ thêm nhân tài nghiên cứu khoa học cho liên minh, khích lệ nhân tài khoa học trẻ tuổi không ngừng đổi mới.

Sau khi bình chọn thường niên kết thúc, danh sách đoạt giải sẽ show công khai 4 ngày trên trang web chính thức, có bất kỳ câu hỏi nào, đều có thể gửi thư hỏi tổ bình xét giải Röntgen, để tỏ rõ công chính.

Buổi lễ trao giải sẽ tổ chức sau khi show công khai kết thúc.

Ngày thứ hai show công khai của giải thưởng, Kỳ Ngôn đến phòng thí nghiệm rất sớm, Mondrian vẫn chưa tới, Nghiệp Bùi đang xoay bút kim loại xuất thần.

Thấy Kỳ Ngôn đi vào nhìn mình liên tục mấy lần, Nghiệp Bùi nói giỡn: "Mặc dù nhiệm vụ giáo sư sắp xếp cộng thêm chuẩn bị giải Röntgen, làm tớ thức đêm hơn 1 tuần liền, nhưng chắc không có xấu đi nhỉ?"

Nghe vậy, Kỳ Ngôn cẩn thận đánh giá Nghiệp Bùi.

Tóc dài màu nâu buộc thành đuôi ngựa cao, lọn tóc hơi xoăn tự nhiên, mắt màu nâu nhạt, lúc cười lên, lúm đồng tiền hai bên rất rõ ràng.

Cậu lắc đầu: "Ngoại hình không giống trước đây."

"Xin hãy thêm hai chữ "xinh đẹp" vào cuối câu, cám ơn." Nghiệp Bùi kéo ghế bên cạnh qua, để Kỳ Ngôn ngồi xuống, "Cậu lo tớ sẽ buồn bã không gượng dậy nổi?"

Kỳ Ngôn trả lời cực kỳ thẳng thắn: "Đúng."

"Sao có thể? Chỉ là giải Röntgen, sao có thể khiến tớ gục ngã?" Nghiệp Bùi trợn to mắt, "Leto là thủ đô sao, giải thưởng kiểu này không quá nhiều, nhưng cũng không ít. Tớ và Mondrian sở dĩ chọn giải Röntgen, chỉ là bởi vì bên trong trình độ ngang nhau, hàm lượng vàng của giải Röntgen xếp thứ 5, khó khăn không quá cao, cũng đủ làm phong phú lí lịch."

Cô cố ý giương rộng nụ cười, "Cho nên cậu không cần lo cho tớ, không cầm được giải Röntgen, lần sau tớ chuẩn bị kỹ hơn, cầm giải đặc biệt là được."

Kỳ Ngôn chỉ chỉ quầng thâm dưới mắt Nghiệp Bùi: "Tối qua cậu ngủ không ngon."

Nụ cười trên mặt Nghiệp Bùi ngưng lại, toàn thân úp sấp trên mặt bàn: "Sao cái này cũng bị cậu nhìn ra? Không thể là quầng thâm vẫn chưa tan hết?"

"Không đâu, quầng thâm mắt của cậu hôm nay đậm hơn hôm qua, là tối qua chưa ngủ đủ giấc tạo thành."

"Được rồi, trí nhớ cậu tốt quá rồi đấy." Bắt được không giả bộ không quan tâm nữa, "Giải nhất không giành được thì thôi, mép giải 3 cũng không sờ được, thật ra tớ có hơi buồn. Cũng không phải nói đau lòng gì cả, tớ không yếu ớt như vậy, tớ chỉ hơi nghi ngờ năng lực bản thân."

Kỳ Ngôn hỏi cô nàng: "Tại sao?"

"Cậu chắc là hiểu nhỉ? Tớ và Mondrian giống nhau, từ bé đến lớn đều là thiên tài trong mắt người khác, bởi vì đầu óc rất thông minh, đôi khi sẽ cảm thấy mình dường như làm chuyện gì cũng rất rễ dàng. Tỷ như thi được thành tích tốt, vào Turan, được mời vào nhóm nghiên cứu, dù sao chỉ cần cố gắng, cũng không có gì khó khăn.

Giống như giải Röntgen, rõ ràng chỉ 5 ngày là hết hạn, tớ và Mondrian lại cảm thấy, không có vấn đề gì, thời gian 5 ngày, bọn tớ vẫn có thể giành giải nhất!"

Kỳ Ngôn nghĩ, mặc dù cậu biết mình thông minh, nhưng có lẽ là bởi vì từ bé đến lớn, để so sánh với nhân vật đứng đầu lĩnh vực nào đó, cũng không có bạn cùng tuổi để so sánh, cho nên tâm lý của cậu hình như không quá giống Nghiệp Bùi.

Nghiệp Bùi: "Nhưng thực tế đã chứng minh, tớ hình như đã quá vội, sự thật chính là, mép giải Röntgen tớ cũng không sờ được!"

Kỳ Ngôn không hiểu: "Tại sao quá nhanh? Cầm được giải nhất, quả thực chỉ cần 5 ngày."

Nghiệp Bùi há hốc mồm, không phát ra âm thanh, mấy giây sau cười lớn: "Kỳ Ngôn, sao thế? Cậu bây giờ không phải nên nói, "Đúng, cậu quả thực quá vì cái trước mắt, không giành được giải, chính là trả giá lớn cho sự cao ngạo của cậu" sao?"

Kỳ Ngôn kiên trì: "Không vì cái trước mắt, cũng không cao ngạo, quả thực chỉ cần 5 ngày."

"Haha, những lời này bị người khác nghe thấy, nhất định tức chết! Người với người quả nhiên là khác nhau, tớ sao lại muốn tìm cậu nói vấn đề này nhỉ! Đúng rồi tớ vừa nãy nói đến đâu rồi?"

Nghiệp Bùi chống cằm, lại thở dài, "Tối qua tớ không tài nào ngủ được, cứ nghĩ lại thái độ của tớ, nghĩ lại trong quá trình xây dựng có phải xảy ra vấn đề gì hay không —"

"Xây dựng không có vấn đề." Kỳ Ngôn thấy Nghiệp Bùi giương mắt nhìn sang, lai nhấn mạnh, "Tớ xác định, xây dựng không có vấn đề."

"Không thể nào," Nghiệp Bùi lắc đầu, đuôi ngựa buộc cao cũng lắc lư theo, "Nhất định là cơ cấu có vấn đề, tối qua tớ về nhà, xem kỹ tác phẩm show công khai, hạng nhất cũng ổn, nói về trình độ xây dựng, không khác bọn mình lắm. Ở hạng hai, tác phẩm của trường bên kia sông cũng có chút gì, nhưng cái tên khác thì kém bọn mình một khúc, hai cái tên thứ 3 càng không cần phải nói. Không phải tớ tự đánh giá bản thân cao, mà là tác phẩm của bọn mình quả thực nên cầm giải nhì, giải nhất cũng có sức cạnh tranh."

Cô nàng lại nằm sấp trên mặt bàn: "Cho nên nhất định là xây dựng có vấn đề mới không được chọn!"

Kỳ Ngôn không nhấn mạnh nhiều, hỏi ngược lại: "Vậy cậu tìm được cụ thể xảy ra vấn đề chỗ nào chưa?"

"Chính là không tìm được tớ mới buồn đó," Nghiệp Bùi túm tóc, "Có lẽ . . . . . . đã vượt khỏi phạm vi năng lực của tớ?"

(Đứa nào re-up là chó)

Lục Phong Hàn vẫn dự thính, biết Nghiệp Bùi đây là lâm vào nghi ngờ bản thân. Cảm thấy tác phẩm không có vấn đề, nhưng không giành được giải, nhất định chính là tác phẩm có vấn đề, nhưng bản thân không tìm được vấn đề ở đâu, vậy sẽ chỉ là năng lực của mình không đủ.

Lại nghĩ đến hôm qua Giang Vân Nguyệt nói ở cửa Turan, đáy mắt Lục Phong Hàn nổi lên chút giễu cợt.

Mà trong khu trao đổi nội bộ Turan, độ chủ đề giải Röntgen cũng rất cao.

"— 5 đội, Turan chiếm ba, quả nhiên là thi đấu nội bộ! Nhưng mà hạng nhất thật sự là hắc mã, mấy người năm 4 và năm 4, danh tiếng hình như đều không rõ rệt lắm, sắp tốt nghiệp cũng không thể vào nhóm nghiên cứu?"

"— Vào nhóm nghiên cứu hay không thì làm sao? Không vào nhóm nghiên cứu, còn không phải vẫn cầm được giải nhất, khoe khoang nhóm nghiên cứu lợi hại, mở mắt ra nhìn nhóm năm 2 đi, một nhóm 3 người toàn là thành viên nhóm nghiên cứu, còn không phải chả sờ được cái gì cả, nghĩ xem đi phỏng vấn, bị tân sinh viên năm nhất chèn ép là cảm giác gì."

"— Cái này phải nói, đội của Mondrian, chỉ cần 5 ngày chuẩn bị, tình huống khác biệt, người mang giải này ra để giẫm nhóm nghiên cứu có tiếng không có miếng, thật sự không cần."

"— Các người thật sự tin là 5 ngày có thể làm ra được thứ đẳng cấp giải Röntgen? Nếu tôi nói, đội Kỳ Ngôn, có phải thấy giải 3 cũng không cầm được, mất mặt mũi, mới lấy cớ nói chỉ chuẩn bị 5 ngày? Trước đây thổi phồng danh tiếng thiên tài của Kỳ Ngôn quá, gặp phải giải thưởng chính quy sẽ để lộ ra trình độ thật."

(Đứa nào re-up là chó)

Giang Khải lướt lướt nội dung khu trao đổi, tâm trạng rất tốt.

Sa Kha đang chúc mừng hắn: "Cậu không biết lần này cậu giành giải nhất, kinh động bao nhiêu người đâu! Khối mình tổng cộng chỉ 2 người tham gia, tên kia không nổi chút bọt nước!"

Giang Khải nói rất khiêm nhường: "Tớ cũng may mắn gia nhập nhóm này, mới may mắn cầm giải."

"Cậu đừng khiêm tốn, cậu nếu không giỏi, có thể được tiền bối năm 3-4 mời sao? Tớ nói, giáo sư không quá hai ngày, sẽ đến hỏi cậu có muốn gia nhập nhóm nghiên cứu năm nhất không!"

"Chắc là không đâu, trình độ của tớ vẫn kém." Nói thì nói như thế, trong lòng Giang Khải lại cảm thấy đây là chuyện chắc chắn, sức nặng của giải nhất Röntgen, hoàn toàn đủ làm nước cờ đầu tiến vào nhóm nghiên cứu.

Kỳ Ngôn có thể đi vào, hắn đương nhiên cũng có thể vào.

Lại nghĩ đến khen ngợi của cha tối qua, tảng đá trong lòng hắn rốt cuộc rơi xuống.

Mẹ hắn nói chính xác, một người bị Kỳ Ngôn uy hϊếp, sẽ chỉ khiến mình lâm vào bị động. Phải dạy dỗ Kỳ Ngôn một bài học, để Kỳ Ngôn biết, chỉ có chịu thua trước mặt hắn, mới có thể sống ở Leto.

Quả nhiên là đến từ nơi vắng vẻ, không có kiến thức, quá mức ngây thơ. Cho rằng một bí mật đã có thể làm uy hϊếp, nhưng không biết ở Leto, chỉ cần một câu nói của bọn họ, đã có thể khiến anh ta khó đi nửa bước.

Lần này, chính là minh chứng tốt nhất.

Sa Kha nhớ ra: "Đúng rồi, anh cậu không phải cũng tham gia?"

"Đúng, nhưng anh tớ chắc là rất buồn, lần này không giành được giải."

"Anh cậu trước kia không phải giỏi vậy sao?"

"Tớ cũng không hiểu lắm, chắc là anh ấy mới đến Leto, trước kia chưa tham gia thi đấu kiểu này, có hơi mất bình tĩnh." Giang Khải mỉm cười, "Tớ tin anh ấy lần sau nhất định có thể đoạt giải."

Trong lòng Sa Kha khinh thường, nhưng nhìn vào mặt mũi Giang Khải không nói gì: "Cậu cứ suốt ngày cố giữ mặt mũi cho Kỳ Ngôn." Lại hỏi, "Đúng rồi, quần áo mặc ngày trao giải cậu đã chọn xong chưa?"

Giang Khải lắc lắc đầu: "Vẫn chưa, mẹ tớ ngạc nhiên, quá coi trọng, cứ cảm thấy quần áo chọn ra quá xấu. Không còn cách nào khác, đành phải tìm thợ may may tạm cho tớ một bộ, chỉ là cắt may thủ công quá tốn thời gian."

"Cậu sợ không kịp?" Tay Sa Kha vắt vai Giang Khải, "Yên tâm yên tâm, còn mấy ngày nữa mới trao giải, nhất định là kịp!"

(Đứa nào re-up là chó)

Trong phòng thí nghiệm, Mondrian đến rất muộn, cậu ta rõ ràng cũng không ngủ ngon, nói với Nghiệp Bùi: "Tớ cũng không tìm ra được cụ thể là có vấn đề chỗ nào."

Nghiệp Bùi buồn muốn rụng tóc: "Bây giờ giải cũng không quan trọng, tớ chỉ muốn biết xây dựng rốt cuộc có vấn đề chỗ nào!"

Nhiệm vụ giai đoạn hai giáo sư Phó đã sắp xếp, vẫn có liên quan tới vận dụng phát triển hệ thống điều khiển trung tâm Tinh Hạm. Kỳ Ngôn sau khi làm xong nhiệm vụ hôm nay, không vội đi, chờ tại chỗ thêm một lát.

Lục Phong Hàn thấy cậu ngồi bắt đầu ngẩn người, liếc thấy Nghiệp Bùi và Mondrian không tập trung chú ý, nghĩ, tính tình của nhóc yếu ớt lạnh lùng, cũng chỉ là bề ngoài mà thôi.

Giống với Kỳ Ngôn nghĩ, hiệu suất của Mondrian và Nghiệp Bùi hôm nay rõ ràng rất thấp, đến khi mọi người trong phòng thí nghiệm đã đi hết, bọn họ mới tắt máy tính quang học.

Nghiệp Bùi nhìn thấy Lục Phong Hàn trước, ngẩn ra, lại quay đầu nhìn về chỗ ngồi Kỳ Ngôn: "Sao cậu vẫn chưa đi?"

Bình thường Kỳ Ngôn đều là người đi đầu tiên.

Cô nàng phản ứng lại rất nhanh, "Không cần lo cho tớ đâu, tớ chỉ là dễ để tâm vào chuyện vụn vặt, chỗ nào có vấn đề, tớ nhất định phải tìm ra cách giải quyết."

Kỳ Ngôn mở miệng: "Nếu xây dựng quả thực không có vấn đề thì sao?"

Nghiệp Bùi xua tay: "Không nói logic, nếu quả thực không có vấn đề, bọn mình không thể nào không giành được giải 3."

Mondrian lại nghĩ đến cái khác, hỏi Kỳ Ngôn: "Ý cậu là?"

Kỳ Ngôn không trả lời, mà không đầu không đuôi nói: "Tớ vẫn cho rằng, từ việc con người nghiên cứu khoa học, sau khi hiểu rõ vũ trụ to lớn, sự nhỏ bé của cá thể loài người, phải biết sợ hãi. Nhưng đồng thời, cũng phải giữ vững tự kiêu — Nếu như không có căn cứ bác bỏ đầy đủ, vậy thì, phải nhận định, thành quả mình nhận được chính xác tuyệt đối."

Nghiệp Bùi như có điều suy nghĩ.

Cô nàng khoảng thời gian này vẫn vây trong cảm xúc nghi ngờ của mình, thậm chí sự nghi ngờ quấy nhiễu hiệu suất của cô, ngay cả lúc làm nhiệm vụ của nhóm nghiên cứu, sau khi hoàn thành khai thác một đoạn dữ liệu, cô đều sẽ kiểm tra qua lại rất nhiều lần, sợ xảy ra sai sót.

Nếu không tra ra lỗi sơ sót, lại lo có phải năng lực của mình không đủ hay không, kiểm tra không ra.

Nghe Kỳ Ngôn nói, cô bỗng dưng ý thức được, ảnh hưởng của chuyện này đối với cô nàng còn lớn hơn trong tưởng tượng của cô — Đã quấy nhiễu sự khẳng định của cô đối với bản thân ở trong tiềm thức.

Không ngừng cứ nghi ngờ bản thân, đối với một người làm công việc nghiên cứu khoa học mà nói, là trí mạng.

Nghiệp Bùi ném đi suy nghĩ "Xây dựng có vấn đề", nghiêm túc thảo luận: "Nếu lắp ráp của bọn mình không có vấn đề, vậy thì nguyên nhân gì tạo nên tình hình như bây giờ?"

Mondrian lật web show công khai của giải Röntgen: "Không nghĩ ra được, bọn mình có thể hỏi."

(Đứa nào re-up là chó)

Sau khi liên lạc với quỹ Röntgen và hội bình ủy giải Röntgen, đều chỉ nhận được hồi đáp "Có kết quả chúng tôi sẽ lập tức thông báo cho ngài".

Cúp truyền tin, 3 người đều không định rời đi.

Nghiệp Bùi hoàn hồn: "Đúng thế, tớ chính là thiên tài, thứ mà tớ năm ngày làm ra, có thể đoạt giải nhất Röntgen! Chờ sau này tớ vào trạm nghiên cứu khoa học, làm ra vô số thứ lợi hại, trước tiên xin vài cái độc quyền, cầm tiền đảm bảo sinh hoạt cơ bản, ngoài ra tất cả đều giống như Y thần, xin Open Source! Đến khi đó, hạng 2 blacklist chính là Nghiệp Bùi tớ!"

Mondrian lạnh lùng liếc cô: "Thật xin lỗi, hạng 2 blacklist đã bị tớ lên kế hoạch rồi."

Hai người lườm nhau, quay đầu đi.

Thời gian đợi không lâu, chưa đến 1 tiếng, đã nhận được phản hồi từ phía Röntgen.

"Ông nói chưa nhận được tác phẩm của chúng tôi?" Nghiệp Bùi nhất thời không giữ được âm lượng, ngón tay cô gõ nhanh trên mặt bàn mấy cái, "Không thể nào, nửa tiếng trước hạn chót, chúng tôi đã đệ trình tác phẩm và báo cáo, lo xảy ra ngoài ý muốn, tôi còn cố ý kiểm tra, xác nhận đệ trình thành công."

"Sai thời gian? Thưa ngài, ngài thiếu thường thức sao? Tất cả máy tính quang học của cả liên minh, đều sẽ tự động điều chỉnh thời gian Leto, chẳng lẽ tôi còn có thể ở địa bàn của quân phản loạn ấn submit, cho nên sai?"

Truyền tin xong, Nghiệp Bùi tức không có chỗ đánh: "Bên Röntgen nói chưa nhận được tác phẩm mình đệ trình, cho nên bọn mình không có trong danh sách bình chọn!"

Mondrian xác định: "Bọn mình đã đệ trình thành công."

Kỳ Ngôn cũng nhớ rất rõ ràng: "Lúc hiển thị đệ trình thành công, thời gian hiển thị trên trang là 23 giờ 32 phút 17 giây."

Ngón tay Nghiệp Bùi gõ trên mặt bàn: "Vậy thì kỳ lạ, bọn mình đệ trình rồi, bên Röntgen lại nói chưa nhận được, cho nên mới không có trong danh sách bình chọn. Tình huống như thế, nếu không phải hệ thống có vấn đề, thì chính là —"

Mondrian: "Bởi vì đã xảy ra vấn đề."

Nghiệp Bùi đặt tầm mắt lên người Kỳ Ngôn.

Mondrian chậm hai giây, cũng nhìn về phía Kỳ Ngôn.

Kỳ Ngôn chỉ chỉ mình: "Muốn tớ làm gì sao?"

Nghiệp Bùi mong đợi hỏi: "Kỳ Ngôn, cậu đã có thể giúp đỡ trung tâm an ninh đánh gãy chân kẻ địch khi mạng nội bộ ISCO bị xâm lấn. Vậy cậu có thể vào mạng nội

bộ của quỹ Röntgen, điều tra xem, có thể nghiệm chứng suy đoán đầu tiên của bọn mình không?"

Kỳ Ngôn nghĩ: "Không có vấn đề."

Nghiệp Bùi và Mondrian liếc nhau — Bọn họ đây là ôm được bắp đùi gì?

Không đến 5 phút, Kỳ Ngôn đã tìm được đáp án từ mạng nội bộ quỹ Röntgen.

"Sau khi bọn mình submit thành công, quỹ Röntgen cũng đã nhận được, nhưng 10h sáng ngày hôm sau, tác phẩm bọn mình đệ trình bị xóa."

Ngón tay Nghiệp Bùi quấn đầu tóc: "Có thể nhìn thấy người xóa là ai không?"

"Người xóa có quyền hạn của nhân viên quản lý," Kỳ Ngôn nhập vào một chuỗi mệnh lệnh, làm nhiễu hệ thống giám sát khu làm việc của quỹ Röntgen, tìm được hình ảnh ghi lại cùng thời gian với thao tác xóa, lấy ra.

Nghiệp Bùi nhìn người trong tấm hình: "Người này tớ biêt, người quản lý thường vụ của quỹ Röntgen, trên trang chính thức của Röntgen, ảnh của hắn xếp đầu tiên."

Cô nàng cau mày, ánh mắt hơi sắc: "Cho nên quản lý thường vụ của quỹ Röntgen đã xóa tác phẩm bọn mình đệ trình, lại vào lúc bọn mình hỏi, chỉ trích bọn mình chưa nộp? Ha, thật sự là trả đũa, đùn đẩy sạch sẽ trách nhiệm."

Mondrian nhìn hình ảnh ghi lại: "Các cậu cảm thấy, bọn họ tại sao muốn xóa tác phẩm của bọn mình?"

"Bọn mình đã ngáng đường," Nghiệp Bùi không ngốc, chỉ là trước đây vẫn tín nhiệm giải Röntgen, cô phân tích, "Mọi người đều không phải người mù, hơn kém ưu khuyết nhìn ra được. Nếu bọn mình vào danh sách bình chọn, vậy không để bọn mình thứ nhất, cũng phải để bọn mình thứ 2, công bằng công chính mà bọn họ quảng cáo rùm beng chính là trò cười. Cho nên biện pháp tốt nhất, chính là trực tiếp xóa tác phẩm bọn mình đệ trình, thần không biết quỷ không hay."

Nếu như không phải Kỳ Ngôn bảo bọn họ phải "tự kiêu", có lẽ chuyện này đã qua đi không sóng không gió như vậy.

Mondrian nhớ lại: "Bọn mình đã xem qua tác phẩm đoạt giải, trình độ cũng không có vấn đề gì."

Nghiệp Bùi lại rầu rĩ: "Cũng đúng, quả thực không có vấn đề gì."

Lục Phong Hàn vẫn đứng xem nói xen vào: "Chẳng lẽ không đúng, không có vấn đề gì mới là vấn đề lớn nhất?"

Nghiệp Bùi quay đầu: "Có ý gì?"

"Người sau lưng đã lên mục tiêu chính xác đá các cậu đi, nói rõ giải mà các cậu sẽ nhận được, chính là giải mà bọn họ muốn giành được, cho nên, tạm thời có thể xác định là một nhóm giải nhất và hai nhóm giải nhì."

Lục Phong Hàn thấy hai người gật đầu, tiếp tục nói, "Tiếp theo, tại sao người sau lưng tin chắc, chỉ cần đá các cậu đi, bọn họ sẽ chiếm giải nhất hoặc giải nhì? Ngay cả giáo sư Phó đoán, cũng chỉ nói không xác định, trong tình huống không có hắc mã, các cậu sẽ giành giải nhất."

Thấy Mondrian lộ vẻ suy tư, Lục Phong Hàn tiếp tục nói: "Bởi vì người sau lưng xác định tác phẩm bọn họ đệ trình nhất định có thể đủ đoạt giải, mà trình độ tác phẩm sẽ không bị chất vấn."

Anh ngừng lại đúng mực: "Đá đối thủ cạnh tranh đi, xác định đoạt giải, đảm bảo không bị chất vấn, người sau lưng rất cẩn thận."

Nghiệp Bùi bỗng ngẩng đầu: "Cho nên —"

(Bản dịch chỉ được đăng tại s1apihd.com humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)

Buổi tối ngày 21 tháng 10, bầu trời Leto vẫn chưa tối hẳn.

Trong đại sảnh âm nhạc trầm bổng, Giang Khải mặc âu phục màu đen cắt may vừa người, đang được Giang Vân Nguyệt dẫn theo chào hỏi với người ta.

Giang Vân Nguyệt khoác một chiếc áo choàng màu trắng thuần làm thủ công, đầm kiểu dáng đơn giản tôn thân hình bà ta thướt tha, có ý vị hoàn cảnh hậu đãi và tích lũy năm tháng thúc đẩy.

Chào hỏi xong, Giang Vân Nguyệt dẫn Giang Khải vào trong hội trường, nói: "Con xem, nên là của con, đến giờ đều sẽ là của con. Dù là giải nhất Röntgen, hay là Kỳ gia."

Giang Khải cố gắng giấu đi hưng phấn trong mắt, nhưng bởi vì tuổi tác không lớn, vẫn chưa khống chế được tâm trạng, vẫn có thể nhìn ra ngay.

Giang Vân Nguyệt cũng không trách hắn, chỉ dịu dàng nói: "Dựa theo mẹ nói mà làm, sẽ không sai chứ?"

"Đương nhiên sẽ không sai!" Giang Khải đỡ tay Giang Vân Nguyệt, phấn chấn nói, "Cha không ở Leto, nhưng món quà đồng ý tặng cho con đã đưa đến nhà."

Hắn lại hỏi, "Mẹ, vậy mấy người cùng đội con nên xử lý thế nào?"

Giang Vân Nguyệt khơi đuôi mắt, lại đúng lúc dạy dỗ Giang Khải: "Tiền thưởng lần này lấy được, con không lấy một đồng, dù sao cũng không bao nhiêu tiền, chia cho bọn họ hết, để bọn họ nhớ lòng tốt của con."

Giang Khải không nói chuyện.

Giang Vân Nguyệt không hỏi cũng biết: "Con có phải muốn trực tiếp đưa người rời khỏi Leto, hoặc là dứt khoát đưa ra khỏi khu hành chính trung ương?"

Giang Khải không đáp, yên lặng gật đầu.

"Con đó," Giang Vân Nguyệt rất có kiên nhẫn, nói tỉ mỉ cho hắn nghe, "Bọn họ đồng ý hợp tác với chúng ta, không phải muốn sau này vào sản nghiệp của Kỳ gia làm việc, chính là muốn xin cửa, có tương lai tốt, cho nên chắc chắn sẽ không nói ra chuyện lần này, con lôi kéo cẩn thận, nói không chừng sau này vẫn là trợ lực. Thật đưa ra ngoài, vẫn có khả năng sẽ oán con, gây ra chút phiền toái, rắc rối. Người như vậy, nhất định phải giữ trong lòng bàn tay mình mới yên ổn."

Nghe xong, Giang Khải cảm giác hiểu biết của mình thật sự quá hẹp, vội vàng tỏ vẻ mình đã nhớ, lại hỏi: "Mẹ, sau lần này, Kỳ Ngôn thật sự sẽ chịu thua, về nhà ăn cơm sao?"

"Con nói xem," Tốc độ nói chuyện của Giang Vân Nguyệt không nhanh không chậm, không rõ vẻ mặt, "Sau lần này, nó đương nhiên sẽ hiểu, dù là lúc nào, trong tay có quyền lực, sau lưng có chỗ dựa mới tốt. Một cây chẳng chống vững nhà, gió thổi qua là đổ. Con người đều vì bản thân, nó không ngốc, đương nhiên biết phải làm thế nào có lợi nhất với mình."

Bà ta nghĩ, con của Lâm Trĩ thì sao?

Bây giờ còn không phải bị con trai bà giẫm trong lòng bàn chân.

Khóe miệng Giang Khải không giấu được nụ cười: "Chờ anh ta về, con có thể để anh ta rót nước cho con không?"

Nhìn người như Kỳ Ngôn bưng trà rót nước cho mình, vẻ mặt nhẫn nhịn, nhất định rất thú vị.

"Thật là tính trẻ con," Giang Vân Nguyệt cười dặn dò, "Lần một lần hai có thể, đừng bị cha con nhìn thấy là được."

Giang Khải ngoan ngoãn gật đầu: "Biết ạ!"

(Đứa nào re-up là chó)

7h tối, buổi lễ trao giải chính thức bắt đầu.

Hình ảnh 3D trang trí đỉnh vòng đổi mới hoàn toàn, quản lý thường vụ của quỹ Röntgen sau khi đọc diễn văn, đại diện hội bình xét giải Röntgen lên sân khấu, bắt đầu giới thiệu người đoạt giải và thành quả đoạt giải.

Giang Khải nghe thấy tên mình xuất hiện trong miệng của đại diện hội bình xét, ngay sau đó truyền vào trong tai mọi người ở đây.

Hắn nghĩ, đây chính là cảm giác đứng trên vinh dự sao?

Mọi người đều tán thưởng hắn, thừa nhận hắn, mặt tươi cười chào đón hắn, cộng thêm khen ngợi.

Hơi căng thẳng chỉnh cổ áo, Giang Khải lộ ra nụ cười, yên lặng học thuộc trong lòng cảm nghĩ đoạt giải mà Giang Vân Nguyệt tìm người viết hộ hắn.

Bắt đầu từ giải 3, người đoạt giải lần lượt lên bục nhận giải, tiếng vỗ tay vang lên một lần lại một lần. Rốt cuộc, đại diện hội bình xét giới thiệu xong tác phẩm đoạt giải nhất, tiếng vỗ tay như sấm dậy, Giang Khải hít vào, cùng người trong đội lên bục trao giải.

Một ông già tóc hoa râm đưa cúp giải Röntgen tới tay bọn họ.

Trong cái nhìn chăm chú yên tĩnh của mọi người, Giang Khải cầm cúp, đứng giữ bục trao giải, đại diện cả nhóm phát biểu cảm nghĩ đoạt giải.

"Chào mọi người, cảm ơn mọi người —"

Đúng lúc này, có người ở dưới bục ra dấu "Dừng lại" với hắn.

Giang Khải ngừng nói, liếc mắt với người trong đội, cũng không hiểu xảy ra chuyện gì.

Trong hội trường cũng dần dần vang lên tiếng nói chuyện xì xào.

Nửa phút sau, một bên cửa khán phòng mở ra, một người phụ nữ trung niên cao gầy đi tới, Giang Khải theo ánh mắt mọi người nhìn sang, nụ cười trên mặt không khỏi cứng đờ — đi theo phía sau người phụ nữ kia, là Kỳ Ngôn, Nghiệp Bùi, và Mondrian.

Bọn họ đến đây làm gì?

Giang Khải nheo mắt, nhưng vẫn duy trì nụ cười, đến cũng chỉ có thể đối mặt với cục diện thảm bại, có ích gì. Huống chi, bọn họ có phải không biết nơi này rốt cuộc là nơi nào? Ăn mặc quá tùy ý, quả nhiên không lên nổi mặt bàn.

Hắn nhìn về phía Giang Vân Nguyệt, nói đi nói lại với bản thân, không cần sợ.

Người phụ nữ trung niên đi đầu đứng lên bục trao giải, thiết bị đầu cuối cá nhân nối vào hệ thống loa, phóng to âm lượng nói chuyện của bà đến từng người đều có thể nghe thấy.

"Chào mọi người, tôi là Irene Yorio trọng tài uỷ viên của Ủy ban trọng tài học thuật, bởi vì tình huống đặc biệt, tôi phải làm gián đoạn tiến hành lễ trao giải." Irene nhìn về phía năm người tay cầm cúp, lại nhìn ba người Kỳ Ngôn dưới bục, "Ba em sinh viên năm hai của Học viện Turan, Nghiệp Bùi, Kỳ Ngôn, Mondrian, xin chất vấn học thuật với Ủy ban trọng tài, đối chất lần này là về người đoạt giải giải nhất giải Röntgen. Ủy ban trọng tài đã thông qua."

Hội trường sau vài giây an tĩnh, một mảnh xôn xao.

Xét thấy mức độ coi trọng đối với nghiên cứu khoa học của liên minh và trừng phạt nghiêm khắc với các loại làm giả học thuật, Ủy ban trọng tài học thuật tùy tình thế mà làm, phạm vi chức quyền của nó bao gồm xử lý các loại tranh chấp học thuật.

Mà bây giờ, Irene tỏ vẻ uỷ ban đã thông qua xin chất vấn học thuật, cái này có nghĩa là, người đoạt giải nhất lần này khả năng rất lớn tồn tại vấn đề gì đó.

Khóe miệng Giang Vân Nguyệt vẫn mang theo cười, ý cười lại không đến trong mắt, mà Giang Khải trên bục, sau lưng đã đã ra một tầng mồ hôi lạnh.

Ủy ban trọng tài học thuật? Kỳ Ngôn làm sao dám!

Cùng lúc đó, Irene lui sang bên cạnh, Kỳ Ngôn, Nghiệp Bùi cùng với Mondrian đứng lên bục trao giải.

Trước khi lên bục, Nghiệp Bùi còn thấp giọng nói: "Buổi lễ trao giải này livestream trên mạng star đúng không? Chết rồi, toàn bộ người liên minh sắp nhìn thấy vành mắt đen thui và làn da thô ráp của tớ rồi, thề đây là lịch sử đen tối nhất đời này của nữ sĩ Nghiệp Bùi!"

Để tìm chứng cứ, nghiệm chứng suy đoán, ba người lại bắt đầu từ ngày 18, mỗi ngày mỗi đêm thức đến chiều hôm nay. Sau khi xác định chứng cứ, chạy thật nhanh đến Ủy ban trọng tài học thuật, sau khi xin được, lại chạy nhanh đến lễ trao giải.

Dù gì cũng đuổi kịp.

Bước lên bục trao giải, sau khi thiết bị đầu cuối cá nhân nối vào hệ thống loa, Nghiệp Bùi không nói thừa một câu: "Chúng tôi cho rằng tác phẩm các người đệ trình, nghi ngờ làm giả học thuật."

Sinh viên Stanley năm 4 cùng đội với Giang Khải cười lạnh: "Chất vấn người khác làm giả học thuật, nếu không lấy ra được bằng chứng xác thực, sẽ bị tố cáo quyền xâm phạm danh dự. Cậu suy nghĩ kỹ trước, nghĩ đi nghĩ lại rồi hẵng nói."

Nghiệp Bùi cảm giác mình thức đêm đã sắp nhịn chết rồi, nhưng cho dù thật sự đột tử, cũng phải cởi xuống vô liêm sỉ của đám người kia.

Kỳ Ngôn đứng chính giữa mở miệng, đi thẳng vào vấn đề: "Tác phẩm các người đệ trình, nòng cốt lắp ráp ở tính toán song song và xử lý realtime. Vấn đề thứ nhất, xin hỏi công thức bên trong phụ trách PAPO, tại sao lập ra 3 lượng cố định?"

Stanley châm biếm: "Các người biết cái gì là chất vấn học thuật không, hay là cho rằng chất vấn học thuật chỉ là chơi trò gia đình đơn giản? Vấn đề này rất đơn giản, công thức bên trong của PAPO sẽ lập ra 3 lượng cố định, là bởi vì nếu như sửa 2 lượng cố định bên trong thành lượng dẫn vào tùy ý, sẽ tạo thành hỗn loạn sơ đồ ma trận."

Kỳ Ngôn không chút để ý tới châm chọc trong lời nói của hắn, hỏi ra vấn đề thứ hai: "Hai lượng dẫn nhập tùy ý tại sao lại tạo thành hỗn loạn sơ đồ ma trận?"

Stanley có chút không nhịn được: "Hết chưa? Khi 3 lượng đều là lượng cố định, có thể đảm bảo nhiệm vụ trong sơ đồ ma trận mỗi nhiệm vụ nhỏ lượng tính toán đồng đều, khi nhiệm vụ nhỏ lượng tính toán đồng đều tỷ lệ cao hơn 95%, gia tốc thực tế sẽ vượt qua tăng tốc gấp hai mươi lần."

Hắn trả lời xong, cố ý hỏi, "Cậu bây giờ học năm 2 nhỉ? Có muốn tiền bối chỉ giáo cậu cái gì gọi là sơ đồ ma trận nhiệm vụ?"

Giang Khải cũng cười theo người khác.

Vẻ mặt Kỳ Ngôn không đổi, trong tiếng cười của mấy người hỏi tiếp: "Vấn đề thứ ba, lượng cố định thứ hai đặt ra, se=81. 927, tính toán thế nào?"

Nụ cười Giang Khải vẫn treo khóe miệng, nhưng trầm tĩnh của Stanley dần phai nhạt đi.

Stanley không đáp lại.

Kỳ Ngôn nhìn về phía Giang Khải: "Trong báo cáo đệ trình, ghi rõ là anh phụ trách phần dữ liệu, xin hỏi, lượng cố định thứ hai đặt ra se=81. 927, tính toán thế nào."

Giang Khải căn bản không biết Kỳ Ngôn nói cái gì!

Nội dung tác phẩm đệ trình đối với hắn mà nói quá khó, hắn nhìn từ đầu đến cuối cũng không làm được, bởi vì căn bản xem không hiểu.

Hắn sở dĩ không chút lo lắng, là bởi vì người thực tế lập ra tác phẩm này, đã giảng qua rõ ràng rành mạch tất cả nội dung, mà đảm bảo bọn Stanley hiểu rõ từng chi tiết.

Hắn không hiểu tại sao Stanley lại đứt xích ở chỗ này.

Dưới đài đã có người trao đổi gì đó, Irene từ đầu tới cuối vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt như dao.

Lúc này, nhịp tim Giang Khải như nổi trống, từng tiếng đập vào màng nhĩ, ngay cả hô hấp cũng có cảm giác bị đè nén.

Hắn hoảng hốt nhìn thấy, ánh mắt mọi người ở đây đều đâm về phía hắn, ai cũng đang cười nhạo hắn trong lòng!

Không nhận được câu trả lời, Kỳ Ngôn tiếp tục hỏi: "Vấn đề thứ tư, lượng cố định thứ ba đặt ra, pe=0. 7691, tính thế nào?"

Mồ hôi lạnh của Stanley dọc theo thái dương chảy xuống.

Đây căn bản không phải hắn tính toán, hắn sao biết người xây dựng gốc tại sao lại đặt ra mấy con số này? Hơn nữa, rõ ràng sau khi đệ trình thành quả, chỉ cần chờ cầm giải là được, ai sẽ truy đến cùng mấy con số này tính toán thế nào?

Theo trầm mặc của Stanley, tiếng nói chuyện ở hội trường dần lớn hơn, thậm chí đến mức đại biểu hội bình hủy yêu cầu "yên tĩnh".

Kỳ Ngôn không thấy ngạo mạn, không thấy trào phúng, vẻ mặt cậu bình tĩnh như ban đầu: "Vấn đề thứ năm, trong tính toán song song, sơ đồ ma trận nhiệm vụ đã tính toán xong đợi sơ đồ ma trận nhiệm vụ vẫn chưa tính xong, vì vậy, tốc độ tính toán cuối cùng, quyết định bởi sơ đồ ma trận nhiệm vụ tính toán hoàn thành cuối cùng, đúng không."

Ngón tay Stanley run rẩy, khô khốc nói: "Phải."

Kỳ Ngôn tiếp tục nói: "Vậy gì,"

Stanley bỗng nắm chặt nắm đấm, thậm chí sợ hãi với lời tiếp theo của Kỳ Ngôn.

"Xin hỏi, bây giờ, các người nhập vào công thức Appleton để xử lý tiêu chuẩn cơ bản."

Đại não Stanley bị vây trong trạng thái khẩn trương cực độ, hắn nhớ láng máng, đã nghe qua danh từ công thức Appleton, bèn khó khăn gật đầu: "Đúng thế."

Kỳ Ngôn: "Ở đây tại sao sử dụng công thức Appleton, mà không phải sử dụng công thức Herman xử lý tiêu chuẩn cơ bản?"

"Công thức Herman?"

Trán Stanley rải đầy mồ hôi lạnh, hắn liên tục lặp lại từ ngữ xa lạ "Công thức Herman", cuối cùng tức giận cắn răng nói, "Tôi chả biết công thức Herman gì cả!"

Ngữ khí Kỳ Ngôn bình thản chỉ ra: "Không biết sao? Thực ra, tên gọi khác của công thức Appleton, chính là công thức Herman."

Vẻ mặt Stanley ngưng lại.

Giang Khải lên tiếng: "Anh đây là nói hố người ta! Không biết tên gọi khác của công thức, cũng không thể nói rõ cái gì!"

Kỳ Ngôn: "Vậy mời một người trong các người giải thích, ở đây vì sao nhập công thức Appleton để xử lý tiêu chuẩn cơ bản."

Yên lặng như tờ.

Một phút sau, Kỳ Ngôn lại mở miệng: "Tôi hỏi 3 lượng cố định của công thức đặt ra bên trong PAPO, cùng với dẫn nhập của công thức Appleton, là điểm lắp ráp quan trọng trong tác phẩm đệ trình của các người, nhưng các người đều không thể trả lời câu hỏi liên quan."

Cậu đối mặt với Irene, "Thưa bà, tôi cho rằng, lần chất vấn học thuật này đã không cần tiếp tục nữa."