Chương 10: Nhiều yêu cầu thật
Edit + Beta: Vịt
Điêu khắc của Lục Quân tham khảo ảnh 3D người thân của Lục Quân để lại, chiều cao không chênh 1mm, ngay cả độ cong móng tay cũng vô cùng chính xác.
Ông mặc quân trang, tay trái buông xuống cầm một cây súng dài, ánh mắt nhìn về nơi xa. Mà trên bục điêu khắc, viết văn bia của ông, chỉ có bốn chữ thiết họa ngân câu: "Chỉ vì liên minh."
Chỉ vì liên minh, thẳng tiến không lùi.
Lục Phong Hàn không đếm được mình đã ngồi trước điêu khắc bao nhiêu lần, đế mức từng nét chữ này đều hiện lên rõ ràng trong đầu.
Anh trước đây thậm chí còn nghĩ, nếu có một ngày, mình cũng chết ở tiền tuyến, mặc kệ có thể có dựng một bức điêu khắc ở Quảng trường chui ở vòm trời hay không, nhưng nhất định phải dùng bốn chữ này làm văn bia.
Chỉ vì liên minh.
Nói nửa câu, ý nghĩa vừa nhìn đã cực kỳ sâu xa, cực kỳ dọa người.
Anh nghiêng đầu hỏi Kỳ Ngôn: "Sau này cậu chết, văn bia viết gì?"
Kỳ Ngôn cùng hắn nhìn điêu khắc trước mắt, trả lời: "Trước kia đã nghĩ, tôi muốn viết, "Thân ở trong bóng tối, tôi đã từng theo đuổi một ánh đom đóm".".
"Nghe khiến người ta có hơi . . . . . . buồn?" Tay Lục Phong Hàn đút trong túi quần, "Cậu bây giờ mới 19 tuổi, nghĩ văn bia gì chứ, chết thì chết, tuổi trung bình của con người ở liên minh đều hơn 100 tuổi, cậu vẫn phải sống."
Hoàn toàn quên mất, mấy giây trước, rõ ràng là anh chủ động hỏi Kỳ Ngôn muốn viết văn bia gì.
Kỳ Ngôn nhỏ giọng đáp lại: "Không chừng."
Tai Lục Phong Hàn thính: "Không chừng gì cơ?"
Kỳ Ngôn không định trả lời, vừa may, bên cạnh có người trẻ tuổi đi tới, chức năng chiếu hình của thiết bị đầu cuối cá nhân bật lên, hiển thị chi chít toàn là chữ, hắn ghé tới: "Tuổi trung bình của con người ở liên minh bây giờ mặc dù hơn trăm, nhưng không phải thời kỳ khoa học kỹ thuật đại hủy diệt! Khi đó, mỗi hành tinh của cả liên minh đều có người chết, đôi khi chớp mắt một cái, cả hành tinh đều chết hết!
Nhưng mà, có thảm kịch như vậy rút kinh nghiệm, cũng vẫn chưa đủ. Liên minh vẫn không biết hối hận, chủ trương phát triển mạnh khoa học kỹ thuật, hàng năm vẫn đầu tư vô số tiền vốn và nhân lực!"
Lục Phong Hàn khiêu mi: "Cậu ủng hộ quân phản loạn?"
Người trẻ tuổi cười một tiếng: "Tôi chẳng ủng hộ ai cả, tôi chỉ phản đối liên minh vẫn phát triển khoa học kỹ thuật, tự tìm đường chết!"
Lục Phong Hàn ấn thiết bị đầu cuối cá nhân trên cổ tay người trẻ tuổi: "Liên minh không phát triển khoa học kỹ thuật, thiết bị đầu cuối cá nhân của cậu từ đâu ra? Cậu ăn mỗi ngày, đều là giống do phòng thí nghiệm đào tạo ra, lương thực tập trung trồng ra. Cậu có thể bình yên vô sự đứng ở đây, nói chuyện mấy nội dung không chút logic với tôi ở đây, là bởi vì cả thủ đô sao, đều bao phủ mạng lưới phòng ngự được nhà khoa học nghiên cứu ra, một quả đạn pháo cũng không quẳng vào được. Hơn nữa,"
Anh lại chỉ điêu khắc đằng sau Lục Quân.
"Tinh hạm mà hắn và hắn ở, chính là biến mất dưới họng súng của quân phản loạn, cậu không xấu hổ đứng ở đây, nói với chúng tôi, cậu phản đối liên minh phát triển khoa học kỹ thuật? Trình độ phòng vệ của chiếc tinh hạm của Lục Quân mà ngang hàng với bây giờ, quả pháo của quân phản loạn, đã không nổ chết ông ấy."
Ngữ khí Lục Phong Hàn cực kỳ bình tĩnh, nhưng anh dường như trời sinh mang theo nghiêm khắc, giống một cây trường kiếm uống máu, có thể sáng loáng nhắm thẳng vào lòng người.
"Anh —"
Người trẻ tuổi vô thức lùi nửa bước, vẫn muốn nói tiếp gì đó, Lục Phong Hàn không khỏi khinh thường cắt ngang: "Hơn nữa, quân phản loạn nói gì, cậu tin cái đó, cậu biết bọn họ tính toán ngầm cái gì không? Có lẽ, não cậu lúc stars chuyển tiếp, rơi vào trong lỗ sâu, quên mang về?"
Hình dung đặc sắc này, khiến Kỳ Ngôn không nhịn được liếc Lục Phong Hàn.
Cũng yên lặng ghi trong lòng — Đây là mảnh ghép thiếu của cậu, nhớ kỹ, nói không chừng sau này có thể trực tiếp dùng đến.
Mà người tuổi trẻ kia không dám ở lại, xoay người bước nhanh rời đi, tìm kiếm mục tiêu "truyền đạo" kế tiếp.
Vặc người xong, Lục Phong Hàn thần thanh khí sảng, quay đầu nhìn mắt Lục Quân hướng về phương xa, nghĩ thầm, ông còn có tác dụng — dùng để nêu ví dụ, hiệu quả xuất sắc.
Vòng nửa vòng Quảng trường chui ở vòm trời, màu trời tối thui, song nguyệt xuất hiện trên màn trời, đám người bắt đầu tụ tập tới giữa quảng trường.
Kỳ Ngôn không hiểu: "Bọn họ nhìn cái gì?"
"Khu trung tâm sắp bắt đầu show suối phun nổi tiếng. Nghe nói linh cảm thiết kế bắt nguồn từ kịch đèn chiếu của thời đại trái đất, dùng nước ngưng tụ thành nhân vật, màn nước và chiếu hình 3D kết cấu bối cảnh, một năm 360 ngày, vở kịch mỗi ngày không trùng nhau, đến xem không?"
Càng đến trung tâm quảng trường càng nhiều người, Lục Phong Hàn bảo vệ người ở bên cạnh, bằng vào khí thế toàn thân, cưỡng ép dẫn Kỳ Ngôn đến hàng đầu tiên.
Suối phun đã bắt đầu thay đổi, trong không khí còn có tia hơi nước, trong thời gian đợi, Kỳ Ngôn hỏi Lục Phong Hàn: "Anh trước đây từng xem chưa?"
"Chưa xem, hồi tôi bé, ba mẹ đều bận, không có thời gian dẫn tôi đi. Sau đó bọn họ chết, càng không có ai dẫn tôi đến. Sau này, tôi đi học, khi đó thời kỳ phản nghịch, khinh thường thứ pha trò trẻ con này."
Tiếp sau đó, anh rời khỏi Leto đến tiền tuyến khu Nam Thập Tự, không quay về nữa.
Đây coi như lần đầu tiên hai người nói đến quá khứ và người nhà.
Kỳ Ngôn gật gật đầu: "Tôi cũng chưa từng xem, đi theo anh."
Đằng sau có người chen lên, Lục Phong Hàn dịch nửa bước, nửa người che đằng sau Kỳ Ngôn, rũ mắt hỏi: "Cậu đang an ủi tôi?"
Khoảng cách gần, anh phát hiện trên vành tai Kỳ Ngôn, có một nốt ruồi màu cực nhạt, giống như đầu bút rửa trong nước, chỉ dùng chút mực thừa điểm trên giấy Tuyên Thành, không dễ phát hiện.
Khó giải thích được, bởi vì phát hiện nhỏ bé, tâm trạng Lục Phong Hàn vui vẻ.
Lúc này, đám người vang lên kinh hô, ánh sáng trước mắt bắt đầu biến đổi, một thế giới trong suốt mà mộng ảo xuất hiện trước mắt mọi người.
Lục Phong Hàn nhìn nửa phút, tầm mắt lại không khỏi chuyển đến trên người Kỳ Ngôn.
Kỳ Ngôn nhìn đến rất nghiêm túc, giống như muốn nhớ kỹ cảnh này. Bóng ánh sáng rực rỡ chiếu vào trong con ngươi cậu, khiến Lục Phong Hàn khó giải thích được nghĩ đến tinh vân trong vũ trụ, xa cách mà xinh đẹp.
Anh dời tầm mắt, lướt qua vô số khuôn mặt bình yên vui sướиɠ, nhìn về phía cụm điêu khắc, nghĩ, "Chỉ vì liên minh", hơn trăm ngàn năm ánh sáng, hướng về phía họng súng của quân viễn chinh, có lẽ chính là vì — Canh giữ và bảo vệ chút yên bình đơn giản này.
Từ Quảng trường chui ở vòm trời về nhà, Lục Phong Hàn lỏng lẻo nắm cần điều khiển, hỏi Kỳ Ngôn: "Nghĩ gì thế? Ngẩn người mãi, mắt cũng không chuyển."
Có lẽ là bởi vì vẻ ngoài đẹp, dáng vẻ này của Kỳ Ngôn, có hơi giống người giả tinh xảo mà 3D in ra.
Kỳ Ngôn hoàn hồn: "Tôi đang nhớ lại show suối phun lúc nãy."
"Thích như vậy? Lần sau có thể quay lại xem."
"Không cần đâu," Kỳ Ngôn lắc lắc đầu, "Tôi đã ghi nhớ rồi, sau này muốn xem, nhớ lại là được."
Lục Phong Hàn từng thấy không ít người trí nhớ mạnh, nghe Kỳ Ngôn nói như vậy, không kinh ngạc lắm, chỉ hỏi thăm kiểu tán dóc: "Chỉ cần nhìn qua, là có thể ghi nhớ?"
"Đúng, chỉ cần nhìn qua, đều được."
Lục Phong Hàn nghĩ, hóa ra ở nhà, Kỳ Ngôn mỗi lần cầm máy đọc lật vùn vụt, quả thực không phải đang luyện lật giấy.
"Vậy nếu là chuyện quá đau lòng, muốn quên nhưng không quên được, có phải buồn lắm không?"
Không trực tiếp trả lời vấn đề này, cách một lát, Kỳ Ngôn mới nhẹ giọng nói: "Cho nên, quên lãng là món quà của số phận."
(Bản dịch chỉ được đăng tại s1apihd.com humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Thời gian khai giảng của Học viện Turan vào mồng 2 tháng 9.
Một ngày trước khai giảng, Hạ Tri Dương và Trần Minh Hiên tụ tập ở nhà Kỳ Ngôn, Trần Minh Hiên ôm thiết bị đầu cuối trò chơi chơi game, Hạ Tri Dương sống dở chết dở với bài tập chưa hoàn thành.
"Các cậu có phát hiện không, gần đây bên ngoài nhiều người hơn? Rất nhiều sinh viên không có nhà ở Leto đều đến sớm, đặc biệt là tinh cầu xa khu Messier và khu Kepler, sợ gặp phải bất trắc, nghe nói còn đến sớm một tuần hoặc nửa tháng."
Hạ Tri Dương vừa gõ chữ vừa nói chuyện, điển hình của nhất tâm nhị dụng.
Kỳ Ngôn ngồi một bên đọc sách, thuận miệng hỏi câu: "Quân phản loạn?"
"Không đến nỗi như vậy, tỉ lệ gặp phải quân phản loạn vẫn không lớn, quân phản loạn cách đây hơi xa."
Làm xong một tờ đề, Hạ Tri Dương ấn submit, lại khẩn cấp mở một tờ khác ra, nói tiếp, "Là vấn đề đường thủy. Đường biển dân sự của khu liên minh liền với trung ương và các khu lớn khác, đa số đều xâu dựng trước khi khoa học kỹ thuật hủy diệt, một chớp mắt sau, đường thủy phá hủy hơn nửa. Cho nên đường thủy dùng bây giờ, đều là tu sửa, miễn cưỡng duy trì, thỉnh thoảng sẽ xảy ra sự cố nhỏ.
3 năm trước, có mấy sinh viên năm 2, bắt Tinh Hạm đến Leto, giữa đường làm chuyển tiếp lỗ sâu, đường biển có vấn đề. Bọn họ nói, rõ ràng chỉ bị giam trong lỗ sâu 8 tiếng, nhưng mà, đến khi bọn họ ra ngoài mới phát hiện, chương trình học của Turan đã học được một nửa."
Trần Minh Hiên nói tiếp: "Sau đó nửa học kỳ sau của bọn họ, vĩnh viễn đều trong quá trình học bù, bù bài tập các môn, suốt ngày mang theo quầng thâm mắt giống như sắp chết bất đắc kỳ tử, mới rốt cuộc khó khăn đạt C cuối kỳ."
"Đúng đúng đúng, rõ thê thảm!" Hạ Tri Dương thuận tiện phổ cập với Kỳ Ngôn, "Turan mặc dù có thể tiêu tiền vào, nhưng cuối kỳ nếu đạt mấy con D liền, chỉ có thể thu dọn rời đi."
Cậu ta lại khuyên Kỳ Ngôn: "Nếu sau khai giảng, cậu đi học mấy tiết, cảm thấy không theo kịp, nhất định phải đi xin hạ cấp! Hạ cấp mặc dù mất mặt, nhưng dù sao cũng tốt hơn bị thôi học!"
Kỳ Ngôn gật gật đầu: "Ok, tớ biết rồi, nhưng mà, sẽ không không theo kịp."
Cậu vừa nãy nhìn bài tập của Hạ Tri Dương, mấy kiến thức toàn là căn bản trong căn bản.
Không có khó khăn.
"Được rồi," Xoa cái tay đau nhức, Hạ Tri Dương lại kéo dài âm thanh cảm khái, "Nghĩ đến sau khi khai giảng, thường xuyên ở trường gặp phải Giang Khải, trái tim tớ, đã khó chịu!"
Trần Minh Hiên nói tiếp: "Cậu cũng học trí tuệ nhân tạo, cùng chuyên ngành, nói không chừng sẽ học cùng tòa nhà. Nếu học môn chung —"
"Còn cùng một giảng đường?" Hạ Tri Dương hoàn toàn không có tâm tình làm bài tập, vẻ mặt nghiêm túc, "Tớ cho rằng, lộ trình giáo dục phổ biến ở liên minh, vô cùng cấp bách!"
(Đứa nào re-up là chó)
Hôm sau, trường học thông qua thông tin đăng ký, phát tất cả sách giáo khoa tài liệu đến thiết bị đầu cuối cá nhân của mỗi người. Kỳ Ngôn giở hết một lượt, để qua một bên, tiếp tục làm mô hình hai hôm nay chưa làm xong.
Xe trôi đỗ ngoài cổng Học viện Turan, cửa xe trượt ra hai bên, Kỳ Ngôn xuống xe.
Bởi vì là ngày đầu tiên khai giảng, ở cổng trường người đến xe đi, một mảnh náo nhiệt, nhưng sau khi Kỳ Ngôn xuống xe, giọng nói gần đó thấp đi vài độ, không ít tầm mắt đều quăng tới đây.
Lục Phong Hàn bật hệ thống lái tự động, để xe trôi tự tìm vị trí cập bến, sải bước đứng bên cạnh Kỳ Ngôn, ngăn hơn nửa tầm mắt đánh giá giúp cậu.
Anh giống một con mãnh thú trong rừng rậm canh giữ bên một đóa hoa quý giá, có chút không vui với rình mò của người bên cạnh.
Bước vào cửa lớn, mặt đất ướt đẫm, giọt nước treo trên đầu lá, rõ ràng vừa mới mưa.
Kỳ Ngôn quay đầu lại, so sánh với mặt đất khô ráo ngoài cổng trường.
"Có phải tưởng mình xuất hiện ảo giác không? Ha ha ha, trường vừa mới đổ mưa thống nhất, mưa khống chế chuẩn xác trong phạm vi Turan."
Hạ Tri Dương vội vàng đuổi theo đằng sau, "Các cậu đi nhanh quá, không phải cùng ra ngoài sao? Tớ rõ ràng gần hơn các cậu nhiều như vậy!"
Kỳ Ngôn yên lặng nhìn về phía Lục Phong Hàn.
Người khác lái xe trôi, mỗi lần đều sẽ bởi vì tốc độ quá nhanh, dẫn tới hệ thống trong xe báo động.
Mà Lục Phong Hàn nghe Turan bởi vì chiếm diện tích quá lớn, để dễ quản lý, ngay cả mưa cũng thống nhất cùng đổ, không biết thổn thức lần thứ bao nhiêu.
Quả nhiên có tiền!
So với, cái gọi là "Điều kiện khí hậu không thể tính trước, là vì tôi luyện năng lực phản ứng trường thi và năng lực ứng đối của các bạn, quân nhân liên minh, dù mặt trời chói chang mưa tuyết, cũng phải anh dũng gϊếŧ địch" của trường quân đội Đệ Nhất!
Thật ra suy cho cùng, chính là không có tiền, không mua được hệ thống giám sát điều khiển khí hậu.
Rõ ràng chỉ cách một con sông, giàu nghèo lại vẽ ra khoảng cách một ngân hà!
Ba người cùng đi vào trong, Hạ Tri Dương quen thuộc, dẫn đường phía trước, một bên giới thiệu phân bố kiến trúc nhà trường cho Kỳ Ngôn.
"Học viện Turan là trường học đầu tiên thành lập sau khi loài người định cư đến Leto. Nghe nói ban đầu chỉ có mấy tòa kiến trúc, sau đó không ngừng mở rộng thêm, mới tạo thành quy mô hiện tại. Bởi vì tùy tiện một điêu khắc ven đường cũng là đồ cổ, rất giá trị, cho nên cổng trường chúng ta được gọi là "Giàu bậc nhất Leto"!"
Lục Phong Hàn miễn cưỡng nói tiếp: "Không phải "Sa đọa bậc nhất Leto", "Phá gia chi tử mạnh nhất liên minh"?"
Hạ Tri Dương giống như bị ghim chân, khuôn mặt con nít bị chọc tức đỏ: "Đó là cách gọi ác ý! Là cách gọi ác ý trường quân đội Đệ Nhất đối diện cố ý nói! Turan mình không đội trời chung với trường quân đội Đệ Nhất!"
Cậu ta lại khó hiểu, "Nhưng mà, sao anh biết?"
Lục Phong Hàn cực kỳ qua loa: "Tôi nghe người khác nói."
Lúc này, dư quang anh phát hiện, ấn đường Kỳ Ngôn hơi cau lại, bước chân ngừng lại, không đi nữa.
"Sao thế?"
Kỳ Ngôn trả lời: "Dây giày lỏng."
Lục Phong Hàn lúc này mới nhìn thấy, dây giày màu trắng của Kỳ Ngôn thõng trên mặt đất, đã cọ bẩn — Mặt đất ướt đẫm, bởi vì vừa nãy mưa to, cũng không ít lá khô và bùn dính lên.
Ở chung một tháng, Lục Phong Hàn phát hiện, ông chủ của mình không chỉ là tiểu yếu ớt, còn rất xoi mói. Không chỉ xoi mói, còn có tật xấu thích sạch sẽ.
Với cả, kỹ năng sinh hoạt vô hạn đến gần như bằng 0.
Đưa cốc nước cầm trong tay cho Kỳ Ngôn: "Cầm lấy."
Kỳ Ngôn nhận trong tay.
Sau đó nhìn thấy Lục Phong Hàn ngồi xổm xuống trước mặt cậu, định thắt dây giày cho cậu.
Kỳ Ngôn cầm cốc nước ấm, cúi đầu hỏi: "Nơ bướm được không?"
Yêu cầu nhiều thật.
Ở trong lòng hiếm khi chửi tục, ngón tay Lục Phong Hàn linh hoạt thắt nơ bướm cho Kỳ Ngôn.