Từng ấy năm tới nay, Thương Lăng thật sự chưa từng thất bại.
Nhưng muốn xé mệnh cách, nội tâm Vũ Bạch vẫn tan vỡ.
“Chủ nhân, mệnh cách vốn không dễ xé như vậy, ta chẳng những muốn lén lút đi trộm, còn muốn trút xuống toàn lực xé...”
Vũ Bạch còn chưa nói hết, trực tiếp bị ngắt lời.
“Ta chỉ cần kết quả.”
Nội tâm Vũ Bạch tan vỡ, Thương Lăng đều nói đến mức này, hắn còn có thể thế nào?
Xé thì xé đi.
“Vâng, chủ nhân.”
Vũ Bạch đang muốn rời đi, lại nghe Thương Lăng lại mở miệng.
“Đời này, không cho phép bất kì kẻ nào tới quấy rầy. Tới một người, ngươi gϊếŧ một kẻ, lọt một tên, lột một miếng vảy rồng của ngươi.”
“...”
Trong lòng Vũ Bạch khổ, Vũ Bạch không nói.
“Vâng, chủ nhân.”
Lòng Vũ Bạch tràn đầy vết thương hóa hồi chân thân, từ trên cổng thành bay đi.
Bóng đêm dần dần dày, mây đen che mất ánh trăng, một đêm này, nhất định là một đêm không ngủ.
Lúc này, một người toàn thân áo đen từ dưới tường thành đi tới.
“Thuộc hạ bái kiến Vương gia.”
“Thế nào?”
“Hoàng thượng băng hà, thái tử đã chạy tới tẩm cung hoàng thượng, tổng quản thái giám còn chưa tuyên di chỉ.”
“Ừm, đúng lúc lắm.”
Cố Lâm Uyên xoay người, sắc mặt lạnh lùng, mang theo sát khí đi xuống tường thành.
Hoàng cung.
Bên trong Thái Khôn Cung, thái tử Tô Tử Lịch đang quỳ gối trước giường bệnh hoàng đế Tô Khai Nguyên khóc ròng ròng.
“Phụ hoàng, sao người lại đi
rồi! Nhi thần thương tiếc người lắm!”
Thái tử vừa khóc, đám công chúa hoàng tử nghe tin chạy tới, quỳ một hàng phía sau cũng khóc lớn theo.
Toàn bộ Thái Khôn Cung một mảnh tiếng khóc, phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh.
Khóc một hồi lâu sau, các đại thần triều đình nhận được tin tức hoàng đế băng hà, chốc lát cũng không dám dây dưa liền tiến cung, quỳ một chỗ ở cửa đại điện Thái Khôn.
Nhất thời, bên trong bên ngoài điện Thái Khôn đều rơi vào một mảnh đau thương, tiếng khóc rung trời.
Tô Tử Câm cũng quỳ trong đám người, làm bộ làm tịch khóc lên.
Thật ra nàng cũng không đau khổ, Tô Khai Nguyên vừa chết, thái tử cùng Nhϊếp Chính Vương đối chọi gay gắt, lưỡng hổ tương tranh, nàng có cơ hội thừa dịp loạn chạy khỏi hoàng cung, thoát khỏi cái thân phận hố cha này.
Lúc này, Thẩm Mộc Nhiễm đang quỳ gối bên cạnh nàng.
Thẩm Mộc Nhiễm mười bốn tuổi dáng dấp tràn đầy linh khí, đặc biệt xinh đẹp.
Tô Tử Câm nhẹ nhàng giật nhẹ ống tay áo Thẩm Mộc Nhiễm, Thẩm Mộc Nhiễm xoay đầu lại, khóc đến hồng sưng cả mặt.
Tô Khai Nguyên đối với Tô Tử Câm không tốt, nhưng dưới sự ảnh hưởng của thái hậu ảnh hưởng, vẫn rất sủng ái Thẩm Mộc Nhiễm.
Vì vậy, Thẩm Mộc Nhiễm là đang khóc thật.
“Mộc Nhiễm, theo ta, ta mang muội rời khỏi hoàng cung.”
Thẩm Mộc Nhiễm nghe nói như thế lập tức sửng sốt.
Thế cục Hoàng cung, nàng không phải không biết, thái hậu sớm đã đi về cõi tiên, bây giờ hoàng thượng lại băng hà, trong cung nàng đã không có chỗ dựa rồi.
Lúc này, Tô Tử Câm lại nguyện ý mang theo nàng rời đi.
Lần này, Thẩm Mộc Nhiễm càng khóc thảm hơn.
Tô Tử Câm sững sờ, chẳng lẽ Thẩm Mộc Nhiễm cảm thấy bỏ trốn là chuyện ô nhục danh tiết, cảm thấy xấu hổ?
“Nếu như muội không nguyện ý...”
Tô Tử Câm còn chưa nói hết lời, đột nhiên, thái tử quỳ gối đằng trước tổng quản thái giám Cao công công cao giọng hô: “Cao công công, tuyên di chỉ phụ hoàng đi!”
Nhưng sắc mặt Cao công công lạnh lùng, không hề bị lay động.
“Cao công công, ngươi có ý gì?”
Thái tử trừng lớn hai mắt, bỗng nhiên đứng lên.
Nhưng vào lúc này, cánh cửa Thái Khôn Cung bị đá văng, Cố Lâm Uyên sắc mặt lạnh lùng, trên trán một mảnh âm trầm.
Hắn bước đến, như sát thần giáng thế, mỗi một bước, đều mãnh liệt đánh vào tim mọi người.