Nhϊếp Chính Vương Cố Lâm Uyên hai mươi tám tuổi, trong ánh mắt đầy bá khí cao ngạo, khí chất Đế vương tự nhiên mà thành.
Đường nét rõ ràng, sắc mặt băng lãnh, trên gương mặt tuấn dật không có nụ cười.
Dáng dấp Cố Lâm Uyên cực kỳ đẹp đẽ, nhưng khí thế của hắn lại làm cho vô số người không dám thưởng thức vẻ đẹp của hắn.
Thấy Cố Lâm Uyên xông tới, thái tử bị khí thế kia dọa ngã ngồi trên đất.
Đồng thời, trước long sàng, các hoàng tử đang quỳ cũng đều bắt đầu sợ hãi cảnh giác.
Ai cũng biết, Cố Lâm Uyên 15 tuổi đã bắt đầu tham chính, sau hai mươi tuổi liền trở thành thừa tướng, nắm giữ quyền lực.
Năm hai mươi lăm tuổi, hắn thống lĩnh quân đội Hoàn quốc, chẳng những đẩy lùi quân địch, còn sáp nhập ba tòa thành trì đoạt được từ địch quốc.
Tô Khai Nguyên phong cho hắn một cái ghế Vương gia.
Cùng năm đó, Tô Khai Nguyên ôm bệnh nhẹ trong người, thời gian dài không thể tự mình xử lý triều chính, phong hắn làm Nhϊếp Chính Vương, phụ tá thái tử, thay thế hoàng đế quản lý triều chính.
Những quyền lực này nhìn có vẻ như là Tô Khai Nguyên cho hắn, kì thực, Tô Khai Nguyên đã không còn quyền lực gì.
Thủ đoạn sấm sét của Cố Lâm Uyên, dùng huyết tẩy để trấn áp khiến cho rất nhiều người sinh lòng sợ hãi.
Trong mắt người Hoàn quốc, vị kia chính là một sát thần không thể trêu chọc.
Lúc này, Cố Lâm Uyên xông tới, cửa lớn tẩm điện mở ra, quan viên bên ngoài cùng đám hoàng tử công chúa bên trong cũng nhìn thấy nhau rõ ràng.
Cố Lâm Uyên đi tới đứng bên cạnh giường hoàng đế.
Hai tròng mắt âm trầm của hắn quét một lần trên đầu tất cả mọi người, hầu như tất cả mọi người đều cúi đầu, không ai dám nhìn hắn.
Chân mày hắn nhíu lại, tiểu Tư Mệnh, trốn chỗ nào vậy?
Ngay sau đó, một đám thị vệ sát khí lạnh thấu xương mang đao đi tới, bao vây toàn bộ Thái Khôn Cung và người bên trong tẩm điện hoàng đế.
Lần này, bầu không khí căng như dây đàn, khẩn trương đến mức khiến người ta không dám thở mạnh hơn một chút, rất sợ sau một khắc liền đứt dây đàn.
Trong thời khắc vạn chúng khẩn trương đến mức tim đập cũng có thể nghe rõ từng nhịp, Cố Lâm Uyên mở miệng.
“Vừa rồi không phải muốn tuyên di chỉ sao? Đọc đi!”
Nghe nói thế, thái tử nuốt vài ngụm nước miếng, toàn thân run rẩy, nội dung di chỉ không cần đoán cũng biết Tô Khai Nguyên để cho hắn ta kế vị.
Như vậy chỉ cần đọc di chỉ này, hắn ta chính là hoàng đế danh chính ngôn thuận.
Mà tự thế của Cố Lâm Uyên hiển nhiên đã không muốn làm Nhϊếp Chính Vương nữa, hắn muốn làm hoàng đế.
Một Hoàn quốc không thể dung hai hoàng đế, như vậy kẻ chết là... Hắn.
Thái tử nghĩ đến đây, khuôn mặt đều trắng, toàn thân không ngừng run rẩy.
“Chuyện này, Nhϊếp Chính Vương, phụ hoàng vừa mới qua đời, không bằng trước hết xử lý hậu sự, di chỉ này trước hết đừng đọc?”
Toàn thân Thái tử như nhũn ra, giọng nói run run, cả người đều hoảng sợ.
“Hử?” Cố Lâm Uyên nhíu mày: “Ta nhớ là vừa rồi là thái tử yêu cầu đọc, sao bây giờ lại không đọc nữa?”
“Vừa rồi là ta kích động, bây giờ vẫn nên lấy phụ hoàng làm trọng, cho nên...”
Thái tử còn chưa nói hết lời, Cố Lâm Uyên trực tiếp ngắt lời hắn ta, hắn nói: “Đọc!”
Thái tử thấy Cố Lâm Uyên không nể mặt như vậy, khí thế hung hãn như vậy, chân nhũn ra ngã ngồi dưới đất.
Mồ hôi ướt nhẹp lưng, như là nghe được âm thanh của tử vong, sắc mặt thái tử đều trắng bệch.
Cao công công mở thánh chỉ ra, căng giọng, để cho hoàng tử và đại thần trong cửa ngoài cửa đều nghe rõ ràng.
“Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết: Kỳ hạn ta một đi không trở lại đã đến, nước không thể một ngày không có vua, trẫm trải qua nghĩ sâu tính kỹ, đặc phong Cửu hoàng tử Tô Tử Câm kế thừa ngôi vị hoàng đế, khâm thử!”