Triều thành yên lặng như tờ, dân chúng đều lâm vào giấc ngủ say.
Không có ai phát hiện, trên bầu trời đêm vắng vẻ, cự long màu ngân bạch từ trên trời giáng xuống, rơi vào trên cổng thành.
Chớp mắt sau, cự long biến hóa nhanh chóng, biến thành một nam tử tóc bạc, dừng sau lưng một thân ảnh khác sau thành lâu.
“Chủ nhân ”
Vũ Bạch hai tay ôm quyền, thi lễ một cái với thân ảnh trên cổng thành.
“Ngươi tới thật là sớm, hai mươi tám năm, ta sắp hoài nghi ngươi bị ai bắt đi hầm canh rồi.”
Vũ Bạch giật giật khóe miệng, thần sắc cứng đờ.
“Chủ nhân, Tiên Giới một ngày, thế gian một năm, dù sao cũng mới một tháng mà thôi...”
“Bò chậm như vậy, càng già càng vô dụng sao?”
Trong lòng Vũ Bạch khổ, Vũ Bạch không muốn nói.
Thương Lăng độc miệng càng ngày càng lô hỏa thuần thanh.
“Chủ nhân, lần đầu tiên ta đến Thiên cung, lần đầu tiên trộm mệnh cách, ta cần thời gian điều tra.”
“Thật ra ngươi có thể tra thêm ba tháng rồi hạ phàm.”
“...”
Vũ Bạch muốn khóc, hắn rất muốn khóc, lần trước nuốt Tì Hưu có chút khó tiêu, Thương Lăng không an ủi một chút không nói, bây giờ còn khi dễ hắn như vậy.
Thật không có lương tâm.
Vũ Bạch yên lặng lầu bầu một câu ở trong lòng: Đối nhân xử thế không tốt, sẽ bị vấp té!
“Nói đi, nàng ở đâu?”
“Hoàng cung.”
“Hoàng cung? Tại sao lại ở hoàng cung? Là công chúa hay là thái hậu?”
“Đều không phải...”
Vũ Bạch yên lặng, hắn sợ nếu như nói ra, Thương Lăng có thể nổ hắn.
“Nói ”
“Là hoàng tử...”
Trầm mặc, trầm mặc như chết, trầm mặc khiến tim Vũ Bạch nhảy thình thịch.
Hắn không chút nghi ngờ, một giây sau Thương Lăng có thể bão nổi.
Quả nhiên, Vũ Bạch lập tức nghe được Thương Lăng nắm chặt quả đấm, đốt ngón tay phát tiếng vang.
“Ai viết mệnh cách?”
“Dao Cơ.”
“Không phải ả chết rồi sao?”
“Trước khi hạ phàm đời thứ hai, liền viết cho đời thứ.”
Lạnh như băng, lạnh tận xương tủy lan tràn trên cổng thành.
Vũ Bạch liếc nhìn thần sắc khó coi của Thương Lăng, vô cùng vô cùng khó coi.
Qua đây thật lâu, thật lâu, lâu đến mức Vũ Bạch sắp không chịu nổi áp suất thấp của Thương Lăng.
“Thật sự là một hoàng tử? Nam?”
Vũ Bạch biết Thương Lăng rất tức giận, thật vất vả hạ bộ Thanh Ly, lừa gạt Tư Mệnh hạ phàm lịch kiếp, bản thân còn tràn đầy phấn khởi không uống Mạnh bà thang.
Kết quả...
Tư Mệnh là nam.
Bỗng nhiên Vũ Bạch rất muốn cười, lần này Thương Lăng làm sao bây giờ?
Đời này tới một màn đoạn tụ sao?
Thương Lăng thẳng như vậy, lập tức bị bẻ cong.
Vừa nghĩ tới dáng vẻ đại băng sơn vạn năm Thương Lăng không được tự nhiên lại rối rắm, Vũ Bạch nghĩ thế nào cũng cảm thấy buồn cười.
Ủy khuất bị quét một cái sạch bong, tâm tình Vũ Bạch thật tốt.
Mặc dù Vũ Bạch rất cao hứng, nhưng nét mặt không thể biểu hiện ra ngoài, bằng không Thương Lăng gϊếŧ chết hắn trong một khắc.
“Mệnh cách viết như vậy.”
Vũ Bạch trả lời, sắc mặt Thương Lăng càng thêm khó coi, khí áp lại thấp vài phần.
Nếu bây giờ Thương Lăng không phải là thân phàm nhân, hắn không chút nghi ngờ, toàn bộ nhân gian đều bị đóng băng.
“Xé.”
Vũ Bạch sững sờ, có chút không phản ứng kịp.
“Cái gì, xé cái gì?”
“Mệnh cách, mệnh cách đời này, xé đi.”
Vũ Bạch hít một hơi, hắn khϊếp sợ không thôi, đây chính là bản mệnh cách, nói xé liền xé ư?
“Chủ nhân, chuyện này có thể đưa tới việc người lịch kiếp thất bại hay không?”
“Ta chưa từng bị bại.”
Vũ Bạch nghẹn một hơi trong cổ họng.
Đổi thành người khác cuồng vọng nói ra như vậy, hắn đã sớm dùng đuôi rồng quét tên đó lăn thật xa.
Bất quá trước mắt không phải ai khác, là Thương Lăng.
Vũ Bạch chỉ có thể cảm thán một tiếng: Thương Lăng chỉ là đang trần thuật sự thật thôi.