"Ngụy." Nam nhân tới gần gã, gọi hắn giống như lúc bình thường, liếʍ khóe môi, cằm cùng gương mặt gã, trong mắt mang theo tình cảm dịu ngoan quyến luyến như động vật nhỏ, thử lấy lòng gã: "Rất hưởng thụ đúng không? Tôi còn có thể cho anh vui vẻ hơn, ở bên tôi..."
Lời nói dịu dàng chậm rãi đánh thức thần trí Ngụy Chính Nghĩa, sau khi phát hiện Kiều làm gì với mình, gã vung một cái tát, không giống chơi đùa vật lộn bình thường, lúc này đây gã dùng hết sức. Kiều bị đánh lệch đầu sang một bên, đến khi Kiều lau tơ máu trên khóe miệng một lần nữa ngẩng đầu lên, nòng súng đen ngòm đã nhắm ngay l*иg ngực hắn, đó là súng Ngụy Chính Nghĩa vừa đặt ở đầu giường.
"Cút ngay!" Ngụy Chính Nghĩa quát lên với hắn: "Lập tức ra ngoài, bằng không..."
"Bằng không thế nào?" Mùi máu tanh dấy lên ngọn lửa bạo ngược trong Kiều, không để ý tới lời quát tháo của Ngụy Chính Nghĩa, trái lại đón nòng súng dựa sát vào, cười nhạt: "Muốn gϊếŧ tôi ư? Vậy thì nổ súng đi!"
Phía trước khẽ vang lên tiếng tháo chốt an toàn, Ngụy Chính Nghĩa sắc mặt lạnh lùng, nhìn hắn, trong ánh mắt toát ra phẫn nộ và căm hận chưa bao giờ có. Ngụy Chính Nghĩa không nói gì, nhưng cánh tay thẳng tắp, như im lặng cho hắn biết, tất cả tình nghĩa trước kia trong một khắc vừa rồi đều đã đoạn tuyệt, nếu hắn tiếp tục đến gần, bản thân sẽ không chút lưu tình bóp cò súng.
Khí tức lạnh lùng như một bức tường, vô hình dựng lên giữa họ, phần dứt khoát kia khiến Kiều tuyệt vọng, chết dưới tay gã cũng tốt, cùng Ngụy Chính Nghĩa đối diện nhìn nhau, hắn nghĩ một cách cam chịu, như vậy liền xong hết mọi chuyện!
"Nếu anh nghĩ gϊếŧ tôi có thể giải quyết tất cả vấn đề, vậy thì ra tay đi!"
Kiều tiếp tục áp sát về phía trước, Ngụy Chính Nghĩa hơi do dự một chút, nhưng không lấy súng ra, mà nói: "Tôi không muốn gϊếŧ cậu, nhưng nếu cậu thực sự thích tôi, thì nên tôn trọng cảm nhận của tôi, cậu làm vậy, không những làm nhục tôi, còn đang làm nhục chính cậu!"
"Không hề gì, chỉ cần có được anh, thế nào cũng được!"
Lý do thờ ơ như không khiến Ngụy Chính Nghĩa nổi đóa, ánh mắt Kiều rất lạnh, nhưng vẻ tỉnh táo điên cuồng này càng khiến người ta sợ hãi, thấy l*иg ngực Kiều đã tựa vào nòng súng, gã chỉ đành rút súng về phía sau, lại bị Kiều giữ lại, chĩa vào l*иg ngực mình, quát lên: "Nổ súng đi!"
Không ngờ Kiều lại điên tới mức này, Ngụy Chính Nghĩa sợ giành giật súng sẽ cướp cò, gắng sức rời nòng súng đi, Kiều lại cầm chặt lấy không buông, cười nhạt: "Anh đang sợ cái gì? Không muốn tôi đè anh, thì gϊếŧ tôi đi!"
Ngụy Chính Nghĩa đoạt lại vài lần không được, bị Kiều gào lên càng bực, thôi không tranh với hắn nữa, ngón tay đặt lên cò súng, quát: "Đừng ép tôi, tôi sẽ thực sự nổ súng!"
"Không sai, tôi đang ép anh đây! Ép anh đối mặt với sự thực, không được tiếp tục làm kẻ hèn nhát!"
Kɧıêυ ҡɧí©ɧ trắng trợn triệt để chọc giận Ngụy Chính Nghĩa, lần thứ hai cho Kiều một cái tát, bàn tay đang cầm chặt súng buông lỏng ra, Ngụy Chính Nghĩa nhân cơ hội chuyển họng súng đi, trong lúc tranh đoạt cò súng bị đυ.ng phải, đạn sượt qua đầu vai Kiều bắn ra ngoài, gã giận dữ khó nén, nổ mấy phát súng về phía Kiều, nhưng đạn đều lệch khỏi Kiều bắn vào bức tường phía sau.
Tiếng súng chấn đau màng nhĩ, mỗi một viên đạn đều cách hắn rất gần, nhưng không có viên nào thực sự làm hắn bị thương, Kiều quay đầu nhìn thoáng qua mặt tường, nở nụ cười, nói với Ngụy Chính Nghĩa: "Ngụy, huy chương vàng bắn súng của anh nhất định là ăn gian mới có được."
Ngụy Chính Nghĩa không nói lời nào, vẫn giữ động tác cầm súng bắn, tức giận và xấu hổ khiến mặt gã đỏ bừng, ngực phập phồng dữ dội, nhưng nhìn vào trong mắt Kiều, con mồi như thế lại càng ngon miệng, đã khiêu chiến một lần, hắn giờ không kiêng nể gì nữa — Ngụy Chính Nghĩa không nỡ để hắn chết, cho dù trong bất cứ trường hợp nào.
Hắn liền phục kích lần thứ hai, phát súng kia trong mắt hắn chỉ là hình thức, sự thực quả nhiên như hắn dự liệu, khi hắn thực sự tấn công, Ngụy Chính Nghĩa không nổ súng, Kiều toại nguyện đặt Ngụy Chính Nghĩa dưới thân mình, ôm lấy gã lần thứ hai hôn lên thân thể.
Ngụy Chính Nghĩa vẫn giãy dụa không thôi, nhưng hành động phản kháng của gã trong mắt Kiều yếu ớt đến đáng thương. Thể lực Ngụy Chính Nghĩa chưa khôi phục, trừ phi dùng súng, bằng không căn bản không thể chống lại hắn, không sai, hắn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, bởi vì hắn chỉ có một cơ hội này, hắn đã nhịn rất lâu rồi, không muốn nhịn thêm nữa.
Ôm lấy người vẫn luôn mong muốn có được, Kiều có ảo giác về hạnh phúc, cho dù hạnh phúc này ngắn ngủi, chung quy cũng tốt hơn không có. Hắn rất thỏa mãn, chí ít giờ khắc này, đối phương thuộc về mình, vô luận là trái tim hay thân thể.
Quyến luyến hôn lên cổ và vành tai Ngụy Chính Nghĩa, nóng bỏng lại cố chấp, truyền đạt yêu thích cho đối phương thông qua tiếp xúc trực tiếp. Hắn tin rằng Ngụy Chính Nghĩa có thể cảm nhận được, chân hơi cong lên, cọ sát lên đùi gã, toan tính lần thức hai khơi lên du͙© vọиɠ của gã. Phản ứng tìиɧ ɖu͙© là cách thức thể hiện tình cảm tốt nhất, chứng tỏ bản thân được cần đến, bất kể biểu hiện bên ngoài của Ngụy Chính Nghĩa căm hận thế nào.
Vết thương trên đùi bởi vì hành động quá khích mà nứt ra, máu thấm ướt băng gạc, Kiều lại không hề để ý, cùng Ngụy Chính Nghĩa dây dưa, hai tay vuốt ve nơi nhạy cảm của gã, hài lòng nghe đối phương lặp lại thở dốc một lần nữa, cái này đối với hắn mà nói là lời đáp lại tốt nhất.
Tứ chi ở trên giường dùng cách vật lộn cọ sát vào nhau, cảm thấy Ngụy Chính Nghĩa chống cự, Kiều tăng nhanh động tác, tay lướt đến phía sau nâng mông gã lên, đầu ngón tay giữa luồn vào nơi riêng tư nhất, đúng lúc này bụng truyền đến áp lực của vật cứng, không cần nhìn hắn cũng biết đó là súng, vừa rồi hắn không rút súng trong tay Ngụy Chính Nghĩa, không phải sơ sẩy, mà là cố ý.
Nòng súng đè lên bụng hắn, bên trong còn có đạn, uy hϊếp không tiếng động khiến động tác của hắn hơi ngừng lại, ngẩng đầu. Ngụy Chính Nghĩa căm hận nhìn hắn, gương mặt ửng đỏ, biểu cảm khuất nhục lại hưởng thụ khiến hắn mê muội, hắn không lùi bước theo ám chỉ của Ngụy Chính Nghĩa, mà kề sát về phía trước, hôn lên cổ Ngụy Chính Nghĩa, say đắm ngửi mùi vị thuộc về gã, dịu dàng nói: "Đây là cơ hội cuối cùng của anh, Ngụy, gϊếŧ tôi, cơn ác mộng của anh đêm nay sẽ tỉnh lại."
Lời nói mê man dịu dàng như ác ma, như đang mê hoặc bản thân xuống địa ngục, trong nháy mắt Ngụy Chính Nghĩa gần như thực sự làm vậy, từ từ nhắm hai mắt cảm nhận động tác càn rỡ của nam nhân trên người mình, sát khí nấn ná trong l*иg ngực, thế nhưng gϊếŧ người rồi, mộng thực sự hồi tỉnh sao? Hay đây chẳng qua là chương mở đầu cho cơn ác mộng?
Nòng súng run rẩy, hô hấp của Ngụy Chính Nghĩa cũng càng ngày càng nặng nề, nhưng đạn thủy chung không bắn ra, Kiều nở nụ cười, đưa tay đoạt lấy khẩu súng, ném sang một bên, tiếp tục hôn gã, cũng đưa tay vào khu vực bí ẩn như ý nguyện.
Hắn biết trong trận ác chiến này, mình đã thắng.
Ngụy Chính Nghĩa không phản kháng hắn nữa, có lẽ thấy phản kháng chỉ là hành động tốn công vô ích, bất kể là thể lực, sức chịu đựng hay tâm cơ, họ đều không cách nào đánh đồng, nhưng cũng không vâng theo sự xâm phạm của hắn, ánh mắt lạnh lùng theo dõi hắn, tìиɧ ɖu͙© vừa rồi bị hắn dẫn dụ ra bị khuất nhục che lấp, trong con ngươi chỉ còn lại căm hận.
Kiều không để ý, lúc này hưng phấn đã chiếm giữ lý trí hắn, ngoài chiếm hữu hắn không quan tâm đến bất cứ thứ gì, vuốt ve dương cụ Ngụy Chính Nghĩa và nang đại, dùng cách kɧıêυ ҡɧí©ɧ tìиɧ ɖu͙© để hấp dẫn sự chú ý của gã. Ngụy Chính Nghĩa quay đầu sang một bên, từ từ nhắm hai mắt ép buộc chính mình không được nhìn hết thảy trước mắt, dưới thân truyền đến đau đớn, Kiều không dạo đầu được bao nhiêu, đã giữ đùi gã, không kịp chờ đợi đưa dương cụ tiến vào cơ thể gã.
Đau đớn không nói thành lời khiến Ngụy Chính Nghĩa không nhịn được rên lên, bởi vì động tác thô bạo của Kiều, ngực gã khó chịu như muốn nứt ra, nếu đây là cơn ác mộng, gã nghĩ, vậy hãy để nó sớm kết thúc đi.
"Ngụy..."
Thấy gã khó chịu, Kiều chậm lại tốc độ va chạm, dựa sát vào gã nhẹ giọng gọi, Ngụy Chính Nghĩa không muốn để ý đến, bị Kiều giữ cằm, ép gã đối diện với mình, Ngụy Chính Nghĩa bị làm cho xấu hổ và giận dữ không thôi, né tránh nụ hôn của hắn, quát lên: "Làm nhanh lên, làm xong lập tức cút!"
"Anh ghét tôi đến vậy sao?"
Kiều cố ý di chuyển eo, hưởng thụ phản ứng kịch liệt của Ngụy Chính Nghĩa sau khi thúc vào, lại xoa thắt lưng gã, sau đó men theo bụng dưới đến bộ phận đang dựng đứng của gã, nắm lấy nó dụng tâm vuốt ve. Ngụy Chính Nghĩa phát ra tiếng rêи ɾỉ khe khẽ như hắn mong đợi, bất kể biểu hiện gã cương quyết thế nào, phản ứng thân thể đều chứng tỏ gã cũng không bài xích họ giao hoan, Kiều nhịn không được than thở: "Tôi thật không hiểu nổi anh, rõ ràng cũng rất hưởng thụ, nhưng vẫn cứ không chịu thừa nhận."
"Tôi cũng không hiểu loại người như cậu, một bên nói thích, một bên lại lấy sự thống khổ của người khác làm thú vui, cậu làm vậy, có gì khác tên biếи ŧɦái Lý Hưởng kia!?"
Kiều biến sắc, cái tên Lý Hưởng này là vết thương lòng hắn không cách nào chữa khỏi, hắn thậm chí không dám nghĩ nhiều, Ngụy Chính Nghĩa càng không nhắc đến. Nhưng bây giờ gã lại nói ra vào lúc này, cũng có nghĩa là trong lòng gã, bản thân và Lý Hưởng là cùng một loại người. Nhưng kỳ thực không phải, Ngụy Chính Nghĩa vĩnh viễn không hiểu được đối với mình gã quan trọng biết bao nhiêu. Bởi vì quan trọng, hắn mới điên cuồng đến thế. Hắn từng dụng tâm thử trao đổi thậm chí tỏ tình, nhưng người này không những không cảm kích, còn dùng chuyện hắn kiêng kỵ nhất để kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn.
Dưới sự tức giận, Kiều tăng nhanh tốc độ ra vào, cố ý dùng đau đớn để làm sâu thêm cảm thụ của đối phương, thương tổn đến người của hắn, hắn sẽ tàn nhẫn phản kích lại, cho dù kia là người hắn yêu nhất.
Hài lòng nhìn Ngụy Chính Nghĩa lộ ra vẻ mặt đau đớn bởi sự tàn bạo của hắn, hắn có kɧoáı ©ảʍ muốn phát tiết, cảm giác áp đảo kẻ mạnh ngoài thỏa mãn du͙© vọиɠ của hắn ra, còn khiến hắn đạt được hưng phấn trong lòng.
"Tôi là biếи ŧɦái, không sai." Rong ruổi trên cơ thể Ngụy Chính Nghĩa, hắn nói: "Bởi vậy tôi thích anh, thì càng muốn anh hiểu những đau đớn tôi từng phải chịu, tôi chưa bao giờ tin vào đồng cảm, chuyện chưa trải qua, có tư cách gì để nói bản thân hiểu cảm nhận của đối phương?"
Con ngươi Ngụy Chính Nghĩa hơi đỏ lên, đau đớn vượt ngoài tưởng tượng của gã, nhưng so với đau đớn, khắc cốt minh tâm hơn chính là hành động của Kiều. Gã không thể hiểu nổi sao Kiều lại đột nhiên biến thành bộ dạng thế này. Khổ sở do nỗi sợ hãi và khuất nhục tạo thành gần như đập tan lý trí gã, trong mắt che phủ một tầng hơi nước, khiến tất cả mọi thứ đều trở nên mơ hồ, gã nhịn đau nói: "Cậu đây không phải là thích, mà chỉ là du͙© vọиɠ chiếm hữu."
"Thích nên mới muốn chiếm lấy, nắm giữ trọn vẹn, không cho bất cứ kẻ nào cướp đi, Ngụy, nếu anh thích tôi, anh sẽ hiểu cảm nhận của tôi."
Có lẽ lời này nói không sai, nhưng tâm tính tự cho là đúng này Ngụy Chính Nghĩa không cách nào tiếp thu nổi, cười nhạt: "Cậu nghĩ tôi sẽ thích loại biếи ŧɦái như cậu sao?"
Ánh mắt si mê Kiều nhìn gã chợt lạnh đi, sắc mặt từ từ tái nhợt, thấy dáng vẻ này của hắn, Ngụy Chính Nghĩa hơi hối hận, gã biết mình không nên kí©ɧ ŧɧí©ɧ Kiều vào lúc này, sẽ chỉ khiến mình đau đớn gấp bội. Nhưng bản thân lại không nhịn được, cá tính quật cường ẩn giấu bên trong xông ra, khiến gã không tự chủ được giáng trả.
Quả nhiên, một khắc sau gã phải nếm trái đắng, động tác của Kiều thậm tệ hơn, lạnh lùng nói: "Nhưng bây giờ anh lại đang làʍ t̠ìиɦ với kẻ biếи ŧɦái anh ghét nhất, còn rất hưởng thụ."
Du͙© vọиɠ căng cứng chờ trút ra xác nhận lời Kiều nói, Ngụy Chính Nghĩa hết lời chống đỡ. Gã biết rõ thân thể mình giờ đang thay đổi, gã chán ghét ân ái với Kiều, nhưng thân thể lại đang từ từ tiếp nhận, hành động của Kiều ngoại trừ khiến gã cảm thấy đau đớn nhục nhã, còn có hưng phấn, khi bị người cùng giới tính đặt dưới thân cường bạo, gã lại có kɧoáı ©ảʍ bắn tinh.
Trong hoảng hốt dương cụ rút ra, khiến gã cảm thấy thể lực cũng đồng thời bị rút hết, không thể nói rõ là may mắn hay mất mát, nhưng thân thể lại lập tức bị thay đổi một tư thế khác, Kiều không thích cách thức giao hợp giống nhau, nắm hai chân bắt gã nằm nghiêng, lần thứ hai đâm dương cụ vào, bắt đầu một vòng va chạm nữa.
Bộ phận yếu ớt không chịu nổi ma sát liên tục, rốt cuộc rách ra, dòng máu theo vị trí tứ chi giao nhau chảy xuống, nhưng bởi vì tê dại vì ma sát, Ngụy Chính Nghĩa cũng không cảm thấy quá đau, Kiều lại giật mình, chậm lại lực đạo, từ bên cạnh ôm lấy gã, trong tư thế dựa sát ham muốn ấm áp gã mang lại cho mình.
"Anh biết không? Đêm đó trong tủ quần áo, tôi nhịn rất lâu mới không chạm vào anh, tôi rất muốn ôm lấy anh, nếu không phải trước đó anh đã nói lời từ chối, tôi nhất định sẽ làm thế, nếu không phải để ý anh đến tận xương tủy, tôi cũng không khắc chế bản thân mình đến vậy?"
Hắn tựa lên người Ngụy Chính Nghĩa, say sưa liếʍ láp hôn cắn, hy vọng thông qua cách trao đổi này sẽ khiến đối phương nhớ kỹ sự hiện hữu của hắn, nhẹ giọng nói: "Anh có thể không đáp lại tình cảm của tôi, nhưng đừng phủ định nó."
Lời thì thầm quanh quẩn bên tai, dịu dàng mà ác độc, hàng lông mi rũ xuống của Ngụy Chính Nghĩa run rẩy, đau đớn kèm theo du͙© vọиɠ đạt tới đỉnh, rốt cuộc không chịu nổi, run rẩy phát tiết trong tay Kiều, nước mắt cũng theo đó rơi xuống lông mi.
Vẻ yếu thế chưa bao giờ thể hiện ra, trong mắt Kiều, Ngụy Chính Nghĩa như vậy lại hấp dẫn người ta hơn bất cứ lúc nào, ôm lấy gã thúc vào mấy lần, không bao lâu liền rêи ɾỉ bắn vào trong cơ thể gã, cúi đầu liếʍ khóe mắt ướt nhẹp của gã, đây bất kể là khóc do hưng phấn hay là nước mắt khi quá căm phẫn, với hắn mà nói đều vô cùng quý giá, thở dốc một cách thỏa mãn nói: "Sư huynh, anh thật cừ..."
Ngụy Chính Nghĩa chẳng quan tâm đến lời của hắn, Kiều cũng không để ý, nằm trên người gã, cúi đầu hôn lưng gã, vừa phát tiết xong, Ngụy Chính Nghĩa vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, đầu hơi nghiêng tựa lên cạnh gối, trên mặt hiện lên vẻ gợϊ ȶìиᏂ đẹp đẽ, ánh mắt lại rất mờ mịt, xen lẫn nhục nhã ẩn nhẫn còn có mấy phần cam chịu.
Kiều nhìn đến động tâm, Ngụy Chính Nghĩa không xuất sắc đến mức khiến người ta gặp qua là không quên được, nhưng lại là một người đàn ông rất có cảm xúc, đơn thuần cương trực sạch sẽ, những khí chất này hắn đều không có, nên càng thêm quyến luyến, sống chung càng lâu, thì càng muốn có được, chiếm giữ gã, từ tâm cho đến thân hoàn toàn nắm lấy.
Lưng là nơi mẫn cảm của Ngụy Chính Nghĩa, bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ như hôn môi, gã hơi run rẩy, tay khoác lên gối nắm chặt lại. Kiều biết thần trí gã đang dần quay về, bèn dừng lại động tác khêu gợi, tựa vào hôn vành tai và khuôn mặt gã, nụ hôn này không mang theo chút tìиɧ ɖu͙© nào, chỉ là tiếp xúc đơn thuần, để lưu giữ lại cảm giác bản thân trong lòng gã.
Vuốt ve an ủi như vậy một lúc lâu, Kiều mới rút dương cụ ra, thấy nơi riêng tư của Ngụy Chính Nghĩa hơi sưng đỏ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ rớm trên đùi có vết máu, chân mày hắn không nhịn được cau lại, phát hiện mình làm hơi quá khích.
"Ngụy."
Ngụy Chính Nghĩa dựa vào bên giường giùng giằng muốn ngồi lên, Kiều đưa tay muốn đỡ, bị đẩy ra. Ngụy Chính Nghĩa không nói gì, trên gương mặt vẫn ửng hồng do tìиɧ ɖu͙© vừa được phát tiết, ánh mắt nhìn hắn lại rất lạnh, khí thế lạnh lẽo sắc bén, không hề giống người hắn quen thuộc kia chút nào, điều này khiến hắn kìm lòng không đặng nghĩ, nếu bây giờ đưa khẩu súng đến, gã có nổ súng về phía mình không?
Tim đập thình thịch, lại có chút mong chờ kết quả đó, mang theo say đắm khó lời giải thích, Kiều nhích tới gần, một khắc sau đó, khuôn mặt truyền đến đau đớn. Ngụy Chính Nghĩa nâng tay lên, hung hăng cho hắn một cái tát, Kiều nghiêng sang bên cạnh, không đợi ngồi vững, lại một cát tát nữa quất lên mặt hắn.
Hai cái tát dùng hết sức lực toàn thân Ngụy Chính Nghĩa, sau khi đánh xong gã phải dựa vào đầu giường thở hổn hển. Kiều cảm thấy nửa bên mặt mình tê dại, hắn biết Ngụy Chính Nghĩa thật sự tức giận rồi, trước kia họ đánh nhau đều dùng nắm đấm, Ngụy Chính Nghĩa cũng không dùng sức lớn đến vậy.
Hai người đối diện lẫn nhau, cùng một chiếc giường cùng lõa thể cùng bị thương, lại không còn là quan hệ thân thiết ngày hôm qua nữa. Ngụy Chính Nghĩa nhìn người đàn ông đối diện, trong cơn tức giận, tác dụng của ngôn ngữ không vận hành được bình thường, chỉ nghĩ đến một câu — "Giovanni, chúng ta xong!"
Giọng nói hơi khàn khàn, mang theo gợi cảm khiến người ta rung động, nhưng lại dứt khoát đến mức đau lòng, Kiều cười khẽ: "Ngụy, anh nói sai rồi, chúng ta cho tới bây giờ còn chưa từng bắt đầu."
"Đừng gọi tên tôi, nếu cậu đã đạt được mục đích, vậy phiền cậu cút ngay đi." Phản ứng của Ngụy Chính Nghĩa bình tĩnh hơn nhiều so với tưởng tượng của Kiều, né tránh ánh mắt hắn, nói: "Bởi vì sự tồn tại của cậu là nỗi nhục nhã lớn nhất của tôi."
Mặt Kiều trắng bệch, những lời này đâm sâu vào vết thương của hắn, tự giễu nói: "Nên đối với anh mà nói, tôi còn không quan trọng bằng những danh lợi quan cao kia phải không? Vậy anh có biết anh quan trọng với tôi thế nào không?"
Nhớ tới chuyện vừa xảy ra, Ngụy Chính Nghĩa tức giận đến run cả người, lời như vậy mệt cho Kiều còn nói ra được. Nếu mình thực sự coi trọng danh lợi như vậy, cũng sẽ không vứt bỏ cơ hội thăng chức mấy năm nay, luôn ở bên cạnh hắn, nhưng đến cuối cùng, kết quả lại thế này. Sớm biết thế này, ngay từ đầu gã nhất định mặc kệ tất cả, mặc hắn đi tìm đường chết, biết đâu năm đó Kiều tự sát thành công, cũng sẽ không có chuyện ngày hôm nay...
"Chúng ta cho tới bây giờ chưa từng bắt đầu." Cắt ngang suy nghĩ phẫn uất của Ngụy Chính Nghĩa, Kiều chậm rãi nói: "Bởi vì anh không cho tôi cơ hội, biết rõ tâm ý của tôi, rõ ràng để tâm đến tôi, lại vẫn cứ gạt bỏ tôi ở bên ngoài, anh nói tôi tàn nhẫn hay anh tàn nhẫn đây? Tôi không ngại chờ, bất kể chờ bao lâu, nhưng tôi rất sợ đợi đến cuối cùng, lại chẳng đợi được gì."
Phải, gã cứ một mực giả ngây giả dại, né tránh lời bóng gió của Kiều, nhưng vậy thì sao? Đây không thể trở thành cái cớ để Kiều có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, không phải gã không thể tha thứ cho hành vi bạo ngược và xâm phạm của Kiều, mà là hắn đã phụ sự tín nhiệm của mình, gã đã từng tín nhiệm người này đến vậy!
Không gian tĩnh mịch, khiến tiếng động nhiệt tình vừa rồi dần dần lắng xuống, thứ duy nhất hoạt bát là đầu lâu khô, tiếng nhảy nhót truyền đến, Kiều nhìn thoáng qua. Hai người lăn qua lăn lại không hề kiêng dè khiến khăn trải giường bị nhăn nhúm, bên trên dính rất nhiều chất lỏng bất nhã. Đầu lâu khô bị khí tức của họ hấp dẫn, chẳng biết đã nhảy lên giường lúc nào, phấn khởi lật qua lật lại trên giường, phát ra tiếng lẩm bẩm không rõ, phản ứng rất đáng yêu lại buồn cười, nhưng thời khắc này chẳng ai cười nổi.
Cảm nhận được nỗi căm giận của Ngụy Chính Nghĩa, Kiều không nói thêm gì nữa, xuống giường, nói với gã: "Anh mệt rồi, ngủ một giấc, nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai tỉnh lại, tất cả đều sẽ kết thúc."
Tốt nhất là như vậy, nếu hết thảy đều là cơn ác mộng.
Phát hiện Kiều tới gần, Ngụy Chính Nghĩa quay đầu đi, gã không muốn nhìn thấy người này, chí ít vào lúc này, gã không muốn có bất cứ vướng mắc gì với người này nữa.
"Tôi cũng không quấn lấy anh nữa, đây có lẽ là lần cuối cùng đi, bất kể là mộng đẹp hay ác mộng, đều sẽ tỉnh lại, gồm cả kẻ khiến anh chán ghét là tôi đây, nói không chừng cũng sẽ biến mất đấy."
Kiều không tới gần thêm, hắn cười khẽ, giọng điệu vui vẻ như mỗi lần đùa giỡn, rồi lại có chút khác. Trong ngực Ngụy Chính Nghĩa thấp thoáng bất an, rốt cuộc vẫn không nhịn được, quay đầu muốn hỏi hắn nói vậy là có ý gì, lại vừa vặn đối diện với ánh mắt Kiều, trong đôi mắt bạc chăm chú nhìn gã, toát ra sắc thái đau thương, gã hơi ngẩn ra, lập tức thấy trước mắt tối sầm, gáy bị đánh phải, khiến gã thuận lợi hôn mê bất tỉnh.
...