Về đến nhà, Trương Huyền chuyển Bé con sang tay Chung Khôi, bản thân đi tìm Nhϊếp Hành Phong, nhưng rất nhanh cậu đã phát hiện Nhϊếp Hành Phong không có nhà, gọi điện thoại tới, chuông reo rất lâu mới nối được, nghe tiếng Nhϊếp Hành Phong, cậu lập tức hỏi: "Chủ tịch anh đang ở đâu?"
"Tôi vẫn đang ở khách sạn suối nước nóng."
"A hả?" Trương Huyền lên giọng: "Làm phiền nhắc lại lần nữa – Ở, chỗ, nào?"
"Cùng Hamburger ở khách sạn suối nước nóng ngoài trời."
Ngâm suối nước nóng, lại còn ngoài trời! Còn mang theo một con vẹt!
Có lẽ cậu không nên ôm kỳ vọng vào bất cứ ai!
Trương Huyền kêu to: "Chiêu tài miêu, anh còn có thể hưởng thụ hơn được nữa không? Em ở bên ngoài tìm đầu mối mệt chết đi được, anh lại đi ngâm suối nước nóng!"
"Không phải ngâm suối nước nóng, là ở khách sạn suối nước nóng."
Có cái gì khác nhau sao? Tới khách sạn suối nước nóng không ngâm suối nước nóng, chẳng lẽ đi tra án à?
Trương Huyền ha ha ha cười nhạt, đang muốn giễu cợt Nhϊếp Hành Phong, chợt nghe đối diện truyền đến tiếng Hamburger niềm nở: "Chủ tịch đại nhân, muốn uống rượu hoa mai không? Nghe đâu nó là rượu chiêu bài của khách sạn này đấy."
Đời sống không tệ nhỉ, còn có rượu uống, vậy có gái đẹp tiếp không đây!
Trương Huyền giận tái mặt, lạnh lùng nói: "Hamburger nếu ngươi còn muốn sống xuống địa ngục, thì lập tức biến mất cho ta."
"Hải Thần đại nhân xin đừng tức giận." Nghe ra Trương Huyền không vui, Hamburger vội vàng lấy điện thoại di động qua, giải thích: "Chuyện là như vầy, ta vừa nghe được một vài tin tức thú vị, chạy tới chỗ Chủ tịch đại nhân báo cáo công việc, ngâm suối nước nóng chỉ là nhân tiện."
Nghe thấy có tin tức, Trương Huyền không tính toán với Hamburger nữa, hỏi: "Là gì?"
"Ta tới Lâm gia, nghe mấy người đệ tử Lâm Thuần Khánh oán trách có người không nể mặt bọn họ, hình như tên là Trương... cái gì Sơn, một người trong đó nói nếu như bọn họ thực sự quá đáng, thì đi tìm Mã Linh Xu, hắn nhất định sẽ giúp đỡ, Hải Thần đại nhân ngài có thấy kỳ quái không? Mã Linh Xu là nhà thiết kế chứ không phải là thiên sư, sao lại muốn nhờ hắn giúp đỡ?"
Nghe Hamburger báo cáo dài dòng, chân mày Trương Huyền nhăn lại, lời này triệt để phủ định giải thích của Mã Linh Xu, có thể giao phó môn hạ đệ tử cho hắn, chứng tỏ Lâm Thuần Khánh khá tín nhiệm người này, cũng cho thấy Lâm Thuần Khánh không phải là tự sát, cũng không phải ốm chết, mà ông ta đã sớm biết bản thân xảy ra chuyện!
Trong lòng bốc lên lửa giận, Trương Huyền cười nhạt, cậu thế mà lại bị củ Khoai Tây kia đùa bỡn, sự thực chứng minh, hàng ngoại nhập không tin tưởng được, nghe Hamburger còn đang lải nhải ở đối diện, cậu bình tĩnh hỏi: "Tin tức này có liên quan trực tiếp gì đến việc ngươi ngâm suối nước nóng?"
"Ái chà, đề cập đến cái vấn đề khách quan phức tạp này, ta xin mời Chủ tịch đại nhân tự mình giải thích với ngài."
Hamburger nhanh như chớp bay đi, di động trở lại tay Nhϊếp Hành Phong, anh nghe Trương Huyền ở đối diện hỏi: "Chủ tịch xin hãy nói cho em biết, một con vẹt ngâm suối nước nóng thế nào?"
Cách sóng điện thoại cảm giác được mùi lửa giận của người yêu, Nhϊếp Hành Phong không nhịn được cười: "Còn đang giận à?"
"Em nhìn qua giống người thích giận thế sao?" Trương Huyền lầm bầm xong, hỏi: "Anh tới suối nước nóng có phải thật sự là để tra án không đấy?"
"Ừm, tôi vốn tới bệnh viện Bình An, trên đường đi qua khách sạn này, liền đi vào xem một chút. Khách sạn suối nước nóng này cũng là sản nghiệp của Trần gia, Văn Tĩnh từng nhắc đến với tôi hai lần, hình như nói muốn tiếp quản làm việc, nên tôi nghĩ có lẽ sẽ tìm được đầu mối gì đó."
"Có phát hiện gì không?"
"Quản lý nói với tôi theo hẹn, Trần Văn Tĩnh hôm qua phải tới khách sạn, nhưng cậu ấy không tới, cũng không có bất cứ liên lạc gì, sau đó quản lý gọi điện thoại tới Trần gia hỏi, quản gia nói cậu ấy tạm thời có việc đi công tác, có chuyện gì chờ cậu ấy quay lại rồi nói, quản lý muốn nói chuyện trực tiếp với Trần Duyệt Thư, lại bị từ chối."
"Cho nên là Trần Duyệt Thư không muốn đem sản nghiệp cho Trần Văn Tĩnh, tìm cơ hội giam lỏng anh ta?"
"Không loại trừ khả năng này, có điều quản lý nói trên thực tế sản nghiệp khách sạn đã chuyển sang danh nghĩa của Văn Tĩnh rồi, chỉ là một vài bàn giao cụ thể chưa làm xong."
"Đây chẳng qua là giả bộ một chút mà thôi, bằng không Trần Văn Tĩnh xảy ra chuyện, Trần Duyệt Thư nhất định sẽ bị nghi ngờ... Còn có những cái khác à?"
"Tạm thời chưa có."
"Em bên này lại có thu hoạch rất lớn đây!"
Nghe Nhϊếp Hành Phong nói xong, Trương Huyền lập tức hưng phấn kể lại phát hiện của mình: "Em vừa tới Mã gia, nghĩ tới một khả năng, nếu như có thứ dẫn, trong tình huống không phá giải bùa trận, cũng có thể thi pháp cho Bé con, dẫn nó rời đi."
"Thứ dẫn gì?"
"Thì ra điểm tâm tối đó Sơ Cửu đưa cho Bé con là Tố Vấn làm, nếu như điểm tâm có vấn đề, Bé con rất có thể bị trúng chiêu, còn có, Bé con gọi Mã Linh Xu là Tố Vấn, nhưng em lại không nhìn ra bóng dáng Tố Vấn trên người Mã Linh Xu, anh nói có kỳ lạ không? Là Tố Vấn không tồn tại ư, hay là giữa họ có liên hệ gì?"
Hồi lâu không thấy đáp lại, Trương Huyền không đợi kịp, nghiến răng hỏi: "Ngâm suối nước nóng có phải rất thoải mái đúng không hả chiêu tài miêu?"
"Tôi đang cân nhắc nghi ngờ của em..." Nhϊếp Hành Phong đắn đo nói: "Mã Linh Xu nói Sơ Cửu sốt cao, cần người chăm sóc?"
"Đúng vậy... Anh để ý Sơ Cửu làm gì? Chúng ta đang nói chuyện về Tố Vấn."
"Tôi hiểu rồi!"
"Cái gì?"
"Ở nhà đợi tôi, tôi lập tức quay về!"
Thời gian không nhiều, Nhϊếp Hành Phong không giải thích, sau khi cúp điện thoại, cáo từ quản lý khách sạn rời khỏi, anh đi tới đại sảnh, thấy Hamburger đứng trong góc, nghiêng đầu xem bảng quảng cáo, giống như tất cả khách sạn, để nâng cao danh tiếng, ở đây cũng để rất nhiều ảnh chụp chung của ngôi sao nổi tiếng hoặc nhân vật quan trọng trong giới chính trị cùng nhân viên làm việc trong khách sạn.
Nhϊếp Hành Phong đi tới, phát hiện trong vài tấm hình có Trần Văn Tĩnh, Hamburger đứng trên vai anh, giải thích rất am hiểu: "Đây là minh tinh mới nổi tiếng, mặc âu phục là nữ nghị sĩ mới trúng cử, xem ra bạn học của ngài cũng rất háo sắc đấy, ngài xem nữ nhân chụp ảnh cùng hắn đều rất xinh đẹp."
Hamburger lại một câu nói trúng, Nhϊếp Hành Phong nhịn cười đang muốn rời đi, hình trong một tấm ảnh đột nhiên hấp dẫn anh, Hamburger nhìn theo ánh mắt Nhϊếp Hành Phong, thấy anh đang nhìn ảnh của Trần Văn Tĩnh chụp chung với nữ nghị sĩ xinh đẹp, còn nhìn rất say sưa, ánh mắt lấp lánh, giống như phản ứng của Trương Huyền sau khi phát hiện ra kho báu.
Ngàn vạn lần đừng leo tường nha Chủ tịch đại nhân, bằng không chúng ta đều sẽ chết rất thảm!
Hamburger kích động khiến lông chim cả người đều rung lên, đang muốn khuyên Nhϊếp Hành Phong bỏ cái ý định không thực tế trong đầu này đi, liền nghe anh nói: "Hình như con chó này tôi đã từng gặp ở đâu?"
Hamburger ngẩn người, một lần nữa nhìn ảnh chụp, mới phát hiện Nhϊếp Hành Phong không phải nhìn cô gái, mà nhìn con chó trắng không cẩn thận lọt vào ống kính phía sau cô, trái tim nhỏ bé của nó rốt cuộc cũng để lại chỗ cũ, lông ăng ten trên đầu hạ xuống, rất khinh thường dùng mắt chim liếc liếc con chó kia, nói: "Cũng không phải chó quý tộc gì, loại chó Shiba nhỏ này khắp nơi đều có mà."
Con chó vẫn còn nhỏ, chó bình thường hoàn toàn không đến trình độ dụ người chú ý đến mình, nhưng trên cổ nó đeo vòng da màu nâu đậm, phía trước còn treo một cái thẻ liên lạc hình khúc xương bằng bạc, tròn xoe rất đặc biệt.
Nhϊếp Hành Phong có ấn tượng với cái thẻ đeo cho chó này, trong lúc nhất thời lại không nhớ nổi là thấy ở đâu, Hamburger thấy anh im lặng, cũng nghiêng đầu quan sát, bỗng nhiên kêu a lên, ra sức vỗ cánh, kêu:"Ta biết rồi, ta biết rồi, lần trước ta cùng Trương Huyền đến Trần gia làm minh thọ, trong viện Trần gia có xích một con chó rất giống nó."
Nhϊếp Hành Phong lập tức nghĩ ra, lúc trước Tả Thiên có nhắn tin cho Trương Huyền bát tự của người bị mất tích, bên trong có kèm theo ảnh chụp, trong nền ảnh chụp cũng có con chó giống vậy, nhưng Trương Huyền căn bản không xem ảnh chụp, lúc đó anh chỉ tùy tiện nhìn lướt qua, nếu không phải Hamburger nhắc nhở, anh hoàn toàn không liên hệ hai con cùng với nhau.
"Ngươi khẳng định là con này?"
Anh cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy con chó Shiba ở Trần gia, đành phải hỏi Hamburger, Hamburger gãi gãi nhúm lông ở đỉnh đầu, nói không chắc chắn lắm: "Ừ, con chó kia không có vòng cổ và thẻ tên, khá là khó khẳng định, ngài biết đấy, chó Shiba khắp thiên hạ đều có hình dáng này."
Nhϊếp Hành Phong nhìn ảnh chụp lần nữa, cùng lọt vào ống kính với con chó còn có chủ nhân của nó, có điều chỉ lộ nửa người, lại bị sô pha che khuất, nhìn không ra tuổi tác, nhìn thời gian trên ảnh chụp, là hơn ba tuần trước, nếu người này chính là con trai của ông trùm bị mất tích, thì không nghi ngờ gì con chó Shiba này chính là con bị xích ở Trần gia kia!
Anh dùng di động chụp lại tấm ảnh, sau khi ra khỏi khách sạn, trước tiên gọi điện thoại cho Tả Thiên, muốn tư liệu tỉ mỉ về người bị mất tích kia từ anh ta, Tả Thiên bên kia tìm người không hề tiến triển, nghe Nhϊếp Hành Phong muốn tư liệu, liền biết có manh mối, sau khi cúp điện thoại, lấy tốc độ nhanh nhất chuyển tư liệu sang.
Nhϊếp Hành Phong đoán không sai, cậu bé bị mất tích kia là khách quen của khách sạn, bởi thân thể yếu ớt, cậu ta sẽ định kỳ tới ngâm suối nước nóng, camera giao thông ghi lại ngày đó cậu ta có đến khách sạn, Nhϊếp Hành Phong xem tư liệu chú ý đến, cậu thiếu niên bình thường đều được người giúp việc đi cùng, nhưng hôm đó cậu ta cãi nhau với mẹ, giận dỗi một mình chạy đi, lúc rời khỏi khách sạn thì ngồi xe taxi, sau đó cũng không xuất hiện nữa.
Nhìn biển số xe taxi, Nhϊếp Hành Phong trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, anh nhớ lại một màn tài xế taxi bị cắn sống, mà cậu bé này ngồi chính là chiếc xe kia, có điều cảnh sát phong tỏa sự việc quá chặt chẽ, ngay cả Tả Thiên cũng không tra được tuyến đường của chiếc taxi này.
"Cho nên nó cũng bị ăn hết rồi đúng không? Vậy sao con chó lại không bị ăn tươi?" Hamburger không hiểu hỏi.
So với điều này, Nhϊếp Hành Phong càng muốn biết vì sao cậu thiếu niên kia không trở về nhà, mà lại tới vùng ngoại ô?
Anh lại gọi điện cho Tiêu Lan Thảo, sau khi nối được, hỏi: "Lúc tài xế taxi bị hại, trên xe có khách không?"
"Sao anh lại hỏi vậy?" Tiêu Lan Thảo rất kinh ngạc: "Giám định kết quả anh có xem qua, lúc đó trên xe chỉ có một nạn nhân."
"Tôi vừa nghe được một ít tin tức, đêm đó tài xế taxi chở khách đến vùng ngoại ô, mà người khách kia đêm đó cũng đã biến mất, tôi nghi ngờ bọn họ đồng thời bị gϊếŧ hại."
Nghe Nhϊếp Hành Phong nói xong, Tiêu Lan Thảo im lặng một hồi, nói: "Tuy rằng tôi tin pháp y sẽ không xảy ra sai lầm như vậy, nhưng không loại trừ khả năng này, có thể nói cụ thể tình huống một chút cho tôi được không?"
Nhϊếp Hành Phong đơn giản kể lại chuyện con riêng của trùm kim cương bị mất tích, Tiêu Lan Thảo oán hận nói: "Lại là Trần gia, người lui tới với bọn họ hình như đều xảy ra chuyện, bọn họ ngược lại quá ung dung, nói không chừng người mất tích còn đang trong biệt thự, chúng ta phải hành động nhanh hơn mới được."
Làm vậy phải chăng quá hấp tấp? Cho tới bây giờ họ hoàn toàn chưa nắm được chứng cứ phạm tội của đối phương, thậm chí không biết Trần gia có thật sự tham gia vụ bắt cóc hay không, chẳng qua cảnh sát có phán đoán của cảnh sát, Nhϊếp Hành Phong không bình luận thêm cho loạn, sau khi kết thúc trò chuyện với Tiêu Lan Thảo, lại chuyển sang gọi cho Trương Huyền, nhưng Trương Huyền một mực không nghe, Hamburger ở bên cạnh cười ha ha nói: "Nói không chừng hắn đang trả thù ngài đấy."
Đỉnh đầu truyền đến tiếng sấm, Nhϊếp Hành Phong ngẩng đầu lên, thấy nửa bầu trời đều bị mây đen bao phủ, chớp rạch qua tầng mây, báo hiệu giông tố sắp đến.
Mùa hạ mưa tới rất nhanh, thoáng cái hạt mưa đã rơi xuống, Nhϊếp Hành Phong không cố liên lạc lại với Trương Huyền nữa, vội vàng chạy tới bãi đỗ xe, anh vừa ngồi lên xe, mưa xối xả đã xâm chiếm toàn bộ không gian phía ngoài.
"Cũng may bay nhanh, không thì vừa rồi ngâm suối nước nóng toi công rồi."
Trong tiếng lầm bầm của Hamburger, Nhϊếp Hành Phong lái xe ra ngoài, sấm sét đánh xuống từng trận, làm cho tín hiệu radio không rõ, phát ra tiếng rè rè kỳ lạ, Nhϊếp Hành Phong đành phải tắt radio đi, lại nhìn bầu trời bên ngoài, mây đen đang tiếp tục nén xuống, bầu trời tối đen giống như sắp đến chạng vạng, hơn nữa mưa xối xả như trút nước, cho dù mở đèn xe cũng rất khó nhìn thấy cảnh vật phía xa trước mắt.
Bết bát hơn chính là, xe chạy được nửa đường, phía trước xảy ra tai nạn xe cộ, cả con đường hoàn toàn bị tắc, làm cho Nhϊếp Hành Phong tốn hơn hai tiếng mới về đến nhà, mưa rơi ngớt dần, bầu trời vẫn âm u như cũ, giống như trận mưa này chỉ là khúc dạo đầu, mưa bão thực sự còn trong khoảng thời gian kế tiếp.
Nhϊếp Hành Phong xuống xe, đội mưa chạy về nhà, sau khi vào thấy trong nhà còn tối hơn, rèm cửa sổ đều kéo vào, lại còn không bật đèn, làm hại anh thiếu chút nữa dẫm phải Trương Huyền đang cuộn tròn trên thảm.
Hamburger đi qua bật hết đèn lên, khi thấy trên mặt đất phòng khách ngổn ngang toàn vũ khí đồ chơi, xếp gỗ, tàu điện đường ray, còn có một vài linh kiện không biết tháo ra từ đâu, nó thiếu chút nữa rơi xuống đất vì quên đập cánh.
"Bão vừa quét qua à?"
Cảm thấy ánh đèn chói mắt, Trương Huyền trở mình, thấy Nhϊếp Hành Phong đứng trước mặt mình, cậu dụi mắt đứng lên, nhìn đồng hồ treo tường đối diện, hết cả hồn: "Ô hay, em thế mà lại ngủ lâu như vậy? Chủ tịch sao anh không gọi em?"
"Trên đường gặp phải tai nạn xe cộ, tôi vừa trở về."
Nhϊếp Hành Phong thấy đồ chơi ném lung tung đầy đất, liền biết trong mấy tiếng anh ra ngoài này, trong nhà đã xảy ra chuyện gì, từ sau khi Bé con tới, trong nhà không còn sự yên tĩnh trước kia nữa, nhưng lộn xộn như vậy vẫn là lần đầu tiên, anh không nhịn được cười, thảo nào trên đường gọi điện thoại vẫn không ai nhận, thì ra Trương Huyền đang lười biếng ngủ, nói: "Xem ra trông trẻ con còn mệt hơn chạy vụ án."
Sau khi phát hiện phòng khách bị bày bừa lộn xộn không thể tưởng tượng nổi, Trương Huyền tức giận nhảy dựng lên, đứng ở cửa cầu thang kêu to: "Tiểu ác ma con đi ra đây cho chú!"
Không thấy trả lời, Nhϊếp Hành Phong nói: "Thôi, có lẽ còn đang ngủ thì phải."
"Ngủ một buổi chiều, nên dậy rồi." Trương Huyền xắn tay áo chạy lên lầu: "Nhóc hư đốn này cả ngày trừ ăn ngủ ra thì chính là nghịch ngợm, hôm nay em không tẩn nó một trận thì em cùng họ với nó!"
Có náo nhiệt để xem, Hamburger đuổi theo không lùi bước, trong miệng lại nhỏ giọng lầm bầm: "Cùng họ với nó cũng chẳng sai đâu, dù sao cũng đều họ Nhϊếp."
Trương Huyền trước tiên chạy tới phòng Chung Khôi, sau khi đẩy cửa ra phát hiện bên trong không có ai, lại chuyển tới phòng ngủ của Bé con, bên trong vẫn không có ai như cũ, gọi hai tiếng cũng không thấy đáp lại, cậu cảm thấy không đúng lắm, vội vàng quay trở lại cửa cầu thang, vừa vặn thấy Nhϊếp Hành Phong lên lầu, vội vàng nói: "Bé con hình như không có nhà, Chung Khôi cũng không thấy, anh xuống dưới lầu tìm xem."
"Dưới lầu không có ai."
Nhϊếp Hành Phong bảo Hamburger lên lầu ba tìm, tự mình tìm lại các gian phòng ở lầu hai một lần nữa, chợt nghe Trương Huyền ở lầu một quát: "Tiểu ác ma, mặc kệ con đang chơi trốn tìm hay đang ngủ nướng, cũng lập tức báo cáo cho chú, bằng không chú đá con về nhà cũ đấy!"
Tiếng quát qua đi vẫn là một mảnh yên tĩnh, Trương Huyền biết đã xảy ra chuyện, cho dù Bé con ham chơi, chạy đi đâu lén ngủ, Chung Khôi cũng sẽ đi theo, cậu quát lớn tiếng như thế, chỉ cần không đi quá xa, đều sẽ nghe thấy, nhìn hai bên một chút, lại tiện tay kéo rèm cửa sổ bên cạnh, sau khi nhìn bầu trời bên ngoài đen như mực, sắc mặt càng lo lắng.
"Đều tìm qua rồi, họ không ở đây."
Nhϊếp Hành Phong chạy xuống lầu, bảo Hamburger ra gara bên ngoài tìm lần nữa, với tính ham chơi của Bé con, khả năng tới gara tầng hầm là rất lớn, thấy sắc mặt Trương Huyền không tốt, anh khuyên nhủ: "Đừng nóng vội, trước hết nhớ lại xem buổi chiều xảy ra chuyện gì."
"Chẳng có chuyện gì cả, thì vẫn luôn chơi cùng nhóc hư đốn kia."
Nhϊếp Hành Phong an ủi khiến Trương Huyền bình tĩnh lại, sắp xếp lại sự việc từ đầu.
Sau khi cậu nói chuyện điện thoại xong với Nhϊếp Hành Phong thì chơi cùng Bé con, chơi mệt rồi, hai người ngủ luôn ở phòng khách, lúc Chung Khôi kéo rèm cửa sổ cậu vẫn còn nhớ, sau đó cậu liền ngủ rất say, hoàn toàn không phát giác Bé con rời đi.
"Có lẽ Bé con muốn ăn gì, Chung Khôi đưa nó đi dạo siêu thị gần đây."
Thấy Trương Huyền gọi điện thoại cho Bé con và Chung Khôi đều không được, Nhϊếp Hành Phong nói phỏng đoán, tuy rằng bản thân anh cũng cảm thấy khả năng này rất thấp, Chung Khôi sẽ không nuông chiều trẻ con, nhất là trong lúc mưa to thế này, y càng không thể nào chưa nói gì với Trương Huyền đã đưa Bé con ra ngoài.
Hamburger rất nhanh đã bay trởi về, vừa vào đã cố sức rũ nước dính đầy đầu, bay quá gấp, nó thở hồng hộc nói không ra hơi, dưới tình thế cấp bách dùng cánh không ngừng chỉ ra bên ngoài, ý bảo Trương Huyền cùng nó đi ra ngoài.
"Vẹt cũng biết nói lắp à?"
Không biết xảy ra chuyện gì, Trương Huyền hoài nghi theo nó ra ngoài, liền thấy Hamburger rất nhanh bay vào gara, đi vòng vào góc bên trong dừng lại, gọi: "Ở đây!"
Hai người theo vào cùng, ngay lập tức nhìn thấy Chung Khôi cuộn tròn trên mặt đất, Nhϊếp Hành Phong vội vàng bật đèn, đến khi anh đến gần, phát hiện vĩ giới bất ly thân của Chung Khôi lăn ở một bên, Trương Huyền đỡ y lên, ngón tay bấm vào khớp xương trên ngón áp út của y.
"Cậu ta sao vậy?"
"Không có hồn phách, mẹ kiếp, cậu ta còn chê em chưa đủ nhiều rắc rối hay sao? Một con quỷ cũng chơi trò ly hồn!"
Trương Huyền lầm bầm trong miệng, trên tay cũng không dám nhàn rỗi, bảo Nhϊếp Hành Phong đặt Chung Khôi nằm xuống đất, đeo lại vĩ giới cho y, lại sờ túi, chuyện thình lình xảy ra, trên người cậu không mang theo hồng tuyến, giờ đi lấy cũng không còn kịp, liền rút một sợi chỉ từ vạt áo, lại lấy đạo bùa ra, dùng lá bùa cắt đứt ngón giữa, xuôi theo sợi chỉ kéo một cái, trong nháy mắt sợi chỉ liền nhuộm thành màu đỏ, cậu cắt sợi chỉ thành hai đoạn, lấy tốc độ cực nhanh chia ra quấn lên ngón út tay trái và chân trái của Chung Khôi, sau đó buộc chặt, lại dùng khớp ngón giữa gõ một cái thật mạnh vào giữa chân mày Chung Khôi, đợi đến khi y ngửa đầu hít vào một hơi thì nhét đạo bùa kia vào miệng y, rồi khép miệng y lại.
"Đây là..." Hamburger ở bên cạnh tò mò hỏi.
"Cố định nguyên khí cho cậu ta, Người sống có hơi thở cuối cùng, quỷ cũng giống vậy, có điều quỷ chỉ có một hồn nửa phách, hồn phách vốn rất nhẹ, sau khi bay đi rất khó trở về, như vậy chí ít có thể dẫn đường cho hồn phách của cậu ta, để chúng có thể hồi hồn theo ngón tay ngón chân bên trái của tên này, ngàn vạn lần không thể lấy đạo bùa kia ra, bằng không một hơi nguyên khí cuối cùng tản mất, cho dù sau này tìm hồn phách về cũng vô ích."
Tình trạng này của Chung Khôi không nên di chuyển lung tung, Trương Huyền liền bảo Nhϊếp Hành Phong giúp đem Chung Khôi chuyển vào trong phòng nhỏ của gara, để tránh người không biết thấy y, lại lấy đạo bùa trong miệng y ra.
"Sao cậu ta lại thành ra như vậy?" Sau khi làm xong mọi thứ, Nhϊếp Hành Phong ra khỏi phòng nhỏ, khóa xong cửa, hỏi.
"Không rõ lắm." Nhớ tới chuyện mình nửa đêm đuổi theo Bé con, Trương Huyền nói: "Có lẽ cậu ta giống chúng ta, trong lúc đuổi theo Bé con thì bay mất, có điều sợ rằng cái tên ngốc này ngay cả hồn phách của mình bị mất cũng không biết."
Trương Huyền cầm chìa khóa xe, mở cửa xe nhảy vào, Hamburger vội vàng đuổi theo, hỏi: "Đi đâu đi đâu?"
"Đi xung quanh đây tìm xem, ta tới siêu thị, ngươi tìm bên trong khu nhà ở, Chủ tịch..." Cậu liếc mắt nhìn Nhϊếp Hành Phong: "Đi cùng em."
"Trời mưa lớn như vậy ngươi bảo ta tới khu nhà ở, ta đây ngâm suối nước nóng còn có ý nghĩa gì..."
Hamburger còn muốn lải nhải nữa, hàn quang bắn tới, Trương Huyền nổi giận, nó sợ hãi lập tức dựng cả nhúm lông trên đầu, không dám nói nhảm nữa, chuyển hướng, lấy tốc độ cực nhanh chuồn mất.
Nhϊếp Hành Phong cùng Trương Huyền lái xe tới mấy siêu thị, cửa hàng tiện lợi gần đấy và những nơi bình thường Bé con hay tới để tìm người, Chung Khôi đã xảy ra chuyện, bọn họ biết Bé con không có khả năng tới nơi này, nhưng trong tình huống không tìm ra manh mối, đây là phương thức duy nhất có thể cảm ứng được khí tức của họ.
Song kết quả không bao giờ theo ý người, bọn họ dạo qua một vòng, chẳng nhận được cảm ứng nào, Trương Huyền đành phải gọi điện thoại cho Kiều, hôm nay Kiều và Ngụy Chính Nghĩa ở công ty, nghe nói không tìm thấy Bé con, vội vàng hỏi nguyên nhân, Trương Huyền thấy hỏi cũng không được gì, không muốn hắn phân tâm, nói đơn giản hai câu liền cúp điện thoại.
Chưa được lâu lắm, Hamburger đã liên lạc tới, nghe thấy nó bên kia cũng không hề có tin tức, Trương Huyền cúp điện thoại, ảo não nói: "Là em sơ suất, mấy ngay nay Bé con đều rất bình thường, lại là ban ngày, em không ngờ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Trên chân Bé con thắt chuông bình an, lần trước khi thằng bé rời đi cậu cũng cảm giác được, nhưng hôm nay lại không có dấu hiệu gì, có lẽ liên quan đến mưa lớn, cậu ngủ say hơn bình thường, ngay cả đèn bị tắt lúc nào cũng không biết.
"Chuyện này không liên quan đến em, đổi là ai kết quả cũng thế."
Từ sau khi Trương Huyền bị thần kiếm đâm bị thương, lại gặp phải nguyền rủa của vĩ giới, thân thể cậu vẫn luôn lúc tốt lúc xấu, Nhϊếp Hành Phong cảm thấy không thể trách cậu vì chuyện Bé con xảy ra sự cố, nhưng an ủi không đạt được hiệu quả, Trương Huyền trầm mặt rời khỏi siêu thị, ngay cả Nhϊếp Hành Phong hỏi cậu đi đâu cũng không đáp, mãi đến khi lái xe quay về khu nhà ở, cậu mới nói: "Là điểm tâm của Tố Vấn có vấn đề, em biết rõ không ổn, lại không ngăn cản Bé con ăn, là lỗi của em, em sẽ bồi thường."
"Trương Huyền..."
Đáp lại là tiếng vít ga, xe chợt quay đầu, phóng thẳng tới Mã gia, Trương Huyền dừng xe ở cửa, nhảy xuống xe chạy tới ấn chuông cửa, thấy hành động quá hấp tấp của cậu, Nhϊếp Hành Phong nhăn mày lại, nhưng không ngăn cậu.
Cửa mở ra, Mã Linh Xu vẫn như trước mặc bộ quần áo ở nhà kia đi ra, thấy bọn họ, mặt lộ vẻ vô cùng kinh ngạc, hỏi: "Trời mưa to các cậu đặc biệt chạy tới, là..."
"Tôi tìm Tố Vấn, hắn có ở nhà không?"
Giọng điệu không chút khách khí, Mã Linh Xu nhìn Nhϊếp Hành Phong bên cạnh, nói: "Còn chưa về, chắc vẫn ở nhà Sơ Cửu."
"Nói cho tôi biết địa chỉ Sơ Cửu."
"Liên quan đến điểm này, buổi sáng tôi đã nói qua rồi, tôi không biết."
"Bé con bị lạc rồi, có liên quan đến Tố Vấn, tôi muốn lập tức tìm ra hắn, xin đừng giấu giếm nữa!"
"Chuyện này hình như tôi không cần giấu giếm thì phải?" Sự nôn nóng của Trương Huyền không ảnh hưởng đến Mã Linh Xu, hắn nhẹ giọng cười: "Chuyện không biết, cho dù cậu chĩa súng vào tôi, tôi cũng không biết."
Mã Linh Xu vừa dứt lời, liền thấy trước mắt nhoáng lên, Trương Huyền móc súng từ trong túi ra, chỉ thẳng mi tâm hắn, lạnh lùng hỏi: "Vậy bây giờ anh có biết không?"
Đó là súng Kiều cho Nhϊếp Hành Phong, dùng để đối phó ma quỷ, vừa rồi lúc Trương Huyền ra cửa tiện tay nhét vào trong túi, thấy cậu dưới tình thế cấp bách lại có thể chĩa súng vào người khác, ánh mắt Nhϊếp Hành Phong có chút phức tạp, lại thầm chấp nhận hành động của cậu.
Bị nòng súng chĩa vào, Mã Linh Xu thu hồi vẻ tươi cười, lạnh lùng hỏi: "Trương Huyền, cậu có biết làm chuyện thế này với tôi, sẽ có hậu quả gì không?"
Đáp lại hắn là tiếng lên đạn, trong tròng mắt Trương Huyền lóe ra lệ khí chứng tỏ sự nhẫn nại của cậu đã đạt đến cực hạn, Mã Linh Xu nhìn ra cậu nghiêm túc, ánh mắt chuyển sang Nhϊếp Hành Phong, hỏi: "Nhϊếp tiên sinh, anh cứ như vậy nhìn cậu ta phát điên mà không ngăn cản sao?"
"Cậu ấy luôn luôn như vậy, tôi quen rồi." Nhϊếp Hành Phong nhàn nhạt nói: "Cậu ấy làm đúng, tôi ủng hộ cậu ấy; làm sai, hậu quả tôi thay cậu ấy gánh!"
Nói cách khác, cho dù hôm nay Trương Huyền nổ súng, Nhϊếp Hành Phong cũng sẽ che chở cậu đến cùng, Mã Linh Xu cười nhạt: "Việc này thực sự không giống anh, thảo nào..."
Trương Huyền híp mắt lại, Mã Linh Xu thức thời không dài dòng nữa, nói: "Tôi đích xác không biết nhà Sơ Cửu ở đâu, nhưng tôi có số điện thoại của hắn."
Hắn lấy di động ra, lấy số của Sơ Cửu, đưa cho Trương Huyền, Trương Huyền không nhận, nói: "Gọi cho hắn, mượn cớ bảo Tố Vấn lập tức quay về."
Nhìn nòng súng chỉ về phía mình, Mã Linh Xu nghe theo bấm gọi điện thoại, nói: "Tôi chỗ này có chút chuyện, anh bảo Tố Vấn lập tức quay về."
"Tố Vấn đi từ sớm rồi." Đối diện truyền đến tiếng đáp lại kinh ngạc của Sơ Cửu.
Mã Linh Xu mở âm lượng di động rất lớn, Trương Huyền nghe thấy, bỏ súng xuống, nói: "Hỏi hắn đi khi nào?"
"Hắn đi lúc nào? Có nói đi tiện đường đi đâu không?"
"Ăn cơm trưa không bao lâu, tôi thấy trời sắp mưa, bảo hắn trở về, hắn chắc là về thẳng nhà mới đúng." Sơ Cửu nghe giọng nói của Trương Huyền, giọng nói từ kinh ngạc trở nên trầm thấp, hỏi Mã Linh Xu: "Đã xảy ra chuyện gì? Sao anh lại đột nhiên tìm Tố Vấn?"
"Chút nữa nói sau."
Mã Linh Xu cúp điện thoại, cho Trương Huyền và Nhϊếp Hành Phong một ánh mắt bất đắc dĩ, như là nói Tố Vấn không có ở chỗ Sơ Cửu, không tìm thấy người hắn cũng hết cách.
Nghe Sơ Cửu vừa rồi đáp lại không giống như đóng kịch, Trương Huyền nói câu xin lỗi, mang Nhϊếp Hành Phong vội vã rời đi, Mã Linh Xu không đóng cửa ngay, mà đứng ở đó nhìn chiếc xe đi xa, bỗng nhiên cười một tiếng.
"Cầm súng chĩa vào người ta, một tiếng xin lỗi tưởng rằng sẽ giải quyết được vấn đề sao?"
Điện thoại di động vang lên, vẫn là Sơ Cửu, giọng nói của hắn so với vừa rồi thêm phần lo lắng: "Tố Vấn có liên lạc với ngươi không?"
"Không." Nhận ra kỳ quái trong giọng nói của Sơ Cửu, Mã Linh Xu nói: "Hình như ngươi đã sớm biết rằng hắn sẽ xảy ra chuyện."
Sơ Cửu không trực tiếp trả lời vấn đề của hắn, mà nói: "Có chút bất đồng, nên Tố Vấn mới rời khỏi rất sớm."
Chút bất đồng?
Mã Linh Xu cười nhạt, với cá tính của Tố Vấn, nếu chỉ là xung đột nhỏ, hắn tuyệt đối sẽ không ném Sơ Cửu còn đang dưỡng bệnh lại mà một mình trở về, hắn quay lại phòng khách ngồi xuống, bình tĩnh hỏi: "Ngươi làm gì chọc tới bọn họ, kết quả liên lụy đến Tố Vấn?"
Sơ Cửu im lặng không nói, Mã Linh Xu đành phải nói: "Xem ra lần này ngươi bị thương không nhẹ, vậy ngươi tiếp tục nghỉ ngơi đi, chuyện tìm người giao cho ta."
"Không cần, tự ta có thể."
"Tùy ngươi." Mã Linh Xu nhún nhún vai: "Có điều ngươi phải càng sớm càng tốt, vừa rồi Trương Huyền nói Bé con mất tích, ta nghĩ Tố Vấn hẳn là cũng giống nó."
"Cảm ơn."
Cúp điện thoại, gian phòng trở về yên tĩnh lúc ban đầu, bỗng nhiên một tia chớp xẹt qua cửa sổ, tiếng sấm hạ xuống, phá vỡ sự yên lặng vốn có, Mã Linh Xu một mình ngồi trên ghế salon một hồi, đứng dậy đi tới trước kệ sách, cầm lấy bình thϊếp ly bày bên trên.
Bình thϊếp ly lung linh tinh xảo, lại bị Trương Huyền cười nhạo là đồ dỏm, nhớ tới lời giải thích của cậu, Mã Linh Xu bật cười, mở nắp bình, ngón tay dài lướt qua miệng bình, tức khắc một chuôi vàng hiện ra trong tay hắn, theo tay hắn thu về phía sau, trúc tiết tích* hiện ra từ không trung.
(*Trượng có đốt như trúc.)
Trượng bằng vàng ròng dài khoảng hai thước xuất hiện trong nháy mắt, chiếu sáng không gian cả phòng, thân trượng cách mỗi hai tấc lại có một đốt nổi lên, đều đặn nối tiếp, tạo thành một vầng sáng kim sắc, cuốn quanh thân trượng là ác thú dữ tợn, dường như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Mã Linh Xu, thân trượng phát ra run rẩy, như hổ gầm sơn lâm, âm thanh lanh lảnh không ngừng lọt vào tai, đỉnh chuôi trượng có một vết lõm, một vật thể hình tròn tựa băng tựa nước lại tựa ngọc được khảm vào vết lõm, theo lực nắm của Mã Linh Xu xoay tròn trong vết lõm, hào quang bắn ra bốn phía, sâu trong ánh huỳnh quang mơ hồ lộ ra một chữ Mã.
Mã Linh Xu đưa tay che lại ánh sáng rực rỡ, nhìn chăm chú vào trượng vàng, hắn nhẹ giọng nói: "Hy vọng có một ngày ta vĩnh viễn không phải dùng đến ngươi nữa."
...