Khi Vật Hi Sinh Trở Thành Nữ Chính

Quyển 1 - Chương 37: Cách vách có người

Phốc phốc phốc!

Âm thanh khiến cho nhiều người phải tía tai đỏ mặt liên tục vang lên trong phòng. Trên giường Phượng Tử Thịnh cùng Phượng Khuynh Ca không ngừng

quấn lấy nhau, liên tục ra vào hơn trăm cái. Cả người cô trở nên căng

thẳng, hai tay bám chặt điệm giường phía dưới, chiếc cổ xinh xắn lộ ra,

hai chân quấn lấy eo cường tráng của hắn.

Phượng Tử Thịnh nhận

thấy sự khác biệt từ cơ thể của cô, thân người buột chật, hắn biết được

cô sắp đến cao trào. Hắn nắm lấy hai chân của cô mở rộng lại dùng sức ép chặt cơ thể cô ra sức chuyển động.

“anh…em sắp…sắp…không được rồi!”

“bảo bối, anh cũng không chịu nỗi rồi! cố gắng! cùng nhau…!”

Phượng Tử Thịnh nói xong lại ra sức tiếp tục tấn công vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô.

“ A! anh…anh…anh nhẹ một…chút…em…không…A…A….”. Phượng Khuynh Ca hai chân

duỗi thẳng, các ngón bàn chân cơ lại, cơ thể uốn cong tạo thánh một

đường hoàn mỹ biểu tình tuy thống khổ nhưng vô cùng vui vẻ.

“chậm đã…chúng ta phải cùng nhau…” Phượng Tử Thịnh sao có thể bỏ qua cơ hội

đầy mê người như vậy. hắn còn muốn cùng cô hoạt động cả một đêm nha!

Nhưng là hắn biết cơ thể của cô cùng hắn không thể chịu nỗi nha!

“người xấu, không phải anh nói không muốn em sao? xem bộ dáng hiện tại của anh giống một tên đại sắc lang”. Phượng Khuynh Ca bĩu môi, giọng nói mang

theo hợn dỗi: “Anh nhanh một chút…người ta…người ta muốn…”

Phượng Khuynh Ca càng nói càng ngượng ngùng. Tuy nói cô rất can đam đi quyến

rũ hắn nhưng là những gì cô biết cũng chỉ có trên lý thuyết càng không

có kinh nghiệm thực tế cho nên đây tất cả đều là lần đầu tiên của cô

nha!

“anh hối hận! sớm biết như vậy nếu em chịu sự khuất phục của anh thì ngay từ đầu anh đã không cần nghĩ ra bộ dạng của em mà tự giải

quyết. bảo bối, em phải bồi thường cho anh đó!”

“hừ đáng đời! đây là do anh tự tạo thành. Nếu không phải em cưỡng bức anh thì hiện tại

anh có ở đây cùng em không”.Phượng Khuynh Ca thở hổn hển nói.

"Cho nên... hôm nay ngay chỗ này…anh phải hảo hảo đồi lại mới được”. Phượng

Tử Thịnh dùng sức điểm mạnh vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô lại nhanh

chóng rút ra làm cho Phượng Khuynh Ca không có chút khí lực nói chuyện.

Ta hôm nay muốn hảo hảo mà bổ thượng ngày đó phân lượng." Phượng Tử Thịnh

dùng sức hoa nhụy, lại rất nhanh rút ra, kí©ɧ ŧɧí©ɧ được Phượng Khuynh

Ca không có khí lực nói nữa.

"Nga! Bảo bối! Bảo bối! Bảo bối của

ta!" Phượng Tử Thịnh gầm nhẹ một tiếng, một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng phun

ra trong cơ thể của cô, nét mặt biểu lộ nét cười thoải mái.

Thời

điểm Phượng Tử Thịnh dâng trào trong cơ thể cô hoa huy*t nhanh chóng co

rút, cô cắn lấy cánh tay của Phượng Tử Thịnh rêи ɾỉ kêu lên một tiếng.

Hai người duy trì tư thế nam trên nữ dưới ngã xuống giường. Cả thân người

Phượng Khuynh Ca nhuộm một màu phấn hồng ủng đỏ, hai mắt ướŧ áŧ mơ màng, đôi môi anh đào căn mọng giống như xuất huyết. hai tay vô lực đặt trên

giường hoàn toàn không để ý đến việc có kẻ nào đó đang “bám lấy” trên

người mình. Phượng Tử Thịnh ghé lên trên người cô vẻ mặt đầy thoả mãn

nhìn cô mỉm cười.

Lúc này, Phượng Khuynh Ca cảm nhận được trong

cơ thể cô ma công tự động chuyển động. Phượng Khuynh Ca cảm thấy mọi mệt mỏi của cơ thể trong cô hoàn toàn biến mất thay vào đó chính là tinh

thần tràn đầy sức lực.

Một dòng khí ấm áp lưu chuyển nơi kết hợp

của hai người chuyển động. Nơi nào đó đang yên lặng lại trở nên có tinh

thần, bắt đầu sinh long hoạt hổ.

Phượng Khuynh Ca không được tự

nhiên chuyển động eo của mình, liếc nhìn ai đó kinh thường nói: “trứng

thối, mau đi ra khỏi người của ta!”

Phượng Tử Thịnh cũng không

thể tin được tiểu đệ đệ của mình hôm nay lại có tinh thần như vậy. Hắn

nghe theo lời của cô, lấy ra nơi nào đó đang có tinh thần ra khỏi cơ thể cô. Lại liếc nhìn cô vẻ mặt xấu xa liếʍ liếʍ môi nói: “chúng ta đổi địa điểm! anh muốn cùng em tiếp tục”

Phượng Khuynh Ca xấu hổ cáu,

quát hắn liếc mắt một cái. Cái liếc mắt như vậy hoàn toàn không có chút

sát thương với kẻ mặt dày nào đó. Chỉ làm cho ai đó có sắc tâm trong

lòng càng thêm ngứa ngáy khó chịu.

"cút ngay! Ngươi đồ sắc lang! ngươi không thèm quan tâm đến thân thể của người ta!” Phượng Khuynh Ca uỷ khuất nói.

Phượng Tử Thịnh có chút chần chờ, hắn biết đây là lần đầu tiên của cô làm sao

có thể chịu nỗi sự tấn công ồ ạt của hắn? Phượng Tử Thịnh mang theo vẻ

mặt thất vọng, giọng điệu bất đắc dĩ nói: "Được rồi! Tha cho em!"

Phượng Khuynh Ca vừa lòng cười cười, chậm rãi ngồi xuống. cô vừa động một cái, một cổ tϊиɧ ɖϊ©h͙ giống như mật hoa chảy ra, giống như một đóa hoa tỏ

lại vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tinh thần của Phượng Tử Thịnh. Hai mắt thâm thuý

lại giống như đêm đen dày đặc. Phượng Tử Thịnh nâng lên cơ thể của cô

giống như người bị lạc đường tìm được cơ hội mở miệng nói: "anh chịu

không nổi ! Tiểu yêu tinh, đây là em tự mình tìm , ai cho em quyến rũ

anh?"

"Trứng thối, ngươi làm cái gì? Ai quyến rũ ngươi! Thả ta

xuống dưới." Phượng Khuynh Ca nằm trong lòng Phượng Tử Thịnh cáu gắt

nói.

Phượng Tử Thịnh theo lời cô nói đem cô buông xuống như chính xác không phải điệm giường mà là ban công. Ban công đó nha! Hoàn toàn

không có khúc dạo đầu. cơ thể cô run lên, hai chân bị mở rộng sang hai

bên tiểu huyệt giống như đó hoa chuyển động trước gió khiến cho Phượng

Tử Thịnh thiếu chút phun ra máu mũi.

“A! Ngươi chậm một chút!

Ngô, trứng thối, đừng loạn cắn a! Nga, anh trai, anh trai tốt, cầu xin

anh, anh chậm một chút…một chút!” Phượng Tử Thịnh thích nhất chính là mở màn làm đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ mê người làm cho cô nhanh chóng tiến vào trạng

thái hưng phấn.

Bờ môi khẽ nhếch lộ ra chiếc lưỡi dài linh động

như đại xà không ngừng di chuyển đem từng địa phương mẫn cảm trên cơ thể cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Cô xoay xoay đầu mình tránh né công kích của hắn lại

nhất thời làm cho cô kinh sợ.

Trời ạ! Như thế nào ban công đối diện lại có người. như vậy…như vậy! toàn bộ đều bị hắn nhìn thấy hết sao?