Vân Mộ Hoa dùng sức đẩy bàn tay đang đặt trên hông mình ra, Âu Dương Thụy chết tiệt, lại muốn động tay động chân với cậu!
“Mộ Hoa, em tính một mình đi sang Mỹ, không sợ cô đơn sao?” Âu Dương Thụy ôm lấy Vân Mộ Hoa, để thân thể cả hai cùng ngả xuống giường. Anh dùng thân hình thon dài của mình đè người kia lại, trượt tay đùa bỡn nút thắt áo tắm bên hông cậu ta.
“Tôi không giống anh, anh là một tên sắc lang rỗng tuếch!” Vân Mộ Hoa cắn cắn đôi môi cực kỳ quyến rũ, nhưng trong lòng ủy khuất vô cùng.
Da thịt sau khi trải qua một hồi tắm rửa bằng nước ấm, càng thêm trắng trẻo mịn màng, thật sự khiến người ta khó có thể kìm chế kích động nơi hạ thể. Âu Dương Thụy khẽ cười, rất không đứng đắn nói, “Có muốn nếm thử một chút mùi vị của tên sắc lang này không? Có muốn tận hưởng kɧoáı ©ảʍ khi dây dưa quấn quýt với sắc lang hay không?”
“Anh đi chết đi!” Có quỷ mới muốn nếm mùi vị vủa anh ta! Tưởng dùng sắc là dụ được cậu sao, không có cửa đâu! Vân Mộ Hoa cậu há lại là người thấy mờ mắt vì sắc đẹp như thế?
“Em không muốn nếm thử tư vị của anh, vậy thì để anh nhấm nháp tư vị của chú cừu non em vậy.”
“Cút đi!” Cậu không muốn cùng anh ta chơi cái trò tình tình sắc sắc này!
“Bảo bối, em thật sự không lãng mạn gì hết.” Âu Dương Thụy nói.
“Lãng mạn?”
“Đương nhiên, giữa người yêu với nhau sẽ cần sự lãng mạn, cho nên chúng ta cũng phải lãng mạn một chút, em nói xem có đúng không?”
“Rồi sao?”
“Sau đó, đương nhiên là chúng ta đi làm chuyện lãng mạn.” Môi Âu Dương Thụy khát khao bao phủ lên bờ môi của đối phương, trong lòng anh rất lo sợ người kia lại một lần nữa trốn mất, sợ người kia lại một lần nữa làm cho anh không tìm được.
“Ưʍ... Ưʍ...” Vân Mộ Hoa quay đầu, muốn né tránh khỏi nụ hôn của đối phương. Thế nhưng Âu Dương Thụy nhanh chóng vươn tay giữ chặt vùng gáy người kia, nụ hôn cứ thế càng thêm sâu xuống.
Khuôn mặt vì nghẹn thở mà có chút ửng hồng, Vân Mộ Hoa dùng sức đẩy người phía trên ra, ít nhất cũng phải để cậu thở chứ?
“Hà...” Vân Mộ Hoa hít vào một hơi, “Âu Dương Thụy, hiện tại đang ở nhà của tôi, anh phát điên cái gì?”
“Anh nổi điên?” Âu Dương Thụy liếc cậu, ” Nếu em không lén trốn đi, anh phải vội vã tới nhà em vậy sao?”
“Hừ!” Chuyện này Vân Mộ Hoa không định giải thích thêm nữa “Nếu coi là tôi trốn đi, thì anh còn có thể tóm được tôi sao?”
Âu Dương Thụy ôm cậu, bất đắc dĩ thở dài, “Bảo bối thích bỏ chạy ơi, em nên biết là anh có tính chiếm hữu rất mạnh. Nếu không may sau khi em lén trốn đi, bụng đói ăn quàng tìm đại một người phụ nữ giống Tô Hàm hoặc một người đàn ông khác để kết giao qua lại, có lẽ anh thật sự sẽ nổi điên đấy.”
Vân Mộ Hoa cười lạnh một cái, “Đúng vậy, tính chiếm hữu của anh rất mạnh. Chỉ cần anh thích, anh đều phải đoạt được. Bất kể như thế nào.”
“Cho dù anh lăng nhăng, cũng không tới nỗi làm người ta phẫn nộ đi? Tâm tư của anh, hiện tại chỉ dành cho một mình em.”
“Chỉ có một mình tôi sao?” Trong lòng khẽ động một cái, Vân Mộ Hoa hỏi, “Từ giờ trở đi thật sự chỉ có một mình tôi sao?”
Âu Dương Thụy nắm lấy tay cậu đặt lên môi mình, “Anh xin thề anh chỉ có một mình em. Bảo bối, đừng có hoài nghi nha.” Âu Dương Thụy hung hăng ôm người kia vào trong ngực, nhẹ giọng nỉ non, tiếp đó hôn hôn lên môi cậu. Anh vươn đầu lưỡi lướt theo đường nét cánh môi của đối phương, rồi chầm chậm lần mò vào trong khoang miệng, đảo một lượt qua chân răng và phần nướu, cuối cùng tiến sâu nhẹ nhàng khấy động bên trong.
Vân Mộ Hoa dần chìm sâu vào trong nụ hôn ấy. Khi hai bên gần như không hít thở không thông, Âu Dương Thụy tách môi ra, khẽ liếʍ đi sợi chỉ bạc tràn ra bên khóa miệng đối phương.
Vân Mộ Hoa không ngừng thở dốc, dường như chưa lấy lại được tinh thần từ sau nụ hôn vừa rồi. Tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, Âu Dương Thụy bắt đầu lướt xuống cần cổ đối phương, liên tục in lên đó một chuỗi các dấu vết hồng hồng, tuyên bố quyền sở hữu của riêng mình.
Du͙© vọиɠ trong lòng Âu Dương Thụy dâng lên mạnh mẽ, anh cách một lớp áo vân vê đầu nhũ của Vân Mộ Hoa, vuốt ve hết sực vội vàng. Vân Mộ Hoa cảm thấy ngực mình căng cứng, dây buộc áo tắm không biết đã bị người cởi bỏ từ lúc nào, quần áo Âu Dương Thụy cứ thế mà cọ xát trên thân thể cậu. Chất liệu thượng hạng của chiếc áo sơ mi khiến cho cậu không kìm được mà dán sát vào người Âu Dương Thụy, ma sát như thế này thực sự là rất thoải mái đi!
Ở trên chiếc giường lớn thuần trắng, Vân Mộ Hoa bất lực cam chịu bị một tên sắc lang đè chặt đặt ở dưới thân, bộ dáng thoạt nhìn hỗn độn đến vô cùng thê thảm.
“Âu Dương Thụy… Nơi này là nhà của tôi… Anh đừng làm càn…”
Ngón tay thon dài của Âu Dương Thụy không ngừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ thân thể cậu.
“Bảo bối, anh nóng...”
“Ư… Anh nóng cũng không thể... Anh không được ở tại đây mà làm loại chuyện kia với tôi…”
“Anh đã khóa cửa rồi.”
“Không muốn... Ai u... Đừng cắn...”
Âu Dương Thụy cúi người cắn lên đầu nhũ đối phương một cái, Vân Mộ Hoa vì thế mà oai oái kêu la, “Đừng cắn chỗ đó…” Chỗ này quá nhạy cảm, không chỉ đau còn tê nữa...
“Nơi này ăn rất ngon.” Âu Dương Thụy cười, cởi bỏ quần ngủ của Vân Mộ Hoa.
“Âu Dương Thụy, quần của tôi!”
“Suỵt... Còn làm ầm nữa, ba mẹ vợ sẽ lên lầu đó...”
“Ai... Ai là ba mẹ vợ của anh...”
“Đương nhiên là ba mẹ em rồi.”
“Ô... Đừng như vậy...”
“Lại nói lời vô nghĩa rồi, sau này mỗi ngày đều phải làm như vậy...”
“...” Nào có kiểu uy hϊếp người như vậy?
Âu Dương Thụy nhẹ nhàng vuốt ve da thịt bên dưới lớp áo tắm của Vân Mộ Hoa, sau đó giúp cậu cởi bỏ nó.
Thân thể Vân Mộ Hoa càng ngày càng phát nhiệt, cậu biết rõ điều gì kế tiếp đang chờ đợi mình.
Âu Dương Thụy nhanh chóng cởi bỏ y phục trên người mình, vươn ngón tay trêu chọc phân thân của Vân Mộ Hoa, cúi đầu hôn xuống từng chỗ từng chỗ trên người đối phương.
Vân Mộ Hoa run rẩy một chút, giống như bỗng nhiên bị điện giật, cậu không chịu nổi sự cám dỗ này, vì thế liền rêи ɾỉ thành tiếng. Du͙© vọиɠ đang âm ỉ cháy trong cơ thể bốc chốc trở nên mãnh liệt, thậm chí cậu bắt đầu khao khát Âu Dương Thụy có thể lập tức tiến vào cơ thể của mình.
Hai chân Vân Mộ Hoa bị người phía trên tách rộng, thoạt nhìn giống như chờ đợi đối phương tiến vào. Vân Mộ Hoa biết Âu Dương Thụy chính là hết lòng hết sức yêu thương mình, muốn có được mình, vì thế cậu liền ngoan ngoan như một con cừu nhỏ.
Đầu lưỡi mềm mại mà nóng bỏng của Âu Dương Thụy bao trùm lên đầu nhũ trần trụi của đối phương, nhẹ nhàng liếʍ mυ'ŧ, không ngừng khuấy đảo liên hồi. Anh một tay xoa xoa bóp bóp, tay còn lại an ủi vỗ về đầu nhũ bên kia, dùng hai ngón tay kẹp kẹp nhẹ nhàng kéo lên ấn xuống.
Vân Mộ Hoa ậm ừ, cơ thể cong lên, khẽ giật nhẹ. Đầu nhũ cậu rất mẫn cảm, chỉ cần người kia nhẹ nhàng kɧıêυ ҡɧí©ɧ một chút là sẽ có cảm giác ngay. Cơ thể vẫn luôn cùng Âu Dương Thụy hoan ái đã quen lúc này đã hoàn toàn thất thủ, cậu mềm nhũn nằm dưới thân của đối phương, dường như sẵn sàng nghênh đón anh ta tiến vào.
Âu Dương Thụy cong môi, cảm nhận được người nọ lúc này đã ý loạn tình mê, bàn tay đang vân vê đùa bỡn lại càng gia tăng lực đạo, mang đến cho đối phương một trận kɧoáı ©ảʍ khác thường. Đầu nhũ xinh xắn đáng yêu trượt khỏi khoang miệng của anh lộ ra một vẻ mê người, lại bởi vì kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà tự nhiên dựng thẳng.
Âu Dương Thụy khẽ cắn, rồi lại hung hăng mυ'ŧ vào, Vân Mộ Hoa cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ so trước càng thêm mãnh liệt, vì thế những tiếng rêи ɾỉ trầm thấp của cậu cũng mỗi lúc một phóng túng hơn.
“A... A... Ư a... Ưʍ... A...”
Âu Dương Thụy một bên liếʍ mυ'ŧ đầu nhũ đối phương, một bên không ngừng dùng tay nắm bóp chơi đùa đầu nhũ bên kia vài cái, sau đó thuận thế trượt thẳng một đường xuống tới qυầи ɭóŧ của cậu.
Vân Mộ Hoa theo bản năng kẹp chặt hai chân, “A...”
“Tách chân ra.”
Âu Dương Thụy nhẹ nhàng ra lệnh. Vân Mộ Hoa tựa hồ như đã bị mê hoặc, nghe lời tách chân, mặc cho bàn tay Âu Dương Thụy luồn qua mép qυầи ɭóŧ, tùy tiện vuốt ve đùa bỡn ở nơi tư mật của mình.
Khi ngón tay anh chạm tới lỗ nhỏ phía trên đỉnh phân thân, nơi đó bất chợt rỉ ra một dòng dịch thể ẩm ướt.
“Bảo bối, em ướt rồi.” Âu Dương Thụy cười cười, lấy dịch thể trong suốt dính trên ngón tay đưa đến bên môi Vân Mộ Hoa, luồn vào trong miệng cậu. “Há ra một chút nữa nào...”