“Ư... Ưʍ...” Hương vị mằn mặn ngập tràn bên trong khoang miệng. Ngón tay tay của người nào đó bá đạo tiến vào, chẳng khác nào một cây gậy mát xa tinh tế, mô phỏng y hệt động tác của phân thân lúc ra vào hậu huyệt, cứ thế ái muội chuyển động bên trong miệng cậu, từng chút từng chút một.
Nước bọt không kịp nuốt vào, men theo khóe miệng của Vân Mộ Hoa chảy tràn ra, hình ảnh thật là da^ʍ mỹ. Âu Dương Thụy cúi đầu, rút ngón tay ra, liếʍ đi nước bọt còn vương trên khóe miệng đối phương, hôn hôn, liếʍ liếʍ.
Qua một hồi lâu, Âu Dương Thụy cũng thu lại bàn tay đang mơn trớn ở hạ thể của đối phương, rất không kiên nhẫn nắm lấy phần vải bên hông qυầи ɭóŧ mạnh tay xé bỏ, để nơi huyền bí kia được phơi bày triệt để ra bên ngoài. Anh vội vã đặt tính khí trước của huyệt, cắm mạnh một đường vào trong, lập tức công kích tới tận nơi sâu nhất bên trong thân thể Vân Mộ Hoa.
“Ưm a... Ưm a a...” Cảm nhân được phía sau thoáng cái đã bị lấp đầy, thân thể Vân Mộ Hoa có chút căng cứng khó chịu, lại cũng hơi hơi thoải mái.
Được hậu huyệt ấm áp gắt gao cắn chặt lấy, Âu Dương Thụy khoan khoái thở ra một hơi, dùng tay cố định thắt lưng cậu, bắt đầu chậm rãi đẩy đưa. Bởi vì trước đó không có tiến hành khuếch trương hậu huyệt, cho nên anh động thân rất chậm, muốn cho Vân Mộ Hoa thích ứng trước đã.
“Ưʍ... A... ư a...” Hậu huyệt không ngừng co rút tựa như phát ra tín hiệu mời gọi, Âu Dương Thụy chậm rãi rút ra rồi lại tiến vào, mỗi lần đều cực kỳ ăn ý. Đột nhiên, trong đầu anh nổ bùm một tiếng, nhiệt độ bên trong hậu huyệt người kia đặc biệt khác thường, giống như dẫn lửa cắn nuốt lý trí của anh vậy, thiếu chút nữa liền kích động đến bắn ra mất rồi.
“Sao hôm nay em lại cấp bách như thế...” Âu Dương Thụy cười hỏi.
Vân Mộ Hoa cắn môi dưới cố sức nuốt vào từng tiếng rêи ɾỉ, hít sâu vài cái thả lỏng lớp cơ nơi hậu huyệt. Cậu phối hợp với Âu Dương Thụy, cố gắng giảm bớt sự khó chịu của chính mình, để anh thuận lợi tiến vào sâu hơn.
Âu Dương Thụy cúi đầu liếc nhìn nơi hai người kết hợp, chỉ thấy da thịt đối phương vì chịu sức ép tới cực hạn mà dần mất đi màu sắc ban đầu, những nếp uốn ngậm chặt lấy phân thân đã bắt đầu trở nên trắng nhợt. Anh vươn ngón tay nhẹ nhàng ma xát vùng bụng dưới của Vân Mộ Hoa, khiến cho cậu càng thêm co rút hậu huyệt kẹp chặt lấy tính khí của mình, thực sự là vô cùng thoải mái.
Vân Mộ Hoa dần dần thích ứng với phân thân to lớn, cho nên sự cọ sát chậm chạp của người kia khiến cậu cảm thấy bất mãn. Cậu thấp giọng gọi tên Âu Dương Thụy, nhẹ nhàng thúc giục anh đẩy nhanh tốc độ lên, mau chóng biến chút cảm giác khó chịu còn sót lại trở thành kɧoáı ©ảʍ, “Này, anh có thể nhanh lên hay không... Ư... A...”
“Vừa rồi là ai không cho phép anh chạm vào, hả?” Phân thân Âu Dương Thụy đè ép lên vách tràng mềm mại bên trong, đẩy đưa rất nhanh. Kɧoáı ©ảʍ bất chợt dâng lên khiến cho thắt lưng anh không kiềm chế được mà gia tăng tốc độ, tận hưởng thứ mỹ cảm trầm mê này. Âu Dương Thụy thoáng chốc lại đưa đẩy nhanh hơn, rút ra rồi lại đâm sâu vào. Anh vươn tay xoay chuyển thân thể Vân Mộ Hoa, để cậu nằm úp xuống, lại
dùng sức nâng mông đối phương lên, một lần nữa tiến sâu vào hậu huyệt.
“A... Thụy... Thụy…” Mỗi lần mạnh mẽ xuyên xỏ đều vào thúc sâu vào bên trong, khiến cho cơ thể Vân Mộ Hoa gần như đổ sụp về phía trước. Cậu chống hai tay cố hết sức ổn định thân thể, ra sức vểnh cao mông lên để Âu Dương Thụy thuận tiện đi vào. Bất chợt, đỉnh phân thân chạm đến một nơi nào đó bên trong cơ thể, Vân Mộ Hoa không kìm được mà khẽ run lên, “A... Chính là... nơi đó... nơi đó... A...”
Thanh âm rêи ɾỉ của người yêu chính là sự khích lệ tinh thần tốt nhất đối với Âu Dương Thụy. Anh căn cứ vào vị trí Vân Mộ Hoa vừa chỉ ra mà dùng sức xỏ xuyên, lần nào cũng ma sát kịch liệt đến mức vách tràng bất giác co rút lại.
Sống lưng trắng nõn của Vân Mộ Hoa bắt đầu run rẩy, vì không chịu nổi kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ nơi hạ thân.
“Mộ Hoa... Em cắn chặt như thế khiến cho anh thật là thoải mái!” Âu Dương Thụy cúi mặt xuống hôn lên tấm lưng trần đang chảy ròng ròng mồ hôi của đối phương. Anh dùng đầu lưỡi không ngừng xoay tròn mơn trớn từng tấc da thịt trên lưng cậu, đồng thời đẩy nhanh tốc độ luật động bên dưới hạ thân.
“A... A...” Trải qua nhiều lần bị xỏ xuyên mạnh mẽ, Vân Mộ Hoa cảm thấy có chút chịu không nổi, thân thể nương theo lực đạo tiến vào rút ra của Thụy mà run rẩy không ngừng. Tất cả các giác quan tựa hồ đã hoàn toàn tê liệt, chỉ còn lại sự va chạm mạnh mẽ nơi hạ thân. Ma sát điên cuồng tận sâu bên trong hậu huyệt chẳng khác nào muốn châm lửa mà bốc cháy lên, phân thân phía trước của cậu mặc dù không nhận được bất cứ an ủi nào, nhưng dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt ở đằng sau cũng bắt đầu rỉ ra dịch thể ướŧ áŧ.
Âu Dương Thụy vươn tay nắm trọn lấy phân thân của Vân Mộ Hoa, nhẹ nhàng vỗ về ve vuốt. Anh quệt toàn bộ dịch thể rỉ ra từ lỗ nhỏ trên đỉnh tính khí đối phương, bôi lên loạn lên khắp phân thân đang run rẩy của cậu.
Sự an ủi này khiến cho thân thể Vân Mộ Hoa càng thêm thả lỏng, vách tràng chặt chẽ cũng từng chút mềm ra, động tác đẩy đưa càng ngày càng thuận lợi. Da thịt hai người kề sát vào nhau, liên tục toát ra những giọt mồ hôi vô cùng tinh mỹ...
Bên trong gian phòng lớn, hai người thỏa thích triền miên quấn quýt vào nhau. Không gian tràn ngập một mùi vị sắc dục mê người. Tiếng thở dốc, tiếng rêи ɾỉ, cùng với những thanh âm sung sướиɠ của cả hai không ngừng vang vọng lan tràn khắp nơi, khiến cho một vị đạo da^ʍ mỹ lạ kỳ dâng lê
giữa những hơi thở nhuốm đầy lửa dục.
Thời gian chậm rãi trôi qua, ánh trăng bên ngoài chiếu vào cửa sổ, hắt lên trên hai người.
Vân Mộ Hoa toàn thân trần trụi, không ngừng lay động đong đưa. Cậu xoay mông, dùng tất cả sự quyến rũ vốn có để mà xoay, tựa hồ như muốn dẫn dụ Âu Dương Thụy tiến vào mỗi lúc một sâu hơn, càng ngày càng cọ sát mãnh liệt hơn.
Lần đầu tiên Âu Dương Thụy thấy Vân Mộ Hoa như vậy, du͙© vọиɠ đang chôn sâu bên trong mật huyệt cũng bởi thế mà nóng bỏng thêm.
Vân Mộ Hoa xoay mông đến mức vô cùng hưng phấn, cảm nhận du͙© vọиɠ cứng rắn của người kia đang dán chặt vào vách tràng bên trong huyệt khẩu mà điên cuồng ma sát. Theo từng động tác đẩy đưa đầy nɧu͙© ɖu͙© của đối phương, Vân Mộ Hoa ra sức rêи ɾỉ, kɧoáı ©ảʍ lan tràn đánh úp tới từng tế bào thần kinh trên toàn thân thể. Cậu giống như đang trôi nổi giữa mặt biển khơi, thỉnh thoảng lại đón nhận sóng biển đánh tới, cứ thế đợt nào đợt nấy đều đánh sâu vào tận tâm hồn cậu, kéo một chuỗi cảm giác sung sướиɠ dị thường.
“A... Ưm a... A a...” Cậu không thể tin được những tiếng rêи ɾỉ dâʍ ɭσạи này lại phát ra từ miệng của mình. Chẳng lẽ từ sâu trong cốt tủy chính mình đã bị Âu Dương Thụy biến thành cái loại hư hỏng này rồi? Người đàn ông xấu xa kia lúc nào cũng biết cách dẫn dắt phản ứng của cậu, khiến cho cậu không cách nào thoát khỏi sự vây hãm của anh ta.
Âu Dương Thụy khó lòng kiểm soát được lực đạo tiến nhập của mình, chỉ biết dùng sức kịch liệt xuyên xỏ, liên tục rút ra, rồi lại mạnh mẽ tiến vào. Ai bảo tư vị của bảo bối nhà anh thật sự là quá tốt!
“A a... Ưm a...” Vân Mộ Hoa rêи ɾỉ thành tiếng, trong cơ thể dâng lên từng trận lửa dục cùng với cảm giác ngứa ngày vô cùng, cổ họng không ngừng tràn ra những thanh âm mập mờ ái muội.
“Bảo bối, như vậy rất sung sướиɠ đúng không?” Âu Dương Thụy nhìn bộ dáng rêи ɾỉ gợi cảm của người kia, tiếp tục đẩy nhanh tốc độ, dù chỉ một giây cũng không muốn rút ra. Lại một cú thúc mãnh liệt, Âu Dương Thụy muốn nhanh chóng dẫn dắt người kia lêи đỉиɦ, bàn tay cũng vì thế mà gia tăng tốc độ vỗ về ve vuốt phân thân của đối phương.
Vân Mộ Hoa dùng động tác đong đưa khiến người khó lòng cưỡng lại để hồi đáp luật động của người kia, hậu huyệt cũng hữu ý vô tình mà co rút ngày càng thêm chặt.
Phân thân trong tay Âu Dương Thụy mỗi lúc cứng rắn hơn. Anh nhanh chóng tăng tốc, rồi ngay tại thời điểm Vân Mộ Hoa sắp xuất tinh thì cố tình dừng lại một chút, liên tiếp lặp đi lặp lại như muốn giày vò cậu.
“A...” Bỗng nhiên Vân Mộ Hoa kêu to một tiếng, thân thể không chống đỡ nổi nữa ngã sấp lên mặt giường, nửa bên mặt cứ thể dán vào tấm ga.
Âu Dương Thụy duy trì gắn kết nơi hạ thể, ôm cậu xoay lại ngồi lên đùi mình. Bốn mắt giao nhau, anh khẽ cười rồi hôn lên cánh môi của đối phương, đầu lưỡi giống như một con rắn nhỏ khéo léo quấn lấy đầu lưỡi người kia, từng chút từng chút mυ'ŧ lấy nước bọt của cậu. Môi lưỡi giao triền một hồi lâu, Âu Dương Thụy mới men theo đường nét quai hàm cậu, chuyển rời môi hôn trượt qua cần cổ, lướt xuống xương quai xanh, sau cùng dừng lại ở trước ngực, lần lượt cắn lên hai đầu nhũ.
“A...” Sung sướиɠ hòa vào kɧoáı ©ảʍ từng đợt từng đợt không ngừng dâng lên. Thân thể Vân Mộ Hoa hướng về phía trước, đẩy đầu nhũ đến gần kề bờ môi của Âu Dương Thụy.
“Ư a a... Ưm a...” Dâʍ ɖị©ɧ ướŧ áŧ từ nơi mật hợp không ngừng tràn ra bên ngoài, huyệt khẩu cũng co rút ngày càng mãnh liệt.
“Muốn anh dùng sức mυ'ŧ sao?” Âu Dương Thụy xấu xa nói, đồng thời lần lượt hôn lên hai đầu nhũ của người kia.
Hai tay Vân Mộ Hoa quấn lấy cổ đối phương, để mặc đầu nhũ trước ngực cho anh thỏa sức nhấm nháp. Âu Dương Thụy cẩn thận vươn tay đỡ phần lưng cậu, tránh cho cậu mất thăng bằng mà ngã ngửa ra sau. Miệng anh ngậm chặt đầu nhũ, cứ như thể muốn hòa tan nó chỉ trong một hơi.
“... Ưm a…” Thanh âm rêи ɾỉ vô cùng mê loạn,
trong giọng nói không ngừng dâng cao kia mơ hồ mang theo những tiếng nức nở nghẹn ngào. Kɧoáı ©ảʍ tích tụ từ những phút ban đầu dần dần nhấn chìm toàn bộ ý thức của cậu. Vân Mộ Hoa cố sức ngửa đầu, dòng nước bọt trong suốt từ khóe môi chảy xuống, trượt qua phần cằm và hầu kết, nhỏ xuống dưới thân.