Giờ cơm chiều, Vân Mộ Âm bắt đầu đóng vai người hoà giải.
“Mộ Hoa, oan gia nên giải không nên kết, em cần gì phải thế? Cứ nhất quyết gây khó dễ cho Thụy như thế sao?”
Vân Mộ Hoa đang ăn canh thiếu chút nữa thì phun ra, “Chị, chị đừng nói nhiều nữa được không? Chị cũng không phải đương sự, chỉ đứng ngoài chỉ tay năm ngón, nói thế không phải là đang châm chọc em sao?”
Âu Dương Thụy bất đắc dĩ nhún vai, “Không nên trách chị em, ai làm người nấy chịu, là anh sai.”
“Không cần anh đóng vai người tốt!” ‘Ai làm người nấy chịu’, thật mắc cười!
Vân Mộ Âm vừa nghe xong, quả thực rất muốn gõ một cái vào đầu đứa em trai ngu ngốc này, “Đúng là hết thuốc chữa!”
Vân Mộ Hoa hừ hừ nói, “Nơi này là nhà của em, nếu làm em mất hứng, em sẽ lập tức đuổi anh ta đi.”
“Hử?” Vân Mộ Âm trừng mắt nhìn cậu em trai. Ghê thật! Thằng nhóc này bây giờ cũng dám chống mình rồi? “Em rốt cuộc tức tối cái gì hả?”
“Không cần chị lo!” Vân Mộ Hoa thở phì phì nói. Cậu đương nhiên sẽ không nói cho bà chị kia biết Âu Dương Thụy lúc ở trên giường rất đáng ghét.
“Nói không được? Thì ra là cố tình gây sự?” Vân Mộ Âm nhướn mày.
“Em không cố tình gây sự, rõ ràng chính là anh ta!”
“Anh ta làm sao?” Vân Mộ Âm biểu tình cung kính chờ đợi câu sau.
“Không có gì.” Vân Mộ Hoa quẫn bách quay đầu sang hướng khác, hai má dường như có chút phiếm hồng.
Chính dáng vẻ của Vân Mộ Hoa đã bán đứng cậu. Vân Mộ Âm vừa thấy, trong lòng đã rõ ràng mọi chuyện.
“Sao vậy? Thụy ở trên giường biểu hiện không tốt?”
“...”
Không chỉ Vân Mộ Hoa mà ngay cả Âu Dương Thụy cũng không biết phải nói gì với câu hỏi của Vân Mộ Âm. Thực sự chỉ có Vân Mộ Âm mới dám nói về loại chuyện như thế này ở trên bàn ăn.
Vân Mộ Âm chế nhạo, “Hóa ra là sinh hoạt trên giường không hài hòa hả? Đến đây, nói với chị, chị sẽ bảo Thụy sửa đổi.”
Vân Mộ Hoa nghe xong,
biểu tình lập tức trở nên nhăn nhó, thẳng tay ném đôi đũa vào người chị mình.
“Mộ Hoa, nếu em tức giận chi đơn giản vì một năm trước Thụy quá lăng nhăng, chị sẽ bảo Thụy một ngày hai mươi bốn tiếng đều ở bên cạnh hầu hạ em, thế nào?” Vân Mộ Âm quyết tâm muốn tác hợp cho hai người bọn họ.
Sao bà chị già này lại nghĩ đến phương diện xấu hổ ấy chứ? Vân Mộ Hoa không vui nói, “Em của chị nếu muốn một người nào đó thì sẽ tự mình ra tay, không cần chị phải can thiệp vào!”
“Vậy thì tốt!” Thông suốt rồi, không phải sao?” Chị thấy em cũng không phải đang tức giận với Thụy, chỉ là cố ý trả thù đối phương, cho nên mới gây trở ngại mà thôi. Em ngẫm lại đi, người đàn ông nào lại không có thời điểm khí huyết phương cương? Có câu ‘đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại’, có chuyện gì mà không thể giải quyết? Lại nói, em và Thụy ở bên nhau không phải là chuyện gì mất mặt. Em xem Thụy đi, người ta muốn diện mạo có diện mạo, muốn khí chất có khí chất, muốn tiền tài có tiền tài, muốn trí tuệ có trí tuệ, muốn năng lực có năng lực, muốn…”
Âu Dương Thụy nghe mà muốn nén cười, ngắt lời Vân Mộ Âm, “Cô đang đẩy mạnh tiêu thụ sao? Đừng xem tôi là hàng ế như vậy được không?”
“Khụ... Khụ...” Vân Mộ Âm tổng kết một câu, “Mộ Hoa, em dù gì cũng đường đường là giám đốc Vân thị, thiếu gia của Vân gia, vậy mà cũng làm được chuyện mất mặt như thế kia sao? Không phải bỏ trốn thì cũng là cáu kỉnh đến mức kỳ quặc. Độ lượng một chút không được sao? Cùng lắm thì sau này nếu Thụy bắt nạt em, chị sẽ giúp em báo thù, trực tiếp phế anh ta, để anh ta nửa đời sau không thể ân ân ái ái, thế nào?”
Vân Mộ Âm thêm mắm thêm muối, tiếp tục tự mình quyết định, “Nếu Thụy không thật lòng, anh ta bây giờ còn có thể ngồi ở đây ăn cơm với em sao? Anh ta hẳn là phải xuất hiện tại các hộp đêm cao cấp chứ không phải nhà em, càng nên ôm ấp người đẹp nhu mì mềm mại chứ không phải chịu đựng kẻ xấu tính như em, cùng nhau ăn bữa cơm gia đình kiểu thế này. Nói nhiều như thế, Mộ Hoa, chị cảm thấy chính em mới là người có lỗi với Thụy a!”
Quái đản! Rõ ràng chính là Âu Dương Thụy có lỗi với mình, sao bây giờ lại bị Vân Mộ Âm nói thành cậu có lỗi với anh ta rồi? Bị Vân Mộ Âm gian ngôn xảo ngữ một hồi, tính chất của sự việc cũng hoàn toàn biến đổi, cuộc bỏ trốn của Vân Mộ Hoa thành ra một màn hí kịch gây cười. Cậu trưng ra vẻ mặt đau khổ, biểu tình biến hóa không ngừng.
Nhìn ra mâu thuẫn trong lòng Vân Mộ Hoa, Vân Mộ Âm thầm nhủ phải tiếp tục cố gắng. Cô bảo người giúp việc rót ba chén rượu, nói, “Sau khi uống chén rượu này, hai người coi như giải hòa.”
Âu Dương Thụy tủm tỉm cười, cực lực đồng ý, còn Vân Mộ Hoa lại là vẻ mặt mơ hồ.
Ai, tên này thực sự là lơ mơ đến mức khiến người yêu thích a. Âu Dương Thụy nhịn không được nâng cằm Vân Mộ Hoa, cười nói, “Chị em đã nói như vậy, chúng ta thực sự không nên phụ lòng của cô ấy.”
Vân Mộ Hoa cuối cùng cũng có phản ứng, đẩy tay Âu Dương Thụy ra, đi thẳng lên lầu. Chiêu này của Vân Mộ Âm quả nhiên lợi hại, nói có mấy câu đã khiến người nọ dao động rồi...
Vân Mộ Âm vươn hai ngón tay bày ra biểu tượng chiến thắng với Âu Dương Thụy, “Tôi nói cũng không tệ lắm đi?”
“Cám ơn. Có sự trợ giúp của chị, tôi nhất định mã đáo thành công.” Âu Dương Thụy nâng cao chén rượu, mỉm cười với người kia. Vừa rồi Vân Mộ Hoa thật sự rất đáng yêu... Vẻ mặt say mê, vô tội ủy khuất...
Rốt cuộc Âu Dương Thụy là em của chị hay em mới là em của chị hả? Vân Mộ Hoa nói thầm, đóng cửa lại rồi tắm rửa.
Trên người cậu chỗ nào cũng là dấu vết do Âu Dương Thụy tạo ra đêm qua.
Dấu vết trên da thịt có lẽ sẽ mờ đi rất nhanh, nhưng cảm nhận in sâu trong lòng cậu thì có làm như thế nào cũng không thể tẩy trừ.
Trong miệng cậu vẫn còn lưu lại hương vị của Âu Dương Thụy. Bất luận đánh răng bao nhiêu lần, cậu vẫn có thể cảm nhận được khí tức của người kia. Vị đạo này cứ luẩn quẩn bên trong khoang miệng cậu, thật lâu không chịu tiêu tan.
Vân Mộ Hoa tắm rửa xong, Âu Dương Thụy liền tiến vào ngay sau đó.
“Âu Dương Thụy, anh vào đây làm cái gì?” Vân Mộ Hoa mặc áo tắm, cầm khăn mặt đứng ở cửa phòng tắm, gắt gao nhìn chằm chặp, ý đồ đe dọa người đàn ông này. Không được sự đồng ý của cậu đã tự ý vào nhà không nói, bây giờ còn tự tiện xông vào phòng của cậu nữa.
Âu Dương Thụy chăm chú nhìn mái tóc còn chưa khô hẳn, thỉnh thoảng lại từ từ nhỏ xuống những giọt nước của đối phương. Đối với một Vân Mộ Hoa không chịu nghe lời, anh biết việc lấy cứng đối cứng là không thể được.
“Anh tới giúp em lau khô đầu, nếu không sẽ nhức đầu.” Âu Dương Thụy vô cùng ôn nhu nói, đoạt lấy khăn mặt từ trong tay Vân Mộ Hoa, nhẹ nhàng lau đi những sợi tóc đen nhánh trên đầu đối phương. Trên người Vân Mộ Hoa tỏa ra mùi hương dịu nhẹ sau khi tắm rửa, khiến cho hạ thân của hạ thân Âu Dương Thụy bị đánh úp đến tê dại.
Nhận thấy được sự biến hóa của Âu Dương Thụy, Vân Mộ Hoa một phen đoạt lại khăn mặt, đồng thời bảo trì cảnh giác, “Tôi có thể tự lau.”
“Không sao, để anh giúp em.” Tay Âu Dương Thụy ái muội ôm lấy Vân Mộ Hoa, “Dù sao anh hiện tại cũng không có việc gì làm, hãy để anh thể nghiệm cảm giác làm một tình nhân tốt.”
Vân Mộ Hoa liếc mắt khinh thường. Chỉ là lau tóc mà thôi, chừng đó chưa đủ tới cấp bậc tình nhân tốt đi?