Nam Nhạc Bắc Quan

Chương 17: Ly hôn

Vĩnh Dã đưa Bì Bì về đến chung cư là đã 5 giờ sáng.

Trước khi lên xe về, Nguyên Khánh đưa Bì Bì vào phòng khám bệnh làm kiểm tra tổng quát sóng siêu âm, bên trong có mấy hạng mục xét nghiệm, nói với cô trước mắt thai nhi chỉ số yếu kém, không có sức sống, vì tránh cho sinh non, yêu cầu cô phải mau chóng có được mị châu. Bì Bì hỏi những việc cần chú ý, Nguyên Khánh nói hai năm đầu thai nhi sinh trưởng cực chậm, ở trạng thái ngủ đông, chỉ dựa vào việc hấp thu mị châu tinh nguyên của người cha để sinh tồn. Thai phụ có thể làm bất cứ điều gì ngoại trừ việc uống rượu, uống thuốc và tập thể dục vất vả. Trong năm thứ ba, thai nhi bắt đầu lớn lên, thai phụ cần phải cẩn thận hơn. Sau 12 tháng sinh nở, các bước tương tự với con người. Bì Bì sau khi nghe xong trong lòng an tâm một chút, lại muốn xin số di động của Nguyên Khánh, ước định mỗi tháng lại đây kiểm tra một lần.

Trải qua cả đêm buồn bã, tức giận và sợ hãi, hơn nữa Tu Ngư Thanh bệnh nặng không nói nên lời, Bì Bì mệt đến mức, đầu óc cũng không hoạt động, lên giường không tới hai phút liền ngủ rồi. Ngày tiếp theo mở mắt vừa thấy, đã là 10 giờ rưỡi sáng. Kiểm tra di động, không có tin nhắn hoặc là bất luận cuộc gọi nào từ Hạ Lan huề. Bì Bì nghĩ thầm, thời điểm này Tư tế đại nhân nhất định càng vội vã ly hôn hơn với mình đi,đơn giản chỉ cần chờ đợi. Vì thế tắm rửa ăn cơm, từ trong tủ lôi ra một chiếc váy liền đỏ tươi mặc ở trên người. Đây là chiếc váy chính tay cô và Tiểu Cúc cùng nhau chọn, là năm ấy vừa kiếm được tiền, quý đến đau lòng. Khi đó Bì Bì có hơi béo, là váy thiết kế mỏng, ngực trở lên cùng bộ phận ở cánh tay đều để trống không có ren, vải tuyn thêu hoa mẫu đơn đỏ, khóa phía sau lưng là một loạt con bướm. Chiếc váy này vốn là bốn năm trước chuẩn bị để làm lễ phục kính rượu dùng khi Bì Bì kết hôn, cô vẫn luôn không cơ hội để mặc, trong ngăn tủ còn có một đôi giày cao gót màu đỏ cùng bộ với cái váy, cũng chưa từng mang. Nghĩ một lát nữa đến gặp Hạ Lan, trong lòng tràn ngập căm ghét, không thể đánh mất khí chất trước mặt Tế ti đại nhân được, dù sao đã đến muộn, không bằng nghiêm túc trang điểm một phen.

Từ trong ra ngoài một bộ trang điểm hoàn chỉnh đã được hoàn thành, Bì Bì gọi một chiếc taxi đi vào Cục Dân Chính khi đã qua 11 giờ. Năm đó Cục Dân Chính đã thay hình đổi dạng, dọn vào đối diện một tòa nhà cao chín tầng, mặt trên vườn hoa sân thượng có thể tổ chức hôn lễ nhỏ, nhanh chóng hoàn thành nghi thức kết hôn, chủ trì bởi công chứng viên chuyên ngành, tính lệ phí hợp lý, kinh doanh phát triển rất thịnh vượng. Bì Bì đã quen thuộc với nơi này là bởi vì thường xuyên có người gọi hoa, xem như một trong những khách hàng lớn nhất của cửa hàng hoa.

Đôi giày cao 10cm, Bì Bì mang nó từ trên xe đi xuống tới, ưỡn ngực ngẩng đầu, yểu điệu bước xuống.

Trung tâm đăng ký kết hôn chen chúc nhiều người.

Bì Bì đảo mắt khắp nơi, lập tức thấy Hạ Lan huề ngồi trên một dãy ghế ở phía Nam, áo sơ mi trắng, cà vạt màu xám, mặc một bộ màu đen bó sát người, một đôi giày denim thuyền, chân bắt chéo đang xem tạp chí, bên cạnh chiếc áo khoác của mình. Tư tế đại nhân không cần trang điểm, ngồi ở chỗ kia chính là một đạo phong cảnh, tuy rằng cúi đầu, chuyên chú bộ dáng càng thêm mê người. Mỗi cô gái đi ngang qua anh ta bất kể tuổi tác, đều sẽ nhìn anh ta.

Bì Bì cũng không ngoại lệ, đứng ở nơi xa đánh giá nửa ngày, ngắm no nê nam sắc xong rồi, lúc này mới đi đến trước mặt anh ta.

Hạ Lan huề thấy cô, buông tạp chí đứng lên, phảng phất đã quen với việc đó, mỗi khi thấy Bì Bì "quyến rũ" , hơi hơi sửng sốt một chút: "Giấy chứng nhận có mang chứ?"

"À." Bì Bì từ trong túi móc ra giấy chứng nhận kết hôn,nói một cách công khai: "CMND, hộ khẩu, giấy đăng ký kết hôn. Hai bức ảnh, tờ khai, bản sao miễn trừ."

Bức ảnh này chụp lúc đăng ký kết hôn, Bì Bì gấp đôi lại, lấy kéo cắt một đường chính giữa vừa đủ chia bức ảnh làm 2 phần.

Hạ Lan huề gật gật đầu, tỏ vẻ vừa lòng, liếc mắt một cái đánh giá cô, nói: "Cô thế nào lại mặc một bộ đồ đỏ? Mọi người còn tưởng rằng cô là tới kết hôn."

"Vui mừng." Bì Bì cười lạnh.

Trong ấn tượng của cô, Tư tế đại nhân cái gì đều có, duy chỉ không có kiên nhẫn, ở cái nơi ồn ào này chờ cô 2 tiếng đồng hồ, gặp cô cũng không hề oán trách, xem như là kỳ tích.

Hạ Lan huề hừ một tiếng, bày ra một vẻ mặt tùy tiện như thế nào cũng không giống thái độ muốn cãi nhau.

"Lấy số ở đằng kia." Anh chỉ vào một cái máy.

Diện tích của hội trường không nhỏ, phía đông sẽ kết hôn và phía tây sẽ ly hôn, mỗi phòng có ba cửa sổ. Không biết vì sao lại đặc biệt nhiều người ly hôn, sau khi nghe ngóng mới biết được gần đây có tin đồn chính phủ đề nghị sửa đổi thị trường bất động sản, nhiều cặp vợ chồng ly dị chỉ là tiện đến để mua một ngôi nhà.

Hai người cầm số, thấy rằng có hơn năm mươi người ở hàng ghế đầu và phải ngồi chờ đợi.

Liên tiếp ngồi nửa giờ, ai cũng không chủ động nói chuyện. Vẻ mặt ai cũng chán nản, bỗng nhiên một người đàn ông đi đến trước mặt bọn họ vỗ tay một cái: "A ha, lại gặp phải các người!"

Bì Bì cùng Hạ Lan hoảng sợ, đồng thời ngẩng đầu.

Đó là một người đàn ông nhìn giống như là cán bộ, mũi rộng với đôi mắt nhỏ, râu trắng phản nghịch với khuôn mặt, mặc một chiếc áo dài có vẻ sang trọng.

Bì Bì nhìn anh ta bối rối: "....Chúng ta....biết nhau?"

"Không tính là biết. Cô không nhớ tôi sao?" Người nọ vẫy vẫy tay, cười ha ha , "Bốn năm trước khi hai người kết hôn, chồng cô đặc biệt nghiêm túc, nhất định phải dùng bút lông ký tên, còn muốn dùng loại mực tốt nhất ......"

Bì Bì lập tức nghĩ tới, lúc ấy cô cùng Hạ Lan huề điền vào một bản tờ khai, Bì Bì vốn chưa muốn kết hôn, Tư tế đại nhân cố tình làm đủ thủ tục, mắt thấy hai người đánh nhau đến nơi, đúng là người này thay bọn họ đến cửa hàng văn phòng phẩm mua bút mực. Lúc ấy anh ta ở phòng xử lý ly hôn, vì muốn cảm ơn người này, Hạ Lan huề còn trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, giúp hắn trị hết bệnh nam khoa.

"Đúng đúng đúng, nhớ rõ nhớ rõ." Bì Bì cười nói, "Anh hôm nay như thế nào cũng lại đến đây? Thật ngẫu nhiên."

"Tôi là tới kết hôn. Lần thứ 2. Vợ tương lai ở bên kia ------" Anh ta chỉ vào nơi xa, có một cô gái tóc ngắn đang ngồi, cũng là một thân đỏ tươi, lại móc ra hai bao kẹo bìa cứng, "Đây là kẹo mừng, bên trong có hạnh nhân chocolate, hai người nếm thử, chia sẻ tin mừng với tôi!"

"Chúc mừng, chúc mừng." Bì Bì và Hạ Lan cùng nói.

"Hai người đến đây là?..... " Người cán bộ đó nhìn bọn họ, về mặt nghi ngờ. Bì Bì rõ ràng ngồi ở phòng đăng ký ly hôn, nhưng lại là mặc váy đỏ, đi giày đỏ, môi đỏ, bao lì xì, mười ngón nhỏ dài sơn màu đỏ tươi, giống như phá vỡ hệ thống biểu tượng của căn phòng này.

"Chúng tôi là tới ly hôn."

"Ồ." Hắn thất vọng mà thở dài, xoay người nhìn thoáng qua Hạ Lan huề, vỗ vỗ vai anh, "Tôi nói này người anh em..... Cái kia gì..... Tôi cũng coi như là người từng trải. Việc này xảy ra với ai cũng đều không dễ chịu, nói như thế nào nhỉ, lấy kinh nghiệm của tôi mà nói, vẫn là hảo hợp hảo tán, quyết định ly hôn gì cũng nên thương lượng với nhau, tốt nhất nên nhường vợ mình một chút. Vợ chồng một thời gian ngắn, cũng khó mà có sự công bằng được. Tình hết vẫn còn nghĩa. Tôi ở bên kia xếp hàng, sẽ yêu cầu hỗ trợ 2 người sớm hoàn tất."

Hạ Lan huề vẻ mặt âm trầm, không thích bị người khác giáo huấn, lãnh đạm không đáp lại.

Bì Bì vội vàng gật đầu: "Được được, cảm ơn anh."

Người nọ lễ phép mà rời đi. Hạ Lan huề lúc này mới phát hiện cách đó không xa dựng một cái bảng nhỏ, mặt trên viết "Hướng dẫn dịch vụ". Anh nhanh chóng nhìn lướt qua, nói: "Bì Bì, tư liệu của cô không đầy đủ, còn cần một bản thỏa thuận ly hôn."

"Kêu tôi tư liệu không đầy đủ cái gì?" Bì Bì vốn dĩ đang bực tức, lại nghe anh giở giọng giảng giải mà không thèm làm gì, nói "Ly hôn là việc của hai người, anh cũng có nghĩa vụ chuẩn bị tư liệu, đừng cả ngày đem bản thân sai khiến người khác được không?"

"OK. Hiện tại liền bắt đầu soạn thảo." Anh từ trong túi công văn rút ra một tập giấy trắng, một cái bút, dùng bao lót, vùi đầu viết: "Thỏa thuận giữa: Hạ Lan huề, nam, dân tộc Hán, số ID..... Bì Bì có đọc dãy số này một chút."

Bì Bì đọc dãy số ID của hai người, Hạ Lan huề tiếp tục viết: "Hai bên vào năm XXXX tháng X ngày X đăng ký kết hôn, bởi vì...... Bởi vì...... " Hắn bút dừng một chút, "Bì Bì, cô cảm thấy lấy lý do nào để ly hôn là hợp lý nhất?"

"Hết tình cảm, không thể chung sống."

"OK. Bởi vì hết tình cảm, không thể chung sống, đồng thuận đạt đến thỏa thuận sau : Một, hai bên tự nguyện giải trừ quan hệ vợ chồng...... Điều này cô có đồng ý không?" Hạ Lan huề hỏi.

"Đồng ý."

"Hai, hai bên không con cái, không tồn tại vấn đề nuôi nấng ----- Không sai chứ?"

"Không sai."

"Ba, hai bên không có khoản nợ trong lúc sống chung?"

"Không sai."

"Bốn, tài sản chia đều cho vợ chồng, tự hai bên luật sư thỏa thuận xử lý?"

"Tôi không cần tài sản của anh."

Hạ Lan huề ngẩng đầu nhìn nàng liếc mắt một cái: "Mộtđồng tiền cũng không cần?"

"Đúng vậy, hoàn toàn không cần một đồng nào."

Bì Bì đạo đức tốt như vậy, ngược lại Hạ Lan huề không được tự nhiên: "Bì Bì cô là người tốt, nhưng ích lợi trước mặt không cần khiêm nhường. Như vậy đi, tài sản thuộc về Hồ tộc tôi sẽ giữ lại,còn tài sản thuộc về cá nhân tôi, toàn bộ sẽ là của cô. Muốn ra đi tay trắng cũng là tôi phải ra đi, sao lại là cô được? Nói ra sẽ khiến tôi quá mất mặt."

"Anh vốn dĩ không phải là người, còn sợ mất mặt? Ha ha." Bì Bì ôm cánh tay mà cười, "Haizz, anh thật sự cảm thấy phải như thế, vậy thì để lại cho tôi tòa nhà chung cư Thái Bình Dương. Nơi đó gần cửa hàng bán hoa, đi làm cũng tiện, ba mẹ tôi cũng rất thích."

"Không thành vấn đề." Anh ta đem điều 4 sửa lại một chút, nói, "Còn có điều kiện gì nữa không?"

"Có." Bì Bì lạnh lùng mà nói, "Nhưng điều này không cần viết vào, trong lòng hiểu rõ là được."

"Điều kiện gì cô cứ nói."

"Đợi lát nữa nói, chúng ta ly hôn trước đã."

"Không được, tôi hiện tại phải biết. Lỡ như cô muốn mạng của tôi thì sao?" Nghe được lời Bì Bì nói rõ ràng phía sau có ẩn ý, Hạ Lan huề ngữ khí không mấy thân thiện.

"Không cần mạng của anh, tôi muốn một vật mà anh có, cũng không khó khăn gì với anh. Tôi chỉ cần anh hứa sẽ đáp ứng nó là được."

"Tôi không biết cô muốn vật gì, không thể tùy tiện hứa hẹn." Anh cười lạnh, "Bì Bì, cô cùng tôi nói thật, tôi tuyệt sẽ không làm hại cô. Nhưng nếu cô muốn tính kế với tôi, tôi đây cũng tràn đầy chờ đợi."

"Hạ Lan huề anh có muốn ly hôn không?"

Anh nhìn mặt cô, trong lòng nghiền ngẫm nửa ngày, gật gật đầu: "Tôi chỉ có thể nói tôi sẽ cố gắng đáp ứng điều kiện của cô trong mức cho phép, nếu như cô có yêu cầu hợp lý. Nếu không hợp lý, tôi liền không thể bảo đảm."

"Tuyệt đối hợp lý."

"OK", anh nói với một nụ cười yếu ớt, tiếp tục cầm bút viết, "Bản thỏa thuận này thống nhất như trên,những cái khác hai bên không truy cứu lẫn nhau. Phía dưới là ký tên. Bì Bì cô có mang theo bút lông không?"

"Bút lông và nghiên mực đều được mang đến rồi."

"Cảm ơn."

Hạ Lan huề dùng bút lông viết thêm một bản thỏa thuận, sao làm thành hai bản, sau đó cùng Bì Bì từng người ký tên.

Lại đợi hơn một giờ cuối cùng mới đến lượt bọn họ, hai người đi vào cửa sổ trình tư liệu, nhân viên công vụ nghiêm túc thẩm tra lại hỏi thêm mấy vấn đề, sau khi làm xong thủ tục thì chia bọn họ hai bản giấy chứng nhận ly hôn cùng hai phần thỏa thuận ly hôn, chính thức tuyên bố giải trừ quan hệ vợ chồng.

Tại thời điểm này, Bì Bì chỉ cảm thấy một cơn đau thắt ngực, yết hầu giống bị chặn dường như không thở nổi. Muốn nói không đau đớn là không thể, nhưng Bì Bì giờ đã làm mẹ, tự cô cũng phải thấy rằng mình phải mạnh mẽ và không được đánh mất khí khái của mình, đặc biệt là ở trước mặt tư tế đại nhân.

"Hạ Lan huề, chúng ta đi lên tầng thượng nói chuyện." Bì Bì chỉ chỉ thang máy.

Giữa giờ cơm trưa, mái nhà sân thượng không có một bóng người. Tường xi măng nở rộ những hoa, hoa nở và bướm bay múa. Bì Bì đi đến lan can ngắm cảnh nhìn xuống bên dưới, dưới lầu đám đông bắt đầu ồn ào, giao thông tấp nập, lại ngẩng đầu trời xanh mây trắng. Cô lấy bình tĩnh, xoay người lại, thân mình dựa vào lan can.

Hạ Lan huề đứng cách cô không đến hai mét, anh vẫn không quen với ánh sáng mặt trời, hơi nheo mắt lại.

"Bì Bì, cô có thể lại đây một chút không?" Cằm anh hơi hơi giơ lên, ngữ khí có điểm bất an.

"Không."

Anh bước về phía trước một bước, bị Bì Bì lớn tiếng quát ngăn: "Đừng tới đây. Hai ta hiện tại giữ nguyên khoảng cách."

Anh đặt hai tay vào túi quần, yên lặng mà nhìn cô: "Nói đi, cô còn muốn đồ vật gì?"

"Mị châu của anh."

Anh ngẩn ra một chút: "Vì cái gì?"

"Không vì cái gì, chỉ muốn làm kỷ niệm."

"Bì Bì chúng ta đã ly hôn." Anh bình tĩnh nói, "Nếu cho cô mị châu, sẽ sinh ra rất nhiều hiểu lầm không cần thiết."

"Anh là hồ đế, không ai dám bởi vì cái này hiểu lầm anh."

"Yêu cầu này không hợp lý." Hạ Lan huề rõ ràng cảm thấy Bì Bì đang càn quấy, "Cô muốn vật kỷ niệm, tôi đã cho cô ngọc của tôi. Đó là đồ vật đi theo tôi mấy trăm năm, trong lòng tôi, so với mị châu còn trân quý hơn nhiều."

"Tôi phải có mị châu," Bì Bì thanh âm cao một lần, "Hiện tại liền phải có."

"Nếu tôi không cho cô?" Ngữ khí của anh vẫn là nhàn nhạt, ánh mắt lại càng ngày càng sắc bén.

"Tôi liền từ nơi này nhảy xuống."

Tư tế đại nhân trầm mặc ba giây, cổ họng lên xuống hai lần: "Bì Bì, cô hẳn biết là tôi không thích bị người khác uy hϊếp."

Phía trên lan can có một cái bục cao, Bì Bì đặt mông ngồi lên đó.

"Xin cô hãy trân trọng sinh mệnh, không đáng vì cái này cùng tôi đấu trí."

Bì Bì lạnh lùng nhìn anh, đưa tay phải ra: "Lấy mị châu đưa tôi."

Vừa dứt lời, Hạ Lan huề bỗng nhiên đi nhanh tiến về phía cô, Bì Bì chỉ thấy lóe lên một cái, mắt thấy một tia sáng trắng và một cái lông xù xù cuộn qua cô. Không chờ Bì Bì kịp hiểu, đồ vật kia đã đem cô cuốn tới trước mặt Hạ Lan huề rồi đem cô trói vào l*иg ngực anh.

Là cái đuôi của tư tế đại nhân.

Bì Bì dùng sức tránh ra ngoài, ngược lại bị cuốn đến càng nhanh, đầu không thể không dán ở trước ngực anh. Hạ Lan huề dùng hai tay ôm cô gắt gao, cái đuôi nháy mắt biến mất.

Bì Bì thân mình mềm nhũn, tư tế đại nhân thân thể phảng phất một mảnh đại dương mênh mông. Một mùi hương quen thuộc khiến cô choáng váng, cằm anh chạm vào trán cô, bộ ria mép thật nhỏ xoa vào da thịt cô hơi hơi ngứa.

"Tôi chỉ cần một thời gian ngắn." Bì Bì một mặt thở dốc một mặt nói, "Lúc sau sẽ trả lại cho anh."

"Bao lâu?"

"Ba năm."

Hạ Lan huề hai tay bỗng nhiên chấn động, buông cô ra, bất tri bất giác lùi về phía sau một bước.

"Oh.My.God." Anh lẩm bẩm, bắt đầu từ trên xuống dưới mà đánh giá cô, ánh mắt ngừng ở bụng cô.

Bì Bì trừng lớn đôi mắt, theo bản năng mà bưng kín chính bụng mình, cảm thấy hô hấp khó khăn, toàn bộ l*иg ngực đều chấn động mạnh.

"Bì Bì cô có thai." Hạ Lan huề rốt cuộc nói.

Cô hít sâu một hơi, làm tim mình đập bình tĩnh: "Không phải con của anh."

"Quan Bì Bì cô hãy nghe cho kỹ," anh một tay đem cô kéo đển trước mặt mình, mặt đối với mặt, một chữ một chữ mà nói, "Phàm là từ trong bụng cô sinh ra, đều là con của tôi."

"Anh không cần nuôi nấng nó, nó cùng anh không có quan hệ!"

"Cô có con với tôi, còn nói cùng tôi không có quan hệ?"

Ánh sáng mặt trời chiếu lên hàm răng trên sáng bóng của anh, sáng lấp lánh, Bì Bì cảm thấy anh ta muốn cắn người, cô không thể không né tránh: "Là anh muốn ly hôn, tôi cũng đồng ý. Đã lấy giấy phép, thỏa thuận cũng đã ký, nghi thức cũng xong xuôi -----" cô giơ một quyển sổ nhỏ trước mặt anh, "Chúng ta đích thực không còn quan hệ. Nhưng tôi muốn đứa bé này, anh dám ngăn cản, tôi liền liều mạng với anh!"

"Tôi không đồng ý cô có đứa bé này, bởi vì -----"

"Bang!" Bì Bì trở tay chính là một cái tát, khiến cho Hạ Lan huề sửng sốt.

Cô một phen kéo cổ áo anh, quát: "Lấy mị châu! Tôi không muốn nghe anh nói những lời vô nghĩa!"

Bì Bì không biết lấy sức lực từ đâu, lắc lắc cơ thể Hạ Lan huề, giống như muốn đem anh một phát xé thành hai nửa. Hạ Lan huề bị bị bộ dáng hung hăng của cô dọa cho ngây ngốc, chần chờ, rốt cuộc từ túi tiền móc ra một hạt châu.

"Đây có phải Mị châu của anh không?" Bì Bì lấy ở lòng bàn tay, cẩn thận quan sát. Cũng không biết là bởi vì rửa sạch đến quá sạch sẽ, vẫn là thật lâu không gặp, cô cảm thấy viên mị châu này cùng với trước kia không giống nhau lắm.

"Anh nói đi?" Cô hỏi lại một câu.

Chỉ có một cách để chứng minh điều đó.

Cô nhẹ nhàng đem mị châu đặt trên mạch cổ tay, hạt châu lập tức bắt đầu chấn động, trái tim cô cũng bang bang loạn nhảy theo, thậm chí bụng cũng hơi hơi mà đau một chút..... Tựa hồ tiểu sinh mệnh kia cũng phát hiện. Bì Bì đem nó bỏ vào trong miệng, mị châu tuy nhỏ, so với thuốc viên vẫn là lớn không ít, Bì Bì dùng sức mạnh mẽ nuốt một cái xuống bụng.

Hạ Lan huề cau mày nhìn cô, biểu cảm như bị lừa.

"Cô có tính toán gì không?" Hắn hỏi.

"Tôi tính toán cùng anh không có quan hệ." Cô nhàn nhạt nói.

Hạ Lan huề cúi đầu, nghĩ nghĩ, nói: "Bì Bì chúng ta phục hôn đi."

"Không."

"Vì đứa con."

"Bố đứa trẻ cần phải yêu mẹ nó." Bì Bì nhìn nhìn đồng hồ, "Nếu không yêu, tôi tình nguyện thà nó không có người cha này."

"Có ý gì?" Quai hàm anh ngạnh ngạnh, cảm giác đã chịu vũ nhục, "Cô muốn cho tôi vắng mặt? Muốn con tôi không có cha?"

"Con tôi sẽ có cha, tôi sẽ đi tìm cha cho nó." Bì Bì sửa sang lại một chút quần áo bị Hạ Lan huề kéo xộc xệch, "Đáng tiếc không phải anh."

"Quan Bì Bì cô nói cái gì?" Hạ Lan huề quát, "Lặp lại lần nữa!"

Cô đi đến trước mặt anh, ngẩng cổ lên, một chữ một chữ nói: "Anh đối với tôi không tốt, không đủ tư cách làm cha của con tôi."

"......."

"Tạm biệt, tư tế đại nhân. Chúc anh sống hạnh phúc."

Nói xong lời này, Bì Bì quay người lại, sải bước mà rời đi.

Bì Bì thở hổn hển ngồi thang máy từ tầng chín xuống đến tầng một, ra khỏi cổng, một chiếc ô tô đang lái đến trước mặt cô, hướng cô "Tích" một tiếng, Vĩnh Dã xuống kéo cửa xe cho cô: "Tôi đưa cô về."

Thời gian này rất khó bắt được taxi, Bì Bì gật gật đầu, ngồi vào trong xe.

"Mị Châu phải không?" Vĩnh Dã hỏi.

"Ừ"" Thấy hắn vẻ mặt bát quái, sợ hắn đoán mò, Bì Bì dứt khoát nói thật, "Tôi và Hạ Lan đã ly hôn."

Vĩnh Dã một mặt lái xe một mặt cười.

"Anh cười cái gì?"

"Bì Bì, cô có mùi thơm."

"Cái gì?" Bì Bì sững sốt.

"Trên người của cô có mùi hương của tư tế đại nhân, lại có mị châu của ngài, ở Hồ tộc chúng ta, cô chính là vợ của tư tế đại nhân."

"Ở nhân loại tôi không phải!"

"Không biết tôi lý giải đúng hay không, Bì Bì, ý của cô là, cô nguyện ý tiếp thu mị châu của tư tế đại nhân, nhưng cô lại muốn phớt lờ ngài?"

"Đúng! Chính là ý tứ này!"

"Sao có thể được?" Vĩnh Dã cười đến khó coi, "Đây chính là mị châu của tư tế đại nhân a, tất cả nữ nhân Hồ tộc đều không thể cưỡng lại sự cám dỗ của nó, các cô là người thì càng khó hơn. Cô chẳng lẽ đã quên kiến thức cơ bản này ?"

Bì Bì chỉ cảm thấy một cơn đau đầu, ở trong lòng lẩm bẩm: OH, MY, GOD.