Hai gò bồng lúc này bị tập kích bởi hai nam nhân to lớn, vì quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, trong người Uyên Nghi có cảm giác khó chịu, vừa đau, vừa ngứa, vừa nhột, cảm giác tê dại giống như có một nguồn điện chạy khắp nơi trong cơ thể nàng, không thể chịu nổi nàng nặng nề lên tiếng rêи ɾỉ.. ừm..ừm.."nóng quá"..ừm..tiếng rên đáng yêu của nàng tạo lên sự hứng thú cho hai nam nhân.
Kỳ Lôi bàn tay lần mò đi xuống nơi giữa hai chân nàng, ngón tay nhẹ tách ra hai cánh hoa mềm mại, tìm đến cửa hoa huyệt từ từ xoay tròn ngón tay, theo thao tác từ chậm đến nhanh, miệng hắn vẫn chưa buông bầu ngực tròn trịa của nàng, tiếng mυ'ŧ nghe chụt chụt, Uyên Nghi càng lúc càng lớn tiếng rêи ɾỉ, nàng uống éo thân người phối hợp theo nhịp ngón tay của Kỳ Lôi .
Kỳ Lôi buông ra ngực nàng, nhưng hắn lại trượt xuống chính giữa của hai chân, mắt hắn nhìn thẳng vào nơi tư mật của nương tử miệng hắn khẻ nói
" Nương tử nơi này của nàng thật là quá đẹp, ta yêu chết nàng mất thôi" nói rồi hắn liền cuối mặt vào hoa huyệt vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà chảy ra nhiều mật ngọt, hắn liếʍ mυ'ŧ mê say miệng lại nói ra lời kí©ɧ ŧɧí©ɧ : " nước của nàng thật ngọt, và thật thơm " đầu lưỡi hắn len lỏi đi vào bên trong hoa huyệt liếʍ láp, khoáy đảo trong đó làm cho nàng vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà cong người rêи ɾỉ mà đạt cao trào.
Chưa thỏa mãn Kỳ Lôi đưa ngón tay đâm thẳng vào sâu bên trong, rút ra, rồi lại đâm mạnh vào sâu bên trong, mỗi lần như vậy động tác càng nhanh hơn và sâu hơn, Uyên Nghi rùng mình, nàng cong lại cơ thể vì quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, miệng ngọc lại phát ra tiếng rêи ɾỉ nàng lại đạt tới cao trào lần nữa .
Cả người nàng vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà da ửng đỏ nhìn càng thêm hấp dẫn, Mộ Nghiêm lúc này rời khỏi trên ngực nàng, hắn trượt xuống giữa chân nàng, Kỳ Lôi lại trường lên trên khoáy đảo môi nàng, hai bàn tay xoa nắn đôi gò bồng thành nhiều dạng kiểu.
Mộ Nghiêm đưa miệng lưỡi vào liếʍ mυ'ŧ vị ngọt chảy ra từ hoa huyệt của nương tử, ngón tay cái để lên viên trân châu nho nhỏ mà khều khều , lưỡi hắn vẫn thong thả ra vào bên trong hoa huyệt , hai cái phối hợp Uyên Nghi thật sự không chịu nổi lớn tiếng thét lớn..á..ừm..: " cho ta ..phu quân..ừm " .
Mộ Nghiêm biết lúc này nương tử đã sẵn sàng, hắn đặt tiểu đệ trước hoa huyệt, hai cánh tay ôm chân nàng đặt lên vai , đẩy mạnh lưng đưa tiểu đệ vào sâu bên trong nàng..ừm..á..cả hai đều phát ra tiếng rêи ɾỉ, tiếp theo là động tác ra vào thật đều đặn, mỗi lần đi vào hắn đâm sau tới chỗ sâu nhất , Uyên Nghi thét lớn lêи đỉиɦ, Kỳ Lôi miệng ngậm bên gò bồng mυ'ŧ mê say , còn bàn tay cũng không an phận hắn trượt xuống viên trân châu gần nơi hai người này đang hoạt động, ngón tay hắn khều khều lên viên trân châu, làm cho cả người nương tử rung rẫy vì quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nàng lên tiếng : " dừng lại đi, thϊếp không chịu nổi nữa rồi.. ừm..á..dừng lại đi mà ,ta xin hai chàng mà " .
Mặt cho nàng khóc lóc van xin, hai nam nhân của nàng cứ bình chân như vại, họ làm nàng lêи đỉиɦ không biết bao nhiêu lần, cả phần bên dưới của ba người thì dính đầy ái dịch sền sệt , hai phu quân thay nhau muốn nàng , Uyên Nghi đã không chịu nổi mà ngất xỉu, hai người họ chịu buông tha cho nàng, lúc đó ngoài trời đã là canh ba của sáng hôm sau rồi, hai người ôm nàng đi tắm, thay nệm sạch cả hai phu quân ôm nàng đi vào giấc ngủ .
Ở bên ngoài đám y vệ lắc đầu tỏ ý thương cảm cho phu nhân của họ, những ngày tháng sau này nàng phải chịu vất vả rồi .
Ba người ôm nhau ngủ một giấc đến tận giờ ngọ của ngày hôm sau , Uyên Nghi mở mắt thức dậy, ánh mắt đυ.ng phải vòm ngực rắn chắc của nam nhân, nàng đưa mắt nhìn lên, thì ra là tên tam vương gia đáng ghét, nàng bực bội không muốn nhìn mặt hắn nên xoay người sang bên khác, nhưng khi xoay qua thì nàng lại đυ.ng phải gương mặt yêu nghiệt của Bạch Mộ Nghiêm, Uyên Nghi nghiến răng ken két, nàng tức giận bật người ngồi dậy .
_"Ui..da"
Một cơn đau từ nơi giữa hai chân, làm đôi mày phượng nhíu lại , miệng phải thốt ra lời vì quá đau, Uyên Nghi nhớ lại hôm qua mình bị hai tên phu quân cầm thú này hành đến ngất xỉu luôn.
Vừa nghĩ đến chuyện đó, cơn giận của Uyên Nghi bùng phát nàng mở miệng hét to:"hai người các huynh..dậy..cút khỏi phòng cho tôi mau!".
Hai nam nhân đang ngủ ngon bị tiếng hét của Uyên Nghi mà giật mình ngồi bật cả dậy, hai đôi mục quan vẫn còn ngái ngủ hai người nhìn chung quanh mặt ngơ ngác, lúc này Mộ Nghiêm lên tiếng .
_ Nương tử! Sao nàng dậy sớm vậy? Mà có chuyện gì mà nàng hét lớn như vậy chứ ?.
Uyên Nghi cặp mắt trợn trừng đổ lửa nhìn hai tên kia, giả ngây ngô mà nàng lại nổi điên lên la lớn : " ta nói các người đi ra ngoài hết cho ta, nếu ta không cho phép, thì không được vào phòng, nếu hai người cố tình vào thì đừng trách sao ta tuyệt tình đó.
_"Hả"
_"Nương tử! nàng đuổi hai chúng ta sao?".
Uyên Nghi không trả lời họ, và cũng không nhìn họ, nàng liền quay mặt vào tường, hai nam nhân biết nương tử giận chuyện tối hôm qua nên hai người đành im lặng mà mặc vào y phục rồi rời khỏi phòng.
Uyên Nghi thấy hai người đã rời đi, nàng cũng mặc vào y phục chỉnh tề, chân bước nhẹ xuống giường, nhưng dù nàng có nhẹ cở nào thì sự đau đớn, và cảm giác đau rát từ bên dưới thân làm cho Uyên Nghi không chịu nổi mà thốt lên tiếng than vãn : "ui da" nàng đã thật sự tức giận rồi, Uyên Nghi liền lớn tiếng gọi người ngoài phòng .
_ " Ảnh Tuyết! Ảnh Dạ! Các huynh vào đây cho ta!"
Lời gọi vừa dứt hai anh em họ Ảnh đã xuất hiện trước cửa phòng, họ đưa tay gõ cửa, trong phòng Uyên Nghi lên tiếng đáp : " các huynh vào đi, được sự cho phép hai người liền mở cửa phòng đi vào" .
Uyên Nghi nhìn hai người họ nàng nhẹ nhàng nói : " ta hỏi các huynh xem ta là gì? " .
Hai y vệ đồng thanh đáp : " là phu nhân của chủ nhân ạ " . Uyên Nghi liền lắc đầu đáp : " không phải! " .
_ Các huynh phải xem ta như là tiểu muội mới đúng ta đã từng nói với các huynh rồi, bây giờ các huynh phải bảo vệ muội muội này thật an toàn có được không ? hai người y vệ liền gật đầu rối rít.
Uyên Nghi lại vui vẻ nói : " các huynh nghe muội nói nè, từ hôm nay các huynh ở đây bảo vệ cho muội, không để cho hai người kia vào phòng của muội, đến bữa cơm các huynh lấy cơm dùm muội rồi đem vào đây, thật sự bây giờ muội đau lắm không thể đi lại được, hai tên cầm thú đó làm muội ra nông nỗi này đó" .
Hai anh em họ Ảnh không cần nàng nói, chuyện ngày hôm qua họ đều biết, nhưng họ không ngờ hai người này lại quá khích như vậy, làm đến nỗi tiểu muội bây giờ đi cũng khó khăn thật là quá đáng.
Ảnh Tuyết lên tiếng hỏi : " bây giờ muội có đói bụng không ta đi lấy thức ăn đem vào cho muội nha? Uyên Nghi liền gật đầu, Ảnh Tuyết quay lưng liền bước rời khỏi phòng , đi về phía nhà bếp.
Ảnh Dạ nhìn ánh mắt nàng, đôi mắt đã ửng đỏ, từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống, lúc này Ảnh Dạ bối rối không biết làm gì cho muội muội ngừng khóc, hắn liền lên tiếng an ủi : " muội đừng nghĩ quá nhiều, ta thấy hai phu quân của muội họ yêu muội thật lòng đó, hôm qua chắc họ hạnh phúc quá nên có hơi làm muội như vậy, ta biết họ không cố tình đâu, muội giận họ vài hôm là được rồi đừng để họ lo lắng lại sanh ra hiểu lầm thì không hay đâu, muội nghe lời của ta đi, ta không lừa dối muội đâu, bởi vì ta cũng là nam nhân nên ta rất hiểu về tâm ý nam nhân đó" .
Uyên Nghi nhìn hắn nhưng nàng không nói gì, chỉ là nàng cũng bớt khóc, ngoài cửa Ảnh Tuyết bước vào, trên tay bê một cái mâm, hắn đặt lên bàn trước mặt tiểu muội liền nói : "muội ăn đi cho nóng".
Uyên Nghi gật đầu lên tiếng : " hai huynh ngồi xuống ăn cùng với muội đi, ăn một mình buồn lắm" hai y vệ không hẹn mà cả hai cùng lên tiếng .
_ Không được, chúng ta không thể ăn cùng muội, Uyên Nghi nghe xong lời đó, đôi mày liễu khẻ châu lại không vui, nước mắt lúc này cũng rơi xuống, nàng nức nở nói : " hai huynh không thương muội, không xem muội là em gái, các huynh xem thường muội" nói xong nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Hai anh em họ Ảnh nhìn thấy nàng khóc như vậy, hai người hoảng loạn liền cùng nhau ngồi xuống ghế miệng liền nói : " rồi chúng ta sẽ ăn cùng muội được chưa? Muội làm ơn đừng có khóc nữa nha" .
Uyên Nghi liền cười khi thấy cả hai đều ngồi xuống, nàng vui vẻ nói : " ta xin mời hai ca ca" lúc này cả ba cùng nhau ăn cơm thật vui vẻ, đồng thời vào thời điểm này ngoài cửa phòng , có hai người đang tức giận, ghen tị mà không làm được gì, chỉ dám đứng bên ngoài nhìn bọn họ mà thôi .