Độc Sủng

Chương 18

Buổi tối ăn nhiều, bụng không tiêu thức ăn, vuốt bụng nằm ở trên ghế

mây, trong sân lại muỗi nhiều, Thúy Ngọc phải cầm đồ xua muỗi. Vệ Lâm

mới từ Tống phủ trở về, được Tống phu nhân cho đôi vòng tay, chạy vào

viện khoe với Hòa Sinh.

Hỏi tối nayvì sao không tới, Hòa Sinh ấp úng, chỉ nói thương lượng chuyện cửa hàng với Thẩm Hạo.

Vệ Lâm đã buông xuống tâm tư đối với Thẩm Hạo, nên nhắc tới hắn cũng

không cảm thấy lúng túng.”Thẩm công tử thật tốt, chẳng những tặng cửa

hàng, bỏ bạc tham gia kinh doanh cửa hàng cũng chỉ cầm một phần tiền

lãi, ai, người tốt như vậy, là ta không có duyên phận, sau này cũng

không biết là ai có phúc khí có thể gả cho hắn.”

Hòa Sinh nghĩ đến lời hắn nói ngày ấy ở Thẩm phủ, phối hợp với dáng vẻ một lòng của Vệ Lâm, lập tức mặt đỏ tới mang tai.

Dứt khoát ban đêm thấy không rõ lắm, Vệ Lâm hỏi: “Nói như thế nào nhỉ? Chạng vạng tối Mạt tử hồi phủ thay ta lấy đồ, nói là nửa đường thấy

Thẩm công tử đưa ngươi trở về, tại sao không đi nhà hắn ăn tối?”

Hòa Sinh mấp máy miệng, nghĩ thầm Vệ Lâm cô nương này trái tim thực

lớn, cô nam quả nữ, tránh hiềm nghi còn không kịp, sao dám chạy tới nhà

hắn ăn tối?

”Chuyện kinh thương, ta không phải người trong nghề, hàng hóa hắn

quản, ta liền chiếm khu vực, tất nhiên là hắn định đoạt. Chúng ta không

thân cận, đi quý phủ hắn ăn làm chi, vô duyên vô cớ sẽ khiến người khác

nói ra nói vào. Sau này chớ nói loại lời này, tránh để người bên ngoài

hiểu lầm.”

Vệ Lâm toét miệng cười: “Ai hiểu lầm? Ngươi ở nhà ta, cũng không phải là quả phụ nhà đơn (nhà không chung cổng với nhà khác), cùng nam tử tiếp xúc không thể bình thường hơn, hơn nữa, nếu Thẩm công tử

thực đối với ngươi có ý tứ, ngươi bây giờ vẫn không thể cười tét miệng,

người tốt như vậy, phàm là lộ ra một chút manh mối, vẫn không thể nhào

đầu về phía trước? Liền bộ dạng bình tĩnh bây giờ của ngươi, ta vậy mới

không tin.”

Hòa Sinh cười khổ, nàng là quả phụ thật mà. Ngậm miếng mận cho tiêu

thực, nhai một miếng hư, chua chua chát chát, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đầu lưỡi run

lên.

Trong mắt người khác là ngàn vạn chỗ tốt, đến chỗ nàng, tựa như ngâm vào độc, trốn cũng không kịp, đâu còn dám bổ nhào vào.

Bảo vệ tốt bổn phận, thanh bạch, làm tốt tiểu quả phụ của nàng. Chỉ có như vậy, người của đại phủ mới không tóm được lỗi, sẽ không xử lý nhà

mẹ đẻ của nàng.



Được cửa hàng, Vệ phủ cao thấp đối với Hòa Sinh rất tốt, vô luận là

ai, cách thật xa cũng gọi nàng, mở miệng một tiếng “Đường cô

nương”, cực kỳ thân thiết.

Hòa Sinh ngược lại không có cảm thấy thay đổi gì, nên ăn thì ăn, nên

uống thì uống, không có gì đặc biệt mà trải qua cuộc sống thật tốt.

Vệ Hỉ nhị phòng cũng không tìm nàng phiền toái, thường ngày thấy nàng

liền muốn bới móc đâm người, giờ phút này lại biết cười chào hỏi. Đoán

chừng là nhị nãi nãi nói mấy thứ gì đó.

Duy chỉ có có một chút, Hòa Sinh không quen —— Lý Thanh thay đổi thái

độ cay nghiệt trước kia, cả ngày dán lấy nàng, một khi có cơ hội liền hô hào bảo nàng mang đến cửa hàng chơi, tình ý sâu xa khuyên nàng phải

quan tâm cửa hàng nhiều vào.

Một lần còn đỡ, hai ba lần không ngừng mà sáp đến, cho dù ai cũng sẽ thấy phiền.

Hòa Sinh đối với Lý Thanh không có cảm tình gì, cảm thấy nàng sở dĩ

như vậy khẳng định có ý đồ. Nếu như là vì chuyện cửa hàng nịnh nọt nàng, không khỏi quá mức, nhìn nàng phía trước sau lưng vây quanh đảo quanh,

ước gì có thể mỗi ngày bảo Thúy Ngọc ở cửa viện chặn nàng.

Nhưng dù sao cũng là ở cùng dưới mái hiên người, nếu như thực xé toang khuôn mặt, khó tránh khó xử, đành phải nói bóng nói gió cho nàng lĩnh

ngộ, không muốn lại đến dây dưa.

Đổi lại người bình thường, cho vài lần sắc mặt lạnh, đã sớm biết khó

mà lui. Lý Thanh thì không, ngược lại càng ngày càng chịu khó.

Nàng có tính toán của chính mình—— Hòa Sinh đã có Thẩm công tử cho cửa hàng, Thẩm công tử còn bỏ bạc quản lý hàng hóa, nàng cũng chạy đến cửa

hàng, tự nhiên không thể thiếu được đi vào bên trong. Chỉ cần nàng đi

theo bên cạnh Hòa Sinh, không lo không gặp được Thẩm công tử.

Chỉ cần có thể gặp mặt, liền có cơ hội tiếp cận hắn.

Chuyện Thẩm công tử tặng cửa hàng này, không phải là không có người

nghĩ tới quan hệ giữa Hòa Sinh và Thẩm công tử, vô duyên vô cớ sao lại

có thể tặng cô nương cửa hàng. Chỉ vì Hòa Sinh thường ngày đại môn không ra nhị môn không bước, ước gì có thể một ngày có thể nằm chết ở trong

nhà, không giống cô nương nhà khác cả ngày chạy ra bên ngoài.

Hai là, bởi vì Thẩm công tử làm người hào phóng, phàm là giúp hắn bận

rộn, dù là vì trước cửa nhà hắn quét lá rơi, một mực hoàng kim đưa tặng. Huống chi là tiệc tân gia, mặc dù Hòa Sinh chỉ làm một món đồ ăn, nhưng cũng xem như giúp đỡ, nghĩ đến Thẩm công tử đích thị là vô cùng cảm

kích nàng, cho nên tặng cửa hàng cũng không có gì ngạc nhiên.

Lui một vạn bước mà nói, cho dù giữa Hòa Sinh và Thẩm công tử thực có

cái gì, vậy cũng không ngại, nàng đoạt lấy là được. Quyết tâm là có,

nhưng áp dụng lại khó khăn trùng trùng điệp điệp.

Thẩm phủ cao thấp cẩn thận chặt chẽ, ngay cả nàng muốn mua thông hạ

nhân hỏi thăm Thẩm công tử yêu thích cái gì cũng không được. Lui mà cầu

thứ yếu, chỉ có thể dính vào Hòa Sinh thôi.

Rốt cuộc đợi Hòa Sinh nhấc chân chịu ra khỏi viện đi tới cửa hàng. Lý

Thanh hấp tấp theo sát ở phía sau, ăn mặc trang điểm xinh đẹp, ở cửa

hàng trong trong ngoài ngoài đi dạo một vòng, tìm hồi lâu, bắt được điếm tiểu nhị hỏi: “Thẩm công tử không đến trong tiệm sao?”

Điếm tiểu nhị đáp: “Đến, đến nhưng không thường, cùng Vệ cô nương không sai biệt lắm.”

Trong lòng Lý Thanh tính toán, chắc phải đến Thẩm phủ vài chuyến thôi, may ra mới gặp được. Nàng ta ngày phiền đêm phiền nói thầm giống như

đòi mạng, trong bảy ngày Hòa Sinh đi cửa hàng năm chuyến, phải biết

rằng, bình thường nàng nửa tháng có thể đi một chuyến cũng không tệ rồi.

Hòa Sinh thật sự không có cách nào khác, trực tiếp hỏi Lý Thanh đến

cùng muốn làm cái gì. Lý Thanh cũng là nóng nảy, không gặp được Thẩm

Hạo, đổ hết sai lầm lên người Hòa Sinh, há mồm đáp: “Ngươi có phải cố ý

lừa gạt ta hay không, chuyên môn canh thời gian Thẩm công tử không có ở

cửa hàng?”

Nàng vừa nói như vậy, Hòa Sinh toàn bộ liền minh bạch —— hóa ra là đi tới đây là vì Thẩm Hạo.

Lý Thanh nhận định Hòa Sinh là cố ý gây sự, thấy nàng mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, cảm thấy là do nàng xấu hổ trong lòng, nay bị vạch trần mới

bày ra vẻ mặt này.

Run rẩy bờ vai, lời nói nếu như đều đã nói ra, chuyện cũng dễ làm hơn. Nàng ngẩng đầu, lộ ra tư thái ngày thường mình cho là siêu phàm, “Ngươi hiểu là tốt, hiện tại nếu như ngươi dẫn ta đi gặp hắn, giả vờ cửa hàng

có chuyện tìm hắn thương lượng, ta liền còn xem ngươi là người tốt.”

Hòa Sinh nghe xong, thiếu chút nữa cười lạc giọng. Không giúp nàng bận rộn, liền không phải là người tốt rồi hả? Ý tưởng của biểu cô nương

này, thật sự là không giống người thường.

Ái mộ liền đuổi theo, không sợ hãi giấu kín tâm ý, thoải mái thổ lộ,

như Vệ Lâm, nàng cam tâm tình nguyện giúp đỡ. Nhưng Lý Thanh như vậy,

nàng không thích chút nào.

Chuyện cá nhân như vậy, phải miễn cưỡng kéo những người khác vào làm

cái gì? Phải đợi Lý Thanh hiểu rõ Thẩm Hạo nói chuyện trắng trợn với

nàng như thế nào, còn không đem nàng ăn sống nuốt tươi?

Hòa Sinh từ chối nhã nhặn. Lý Thanh vung tay, đâu chịu bỏ qua, cứng rắn lôi kéo nàng đi ra ngoài cửa.

Khí lực nàng lớn, lại không chút để ý nào đến thể diện. Hòa Sinh da

mặt mỏng, cảm thấy trước mặt người khác lôi kéo với nàng ta không tốt

lắm, tình trong như đã mặt ngoài còn e mà bị nàng xô đẩy kéo ra khỏi

phủ.

Ra khỏi phủ, quẹo trái vài bước chính là Thẩm phủ. Hòa Sinh nói cái gì cũng không chịu đi vào, đứng ở trên bậc thang nói rõ lí lẽ với nàng ta.

”Chẳng phải dẫn ta đi vào gặp mặt sao? ngươi sợ cái gì, chẳng lẽ muốn

mạng ngươi hay sao?” Lý Thanh càng nói càng phát cáu, mấy ngày nay nàng

ta khúm núm, đi cầu khẩn nàng, ngay cả Vệ Hỉ bên kia cũng không có nịnh

nọt như thế, toàn chạy đến viện của nàng, nàng còn có cái gì không hài

lòng, có một chuyện nhỏ cũng không giúp!

Hòa Sinh bị sặc bởi lời nói hùng hồn như thế của nàng ta, một cô nương gia đàng hoàng, nói chuyện tức giận mùi thuốc súng mười phần, làm sao

lại không biết điều như vậy hả?

Hòa Sinh quay đầu rời đi, lôi kéo thì lôi kéo, chuyện hôm nay, nàng sẽ không giúp.

Quả hồng chọn hồng mềm mà bóp, nàng cũng không phải quả hồng, thật có ẩu đả, nàng cũng không sợ.

Lý Thanh ôm tay áo nàng kéo, đưa tay đi tóm đuôi tóc, lực đạo tuy

nhẹ,nhỏ, nhưng bởi vì Hòa Sinh không có phòng bị, bị người mãnh liệt kéo một cái, da đầu đau run lên.

”Ngươi đi gõ cửa, dẫn ta vào phủ, liền thả ngươi.”

Đúng lúc phủ đột nhiên mở rộng ra, Bùi Lương đi ở phía trước mở đường, Thẩm Hạo dẫn ngựa, cất bước ra bên ngoài, giương mắt nhìn, nhìn qua cửa phủ đứng hai người, một trong đó, vẫn là hắn tâm tâm niệm niệm.

Bùi Lương phản ứng đầu tiên, đi đến trước mặt Lý Thanh liền bổ tay,

không lưu tình một chút nào: “Ngươi làm gì, kéo tóc cô nương nhà chúng

ta làm chi!”

Hắn hộ chủ sốt ruột, yêu ai yêu cả đường đi, ngay cả chữ “nhà của chúng ta” như vậy cũng thốt ra.

Lý Thanh không biết làm sao, tuyệt không nghĩ tới sẽ gặp Thẩm Hạo vào

lúc này, tuy bị Bùi Lương đánh tay đau, chẳng quan tâm kêu đau, cũng

không kịp nghe ý trong lời nói của hắn không thỏa đáng. Sửa sang lại

khuôn mặt buồn cười, thay đổi bưu hãn vừa rồi, nhẹ nhàng cúi đầu khẽ

chào lễ: “Thẩm công tử khỏe, ta cùng với đường cô nương đùa giỡn thôi,

nàng nói muốn vào phủ cùng ngươi thương nghị công việc, lại sợ ngươi

không có ở đây, do dự rất lâu rồi, ta nói nàng nhát gan câu nệ, nàng

liền cáu kỉnh muốn đi.”

Nàng hướng Hòa Sinh nháy mắt, Hòa Sinh giả bộ như không phát hiện,

trực tiếp nhìn bằng nửa con mắt, trong lòng nói thầm: tự tin của nàng

rốt cuộcở đâu ra, cảm thấy người khác phải giúp nàng? chuyện kéo tóc còn chưa có tính mà!

Bùi Lương đối với cô nương, cũng không tốt nói cái gì, lui qua một bên, tiến lên ân cần thăm hỏi Hòa Sinh.

Hòa Sinh cảm thấy mất mặt, cũng không nói gì, chỉ muốn vội vàng rời khỏi.

Thẩm Hạo nhíu mày, nhìn Hòa Sinh, thấy nàng phồng má mặt mũi tràn đầy

mất hứng. Lúc này thu hồi ánh mắt, đặt xuống dây cương, chậm rãi bước

đi đến trước mặt Lý Thanh, dáng vẻ cao cao tại thượng, liếc mắt liếc

nhìn nàng một cái, ánh mắt rét lạnh giống như băng.

”Chuyện Vệ cô nương muốn tìm ta thương nghị, ta tất nhiên sẽ phái

người đi đón nàng, ngươi tính là cái thứ gì, cũng dám chạy đến trước cửa nhà ta.”

Lý Thanh lờ mờ, quả thực không thể tin được Thẩm Hạo sẽ nói với nàng

ta như vậy. Là nàng hôm nay mặc quần áo quá mức chú ý, khiến hắn không

thích sao? Hay là môi son quá đỏ, hắn nhìn rồi cảm thấy chướng mắt?

Thẩm Hạo che giấu vẻ mặt, nhiều năm như vậy, nữ nhân có ý đồ câu dẫn

hắn không có nghìn cũng có trên trăm, người trước mặt này mặc đồ đỏ xanh mới mở miệng nói chuyện, hắn liền biết nàng đánh chính là cái chủ ý gì.

Lý Thanh không cam lòng lãng phí một lần cơ hội gặp hắn, đi đến phía

trước ý đồ giả vờ trẹo chân dựa vào người hắn, ngay cả góc áo bên cạnh

cũng không dính vào, liền bị Bùi Lương chặn ngang một cước.

Người làm bia ngắm nhiều năm, tốc độ phản ứng điểm ấy vẫn phải có.

Thẩm Hạo rất không kiên nhẫn, nhìn cũng không nhìn Lý Thanh, khẽ mở môi mỏng, phun ra chữ: “Cút —— “

Hắn rất ít trước mặt người khác bày ra bộ dáng như vậy, như thế nào

đều có thể khắc chế tâm tình, hôm nay nhìn thấy nàng bị người khác khi

dễ, lại cảm thấy sốt ruột cực độ, tu dưỡng tốt thường ngày liền chẳng

quan tâm nữa.

Lý Thanh hai mắt rưng rưng, xoay người lại bỏ chạy.

Hòa Sinh sửa sang tóc, chuẩn bị trở về, đợi tí nữa ăn cơm không chừng

lại phải giải thích với nhị phòng một phen, ài, ồn ào quá.

Thẩm Hạo gọi nàng: “Nàng đứng lại.”