Lấy Chồng Quỷ

Chương 81: Thỏa thuận và lời của anh

Phải nói những lời của Tô Minh làm tôi nhói tim và muốn đồng ý. Rốt cuộc tất cả chỉ là thỏa thận về tin tức của Dương Khải, nhưng dường như có một hàm ý gì đó

Tôi nhớ rõ sự thù hận của anh ta với Dương Khải và sự thù địch với tôi.

"Tôi thực sự muốn biết nơi ở của Dương Khải, nhưng tôi sẽ không giao dịch với ngươi. Ngươi và Ly Ly ở cùng nhau, cô ấy là người đưa ngươi trở lại cuộc sống dương gian và là chủ thể của ngươi. Có chuyện gì với ngươi vậy? Ta không thể giúp ngươi chuyện này. Tạm biệt, ta đi trước. "

Tôi quay lại và bỏ đi, nhưng Tô Minh không đuổi theo. Ngay khi tôi đang định mở cửa và đi lên lầu, Tô Minh lại nói, với giọng nói hững hờ.

"Này. Cô không thấy lạ khi anh ta nhốt ta vào trong tủ đá sao. Thật đáng tiếc! Tôi nghĩ rằng anh ta đang bị tra tấn đấy. Rốt cuộc, vẫn còn lưu lại một chút kí ức của anh ta liên kết với thân xác này. Ta cảm nhận được hắn ta sắp không trụ nổi rồi. hahah. Mờ nhạt mờ nhạt, Dương Khải phách tán… hahaha! "

Câu nói của hắn ta khiến tôi nhớ lại giấc mơ đêm qua. Nghĩ đến hơi thở mát rượi dường như ám ảnh tôi, đôi tai tôi đầy tiếng kêu đau đớn.

"Cô gái cô không yêu hắn ta nữa sao? Tại sao bây giờ cô lại tàn nhẫn như vậy? Trái tim cô đau lắm sao! Bị người mình yêu thương nhất bỏ rơi. Nhớ hắn ta đến phát điên rồi à?"

"Đừng nói nữa!" Tôi hét lên, đặt đồ đạc xuống và quay sang anh ta, “Ngươi muốn gì ở ta ?"

"Ta nói rồi. Giúp ta thoát khỏi Ly Ly."

"Tại sao? Cô ta không phải yêu ngươi rất nhiều và ngươi cũng yêu cô ấy sao. Mặc dù hiện tại ngươi là Thi Quỷ , nhưng tại sao? Miễn là Ly Ly chịu được thì sẽ ổn, cũng giống như ta và Dương Khải."

Mặc dù tôi không chịu khuất phục trước lời đe dọa của anh ta, tôi không quên lời Mặc Linh nói là Thi Quỷ sẽ phản chủ ngay khi có cơ hội, nhưng hiện tại tôi chưa biết Ly Ly có liên quan như nào trong chuyện này, vì vậy tôi không dám tùy tiện hành động, chỉ có thể từng chút mà thăm dò.

"Thi Quỷ, nếu được hút tinh hoa của đất trời trong tự nhiên, sức mạnh sẽ là vô hạn, nhưng nếu được hình thành trong bàn tay con người và đặc biệt là có chủ thể, thì không khác nào một con rối." Tô Minh khẽ cúi đầu, che ánh sáng đỏ lóe lên trong mắt, nhưng anh ta siết chặt tay và run lên. Cảm xúc có phần đau buồn và phẫn nộ.

"Ly Ly, Cô ấy yêu ta, nhưng ta không yêu cô ấy. Cô ấy đe dọa tính mạng cha mẹ ta ép ta phải ở cùng cô ta. ta có thể làm gì hơn? Coi là thoát khỏi sự áp bức của con quỷ kia, trở lại với thân thể của mình và về với dương gian. Nhưng không nghĩ đến chuyện Ly Ly cố tình để trận pháp thất bại, đem ta biến thành Thi Quỷ,khống chế ta, uy hϊếp ta, chuyện này so với chuyện bị Dương Khải giam cầm linh hồn còn khó chịu hơn vạn lần. Vì vậy, Kiều An, tôi thực sự không muốn đối xử với cô như vậy trước đây, nhưng tôi không còn cách nào. Như cô có thể thấy, tôi uống máu, hít tinh khí và không khác gì một con quái vật, tôi không muốn sống những ngày như vậy, tôi muốn thoát khỏi nó, miễn là cô giúp tôi thoát khỏi sự kiểm soát của Ly Ly, tôi sẵn sàng đi đầu thai”.

"Điều này….”

Những lời của Tô Minh thực sự khiến tôi cảm thấy thương xót, và muốn giúp anh ta, nhưng hôm nay Mặc Linh đã gửi một tin nhắn để nói với tôi và Linh Nhi rằng Thi Quỷ thật sự rất xảo quyệt, chúng tôi phải cẩn thận, vì vậy tôi không thể tin anh ta hoàn toàn, nhưng tôi không thể bác bỏ hoàn toàn.

Ngay khi rối, giọng nói Mặc Linh đột ngột vang lên trong đầu tôi

"Kiều An, tôi là Mặc Linh, đây là một câu thần chú, hắn ta không thể nghe thấy đâu. Cô hãy đồng ý với yêu cầu của hắn ta trước."

Âm thanh này phát ra đột ngột làm tôi có chút giật mình,dứt lời giọng nói của Mặc Linh biến bất, chỉ còn lại bóng tối của màn đêm che phủ, tôi ổn định tinh thần, nhìn Tô Minh đứng trước mặt tôi và nói “ Được ta hứa với ngươi, nhưng trước hết ngươi phải nói cho ta vài điều về tin tức của Dương Khải, chờ ta xác minh được chuyện này, ta sẽ giúp ngươi. "

Tôi nghĩ mình thật thông minh, vừa có thể tìm được manh mối về Dương Khải, vừa có thể trì hoãn thỏa thuận này.

Tô Minh nhìn tôi chằm chằm, và cuối cùng mỉm cười, "Ban đầu ta nghĩ cô rất ngu ngốc,nhưng ta không mong đợi cô lại thông minh đến vậy."

"..."

"Tôi sẽ cho cô hai manh mối. Đầu tiên là một chiếc hộp anh ta để dưới tủ đá, và thứ hai là cô bé bên cạnh anh ta. Ký ức liên kết trong ta sót lại hình ảnh cuối cùng của anh ta đang đẩy cô gái nhỏ ra và anh ta rơi vào một vòng xoáy đen, tin tức chỉ có hai điều này, nhưng ta hy vọng cô có thể xác minh nó càng sớm càng tốt, và ta đừng để ta đợi lâu. Bởi vì Ly Ly kiểm soát mọi thứ bằng cảm xúc, hãy nhanh chóng trước khi cô ta làm điều gì quá đà. "

Nói xong, Tô Minh quay lại và rời đi. Ngay khi hình bóng anh ta biến mất, tôi chạy vào hành lang với đống đồ đạc của mình , đi đến cửa nhà và thở hổn hển. Tôi thấy Mặc Linh đang dựa vào tường chờ tôi. Ngậm một cây tăm và cầm một cái túi trên tay.

Thấy tôi đi lên, anh ta hỏi nhẹ “ Xong rồi sao".

"Xong rồi" Tôi vội vàng mở cửa và mệt mỏi ngồi trên ghế sofa. Mặc Linh cũng đi theo. "Tại sao anh lại muốn tôi đồng ý với anh ta?

"Tôi đã nghe tất cả." Mặc Linh cau mày, ngồi cạnh tôi, chỉ tay vào tủ lạnh và nói, "Mang cho tôi thứ gì đó để ăn. Tôi đói."

"Anh không có tay à, tự lấy nó đi."

Từ khi Mặc Linh ở với tôi, tôi phát hiện anh ta có tính của một vị vua.Rất thích sai bảo người khác , bây giờ vẫn vậy, đôi mắt anh ấy lóe lên, nói: "Thế theo cô Tô Minh tốt hay xấu? "

"..."

Lấy lon Sprite, tôi lắc mạnh và đưa nó cho anh ta. Tôi đi vào bếp và rót một ly nước để uống. Sau một lúc, tôi nghe thấy Mặc Linh hét lên như một con lợn, "Kiều An, cô dám….!"

"Hahaha ..."

Tôi nhìn anh ta với cốc nước trên tay, tôi cười ra cả nước mắt bởi vì nhìn cảnh tưởng lúc đó thật sự hài hước. Mặc Linh nhìn tôi đằng đằng sát khí, và đi vào phòng tắm để lau quần áo tiện thể đi tắm luôn. Nhân tiện, tôi cũng chuẩn bị đi ngủ. .

"Bang!"

"Aaaaa-"

"Haha ..." Mặc Linh thổi một cái túi bóng và chọc nổ vào tai tôi, khiến tôi tái nhợt và run rẩy. Anh ta lùi lại một bước. Anh ta cười hả hê, nghiêng đầu và bắt đầu nói với tôi điều gì đó.

"Tôi đã đi hỏi sư huynh tôi về Thi Quỷ ngày hôm nay. Anh ấy nói với tôi rằng Thi Quỷ không thể được luyện trong một hoặc hai ngày. Thi Quỷ tạo thành từ tự nhiên , hấp thụ tinh hoa đất trời trong hàng ngàn năm. Mặc dù tạo ra Thi Quỷ không tốn nhiều thời gian, nhưng người luyện ra sẽ hao tổn pháp lực đồng thời, sức mạnh cũng giảm đi rất nhiều, và sẽ có nhiều hệ lụy theo kèm. Ta cũng đã đi điều tra gia phả của nhà Ly Ly, và thấy rằng gia đình cô ta không có gì đáng ngại ngoại trừ bà của cô ta là một phù thủy. Một phù thủy có khả năng nguyền rủa, và cô ấy đã theo bà ngoại học thuật từ khi còn nhỏ. Thật không ngạc nhiên khi biết điều đó. "

"Vậy sao?"

Tôi nhìn Mặc Linh ngạc nhiên, rồi anh ta tiếp tục nói: "Vì vậy, các Thi Quỷ được tạo ra một là chết vì không được hút âm khí hai là bị chủ thể gϊếŧ chết. Chúng sẽ bị gϊếŧ nếu không nghe lệnh chủ thể. Giống như Tô Minh, nhìn anh ta có vẻ như là Thi Mị, nhưng thực sự hắn ta chỉ là bán quỷ. Lý do là do quỷ khí của Dương Khải còn sót lại trong cơ thể, nhưng phải có những lý do khác khiến hắn nghe lời Ly Ly nhiều đến vậy. "

"Anh biết lý do không?"

"Tôi không biết, đây có thể là cấm thuật." Mặc Linh chống cằm bằng một tay, cau mày. "Cấm thuật này có thể điều khiển trực tiếp một Thi Quỷ như Tô Minh, nhưng cấm thuật này phải được trộn lẫn trong thức ăn. Nhưng Tô Minh là một Thi Quỷ và hắn ta không cần thức ăn. "

"Vậy nếu anh ta lỡ ăn phải gì đó, có nghĩa là anh ta đã bị dính cấm thuật điều khiển đó?"

Mặc Linh gãi đầu "Có lẽ vậy, tôi cũng không biết được.Ngày mai cô hãy đến trường và theo doi Ly Ly. Sư Huynh tôi nói rằng nhưng người điều khiển như Ly Ly họ nhất định phải có một trận pháp bí ẩn được giấu đâu đó. Giữ nguyên kế hoạch, tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm nó vào ngày mai và liên lạc với nhau ngay khi có chuyện. "

"Được."

"À, cái này là dành cho cô."

Mặc Linh đột nhiên lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong túi của anh ta và đưa nó trước mặt tôi, "Đây là thứ tôi tìm thấy dưới tủ đông, và nó có khí của Dương Khải trên đó."

Thoạt nhìn, chiếc hộp giống như Tô Minh đã nói, và tôi vẫn đang đợi tin tức từ Thủy Chi, và tôi muốn hỏi anh ấy xem có tìm thấy Tiểu Đào không không, miễn là anh ta tìm thấy cô bé, chúng tôi có thể biết chuyện gì đã xảy ra với Dương Khải.

"Tôi đi ngủ trước, nghỉ sớm đi"

Mặc Linh ngáp và co rúm lại trên ghế sofa. Tôi cầm chiếc hộp như cầm một quả bom, và tôi trở lại căn phòng.

Khi tôi mở hộp, có một qảu cầu mầu trắng và một bức thư. Tôi mở nó ra và đó là chữ của Dương Khải.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy những lời được viết bởi Dương Khải. Một chút độc đoán được bộc lộ trong thư, giống như anh ấy. Mắt tôi hơi cay vì đây là bức thư anh ấy viết cho tôi

"Kiều An của anh, khi em nhìn thấy bức thư này, anh nghĩ rằng linh hồn của Tô Minh đã được đánh thức. Và anh chắc chắn đang không ở bên cạnh em. Nếu anh ở cạnh em lúc này, bức thư này sẽ tự động biến mất. Trước khi đi Thiên Sơn anh đã tự bấm cho mình một quẻ, và kết quả là quẻ đại hung. Anh định nói với em, nhưng anh sợ rằng em sẽ lo lắng. Bởi vì anh hiểu em không muốn anh gặp nguy hiểm, nhưng anh phải đi cứu em. Kiều An, anh biết khi em đọc xong lá thư này em sẽ khóc, nhưng anh hy vọng em mạnh mẽ và tin rằng anh có thể trở lại bên em. Thành phố em ở gần đây rất hỗn loạn và ma quỷ tràn lan. Tất cả đều liên quan đến ma khí lúc ở bệnh viện. Không loại trừ rằng nó có liên quan đến Ma Giới. Mặc dù đạo sĩ kia có chút thiếu sót về năng lực nhưng đáng tin cậy, nếu gặp nguy hiểm,em hãy yêu cầu anh ta đưa em trở về sư môn, đưa hai quả cầu này và lá thư này cho sư phụ của anh ta, và sau đó sẽ có người giúp em. Kiều An, đừng khóc, hãy sống thật tốt, hãy nhớ câu này của anh, đợi anh trở lại. Ngàn lần yêu em….. "

Bức thư đến đây là mất đoạn. Những lời của Dương Khải viết từ đầu đến cuối đều là lo lắng cho tôi, nhưng tôi thậm chí còn không làm được gì. Nếu không do tôi, Lâm San đã bị đốt cháy cơ thể, và Dương Khải không cần phải gặp nguy hiểm vì tôi. .

Trái tim tôi càng đau đớn hơn, nhưng tôi không cầm được nước mắt, tôi tin anh ấy sẽ về an toàn, nên tôi đã cố không khóc.

Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi lấy điện thoại di động ra để gọi cho Thủy Quân, nhưng điện thoại không kết nối và tôi chỉ có thể gửi tin nhắn cho anh ấy. Tôi hy vọng anh ấy sẽ trả lời tôi sớm nhất có thể.

Nằm trên giường, tôi không có cảm giác buồn ngủ. Tôi đặt quả cầu của Thủy Chi đưa tôi và của Dương Khải bên cạnh, và tôi nghĩ phải giấu chúng ở một nơi an toàn

Đây là manh mối để Dương Khải có thể lấy lại cơ thể của mình. Tôi nhất định phải bảo vệ nó. Trong đầu tôi lúc này chỉ nghĩ về Dương Khải. Tôi từ từ ngủ thϊếp đi lúc nào không hay. Ngay khi tôi sắp ngủ, một tiếng chuông bất chợt vang lên trong đầu tôi. .

Tôi bị sốc, mở mắt và lắng nghe đôi tai của mình, nhưng không có âm thanh. Mặc dù âm thanh trôi qua rất nhanh, nhưng tôi vẫn cảm thấy chóng mặt.

"Tôi không thể nhầm được. Đó là Trấn Linh Hồn..."

------------------------