Lấy Chồng Quỷ

Chương 74: Khí âm

Tôi không biết các bạn có bao giờ có cảm giác bị mọi người vây quanh không. Giống như họ đang nhìn một loài sinh vật lạ vậy. hàng tá những con mắt nhìn chằm chằm vào bạn. Mọi di chuyển của bạn, thậm chí chỉ là tần số của hơi thở, sẽ được họ để ý đến

Tôi đặt tay lên l*иg ngực. Tôi thấy khó thở, không phải tôi sợ hãi mọi người. Mà là, tôi thấy Tô Minh đang tiến lại phía tôi

Đôi mắt đó nhìn tôi chằm chằm. Không có sự quen thuộc nào trong đôi mắt đó, mà là một sự lạnh lẽo cay đắng, như thể nhìn vào mắt kẻ thù.

Trái tim tôi đau nhói. Khi nghĩ về lời nói Ly Ly

"Tô Mình" Ly Ly thấy Tô Minh tiến tới lao vào vòng tay Tô Minh và nũng nịu. "Tại sao bây giờ anh mới tới, có kẻ ức hϊếp em kìa"

"Kẻ nào dám bắt nạt người phụ nữ của tôi?" Tô Minh cúi đầu và trao cho Ly Ly một nụ hôn, rồi nhìn vào tôi, ý nghĩa đã quá rõ ràng. "Kiều An. Có phải cô không?"

"Là tôi. Kiều An không liên quan gì cả." Linh Nhi bước về phía trước. Chặn trước mặt tôi, ngẩng cổ lên hiên ngang. "Tô Minh, ngươi có còn là đàn ông hay không. Ngươi cứt bỏ Kiều An còn chưa nói tới, vậy mà còn đe dọa cô ấy? Kiều An đã nguyền rủa anh ở đâu, hay tự do anh bám lấy cô ấy. vậy mà bây giờ ngươi định chối bỏ mọi thứ sao? Ngươi không biết nghĩ đến cảm xúc của Kiều An à. "

"Linh Nhi, cô và Kiều An làm gì thì trong lòng hai cô tự biết, tôi không muốn nhiều lời."

Tô Minh nói theo cách này, bằng cách nào đó, tôi có cảm giác rằng trong khoảng thời gian này khi Dương Khải chiếm giữ cơ thể anh ta, anh ta có thể vẫn còn chút ý thức nhận biết, nhưng anh ta không thể thoát ra vì uy lực của Dương Khải rất lớn?

"Ý anh là gì?" Linh Nhi không hiểu, nhưng cô ấy vẫn hỏi, "Chẳng nhẽ ngươi không còn là quỷ…"

"Quỷ?" Tô Minh nheo mắt và mỉm cười, nhìn lại Linh Nhi, người đã ngừng nói, mỉm cười mà không nói gì.

"Minh Minh, đừng nói chuyện vô nghĩa với họ, chúng ta hãy đi thôi. Hôm nay, mẹ anh gọi em đến cùng ăn tối! Em nói em đã mua rất nhiều thứ, ta đi thôi!"

"Thôi, đi thôi!"

Tô Minh ôm Ly Ly và đi về phía tôi. Tôi không phản ứng gì từ đầu đến đuôi. Tôi nhìn chằm chằm vào hành động của họ. Tôi muốn di chuyển nhưng thấy rằng tôi không thể di chuyển.

Ngay khi Tô Minh đi ngang qua tôi, một giọng nói vang lên bên tai tôi, "Kiều An, tôi đã từng nhờ cô cứu tôi, nhưng cô không cứu. Tôi sẽ trả thù chuyện này và cái chết của Dương Khải sẽ là món khai vị . "

Tôi bị sốc, Tô Minh đã đi xa.

Nhìn vào lưng anh ta trong sự ngạc nhiên, tôi có phần choáng ngợp. Mọi người cũng giải tán theo đó. Linh Nhi nhanh chóng đến bên cạnh tôi và ôm tôi.

"Kiều An, tớ biết cậu đang đau khổ, nhưng điều đó không thành vấn đề. Phải có cách để giải tán cuộc hôn nhân hôn nhân này. Tớ sẽ không để cậu gặp chuyện gì đâu."

Tôi cảm nhận được sự ấm áp từ người bạn tốt của mình và gật đầu. "Tớ biết cậu đang lo lắng cho tớ, nhưng tớ vẫn ổn. Tô Minh này không phải là Dương Khải nhập vào, vì vậy anh ta ở bên Ly Ly là chuyện bình thương."

"Cái gì?" Linh Nhi buông tôi ra và mở to mắt, "Không phải Dương Khải?Vậy đó là ai?"

Mặc Linh, đang im lặng bỗng đột nhiên nói, "Hắn chính là Tô Minh hàng thật đấy."

Miệng Linh Nhi gần như rơi xuống, cô ấy đột nhiên kéo tôi và Mặc Linh, và chạy về phía một góc hẻo lánh của trường.

Đây là con dốc phía sau của trường. Vào các ngày trong tuần, chỉ có các cặp vợ chồng sẽ đến đây ngắm cảnh. Nó rất yên tĩnh.

"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?" Khuôn mặt của Linh Nhi nghiêm trọng, cậu ấy nắm lấy tay tôi và nói: "Tớ đến trường sáng nay và nghe nói Tô Minh và Ly Ly đang hẹn hò. Lúc đầu, tớ không tin. Nhưng tớ thấy Tô Minh và Ly Ly hôn nhau ngay tại chỗ. Tính khí của Tô Minh đã thay đổi rất nhiều, và anh ta còn hôn những cô gái khác thích anh ta. Tớ thấy điều này thật lạ nên đã cản đường Ly Ly để hỏi rõ, cậu cho tớ biết chuyện gì đã xảy ra? "

Đối mặt với sự lo lắng của Linh Nhi, tôi thật sự muốn khóc nên đã kể hết tất cả những gì tôi biết và chuyện của Dương Khải với cậu ấy. Linh Nhi nhẹ nhàng ôm tôi một lần nữa, vỗ nhẹ vào lưng tôi và nói. “Đừng lo lắng, Dương Khải sẽ ổn thôi. Điều quan trọng nhất đối với chúng tôi bây giờ là tìm hiểu lý do tại sao Tô Minh trở nên như thế này. Nếu không, khi Dương Khải quay lại, anh ta sẽ làm gì nếu không có cơ thể? "

"Dương Khải đã sử dụng cơ thể của Tô Minh vì ngày hôm đó tớ nói thích kiểu người như anh ta, và việc tìm một cái xác mới là một vấn đề lớn. Dù sao, tớ bây giờ là một người phụ nữ bị Tô Minh bỏ rơi."

Tôi nói nhẹ nhàng, nhưng Linh Nhi có vẻ tức giận, nắm chặt tay tôi và nói: "Kiều An, đừng như thế này, hãy khóc nếu cậu muốn khóc, tớ sẽ luôn ở bên cậu."

"Được rồi, tâm sự tuổi hồng để sau nhé. Bây giờ hãy nói về vấn đề chính."

Mặc Linh ngắt lời chúng tôi một cách thiếu kiên nhẫn và ngồi xuống bãi cỏ. Tôi muốn đám anh ta một cái vì đã phá hỏng bầu không khí này. Nhưng khi tôi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm trang của anh ta, tôi nghĩ đó chắc chắn là một chuyện hệ trọng. Vì vậy, nhanh chóng hỏi, "Anh nhìn ra điều gì đó rồi sao? Người đó thực sự là Tô Minh?"

"Tôi chưa từng tiếp xúc với Tô Minh trước đây, nhưng đánh giá khách quan thì chắc đúng cũng đến tám chín phần." Mặc Linh giải thích ở đây, "Một cơ thể và một linh hồn, mỗi linh hồn lớn lên cùng với sự phát triển của cơ thể. Dần dần hợp nhất, nên cơ thể và linh hồn sẽ có một loại khí giống nhau, lúc nãy khi đi ngang qua tôi thấy hai loại khi trên cơ thể anh ta giống nhau y đúc "

"Vậy anh ta chắc chắn là Tô Minh." Tôi cũng ngồi trên cỏ, nghĩ về những lời của Mặc Linh, đột nhiên nghĩ, "Tôi nghĩ anh ta phải biết chuyện gì đã xảy ra khi Dương Khải chiếm giữ cơ thể anh ta, nếu không anh ấy sẽ không nói những gì anh ấy vừa nói. Kể từ khi anh ấy nói với tôi rằng tôi đã nguyền rủa anh ấy, và anh ta hẹn hò với Ly Ly, nó giống như trêu tức tôi, tôi không biết tại sao, tôi cảm thấy như anh ta quay lại để trả thù. "

"Đợi đã." Linh Nhi đột ngột ngắt lời. "Kiều An cậu nói rằng Tô Minh đã quay lại để trả thù, nhưng theo tớ biết trước kia Tô Minh không phải là một người như vậy. Nhưng bây giờ nếu hắn muốn báo thù thì chẳng phải dẫn cậu từng bước vào cái bẫy sẽ tốt hơn sao? Nhưng hăn slija làm lớn chuyện và để cậu bẽ mặt với mọi người, đổ tội cho cậu không phải quá kỳ lạ sao. Và tớ biết Ly Ly đi ra nước ngoài về, cô ấy có vẻ rất vui vẻ,tớ dám chắc rằng Tô Minh phải có lý do gì đó mới hẹn hò với Ly Ly. "

Phân tích của Linh Nhi cũng có lý đúng. Cả Mặc Linh và tôi đều chọn cách im lặng. Mặc Linh nghịch ngợm với một ngọn cỏ, bỗng gào lên và đứng dậy, cau mày như nghĩ về điều gì đó, và đột nhiên ngẩng đầu lên, một ánh mắt giác ngộ, "Hóa ra theo cách này."

Linh Nhi và tôi giật mình và lần lượt nhìn anh ấy, "Có chuyện gì vậy?"

"Trên người tên Tô Minh đó âm khí rất nặng, vì tôi không muốn để hắn chú ý tới nên lúc đó tôi đã im lặng." Mặc Linh dần dần giải thích, "Dạng này giống như hồn phách trở về cơ thể, muốn trấn an hồn phách, người bình thường sẽ thường tắm nắng , hãy tắm bằng cây ngải cứu, uống vài thứ bổ dương, nhưng hắn ta âm khí trên người rất mạnh. Với chuyện Tô Minh bỗng nhiên hẹn hò với Ly Ly,hắn muốn hút khí của Ly Ly, tôi nghĩ hắn muốn bồi bổ thêm âm khí. "

"Vậy ý anh là gì?"

Mặc Linh vé nét chỗ cỏ trên tay anh ta, vỗ tay và nói: "Chỉ có thể nói rằng hắn ta hiện không còn là con người , bởi vì con người không cần đến âm khí."

Thấy tôi và Linh Nhi ngạc nhiên không nói gì, Mặc Linh nói: "Nhưng đây cũng là phỏng đoán của tôi, vì vậy hãy đi gặp Ly Ly, tôi sẽ quay lại và nghiên cứu một vài thứ, mặc dù không nhiều, Nhưng tôi nghĩ tôi có thể tìm ra điều đó là gì. "

"Được."

Chúng tôi đã hiểu rõ ngọn nhành. Và hiển nhiên, tôi không thể ở lại căn hộ của Tô Minh, và cuối cùng đã về căn hộ tôi thuê trước đó, vì chủ nhà biết tôi, và căn phòng đó vẫn chưua được cho thuê, nên tôi được vào lại đó ở dễ dàng.

Đêm nay Linh Nhi ngủ cùng tôi và tôi đột nhiên nói: "Linh Nhi, dường như Dương Khải đã chủ động tìm tớ trong giấc mơ, tôi chưa bao giờ mơ thấy anh ấy một lần nào ngoại trừ lần trước, anh ấy có thực sự không quan trọng trong tim tớ không? Mà tại sao trái tim tớ lại đau đến thế? "

Linh Nhi sững sờ, rồi ôm chặt tôi từ phía sau, "Kiều An, bình tĩnh, tớ thực sự lo lắng cho cậu."

Tôi sụt xịt mũi, nhưng không thấy nước mắt, và khẽ mỉm cười với Linh Nhi, "Tớ ổn. và tớ tin rằng Dương Khải sẽ không chết."

Linh Nhi không nói,cô ấy ôm lấy cơ thể tôi và run rẩy, tôi biết cô ấy đang khóc vì tôi.

Nhưng Dương Khải anh đang ở đâu?, và khi nào thì suy nghĩ đó của em có thể biến thành hiện thực và anh lại xuất hiện trước mặt em?

Sau ca học vào buổi sang thì giờ đã là ba giờ chiều, bỗng cô bạn cùng lớp Ngô Phi đột nhiên gọi cho tôi và nói rằng cô ấy có chuyện cần giúp đỡ và đợi chúng tôi ở trường

"Linh Nhi, Kiều An, ở đây."

Ngô Phi vẫy tay và chạy về phía chúng tôi, thở hổn hển.

"Ngô Phi, cậu có chuyện gì muốn nói với chúng tớ sao?"

"Kiều An, ký túc xá có chuyện. Cậu có thể giúp chúng tớ không?"

"Tớ sao?"

"Vâng, tôi đã nghe từ Ly Ly rằng cậu biết bùa chú, vì vậy tớ hy vọng cậu sẽ giúp tớ."

Ngay khi Linh Nhi nghe thấy, cô ấy đứng trước mặt tôi, "Ngô Phi, tớ không nghĩ cậu và Ly ly cùng một phe với nhau. Chuyện bùa chú không liên quan gì đến chúng tớ, cậu đi đi."

Ngô Phi cảm thấy tức giận, và dường như biết rằng Linh Nhi sẽ mắng người khác, và đợi Linh Nhi mắng xong cô ấy mới giải thích “ Tớ sẽ không bao giờ là một phe với con nhỏ Ly Ly đáng ghét đó. Tớ cũng không thích Tô Minh và tớ nói không liên quan gì đến chuyện đó cả. Tôi chỉ nghe nói rằng Kiều An biết làm bùa chú, vì vậy tớ mới tìm đến hỏi cậu ấy. Nếu đó chỉ là do Ly Ly bịa đặt, thì tớ xin lỗi, Kiều An mong cậu đưng giận. "

Mối quan hệ của Nghô Phi với chúng tôi trước giờ vẫn ổn, và tôi đã nói chuyện với cô ấy trước đây, vì vậy tôi đã kéo Linh Nhi lại và xin lỗi và mỉm cười với cô ấy, "Linh Nhi chỉ lo lắng cho tớ thôi, đừng lo lắng về điều đó.Không sao "

"Tôi biết." Ngô Phi lè lưỡi trêu Linh Nhi. "Đây không phải là lần đầu tiên tớ bị cô ấy mắng, và tớ đã quen với điều đó."

"Thì ra cô chọn cái chết, Ngô Phi?"

"Thôi, không dám."

Tôi khẽ mỉm cười, nhớ đến chuyện Ngô Phi nói và hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra với ký túc xá của cậu?"

Sau khi tôi đề cập đến điều này, Ngô Phi nói: "Hãy cùng tớ đến ký túc xá, chúng ta sẽ nói chuyện trong lúc đi bộ."

"Được."

"Chuyện là thế này. Lệ Nhã cùng phòng với tớ đã chết cách đây ba đêm rồi"

"Cái gì? Lệ Nhã đã chết?"

Lệ Nhã cũng là bạn cùng lớp của chúng tôi, bởi vì cả Linh Nhi và tôi đều không đến trường trong vài ngày qua, vì vậy tôi không biết chuyện gì. Trái tim tôi không thoải mái khi tôi biết rằng ai đó xung quanh tôi chết.

Ngô Phi gật đầu, "Cái chết là không thể giải thích được. Bác sĩ chẩn đoán nhồi máu cơ tim, nhưng Lệ Nhã không bị đau tim, và trong nhà vệ sinh nơi cô ấy chết, cô ấy đã viết một từ bằng máu."

"Từ gì?"

"Quỷ." Ngô Phi dừng lại và nói, "Ở phòng tắm ký túc xa. Đã từng có một điều như vậy xảy ra khi ký túc xá được xây dựng lần đầu tiên. Tớ không biết cậu đã nghe qua câu chuyện như vậy chưa... . "