Chương 18: Mộ Ngôn, quá sâu!
-
Nguyễn Kiều Kiều bị Thẩm Mộ Ngôn phác gục trên sàn nhà, Thẩm Mộ Ngôn như là một con dã thú mới được thả ra, đem nàng đè lên mặt đát, gấp không chờ nổi mà xé rách quần áo cả hai.
Hắn đem áo rộng thùng thình của nàng đẩy lên, vội vàng kéo xuống áo ngực, lộ ra đôi vυ' tuyết trắng mềm mại, theo hô hấp của nàng mà phập phồng lên xuống, nhộn nhạo câu hồn.
Ánh mắt Thẩm Mộ Ngôn si mê mà đem môi lạnh ngậm lấy vυ' nàng, tuấn nhan dán lên da thịt nàng, cọ qua cọ lại, giống như vô cùng không muốn xa rời và đau khổ triền miên.
Thật là một con thú nhỏ tới kỳ động dục mà.
Nguyễn Kiều Kiều bị hắn cọ đến bốc lên dục hoả, không nói hai lời đem hắn đẩy ngã, đôi tay kéo xuống một cái, nút áo sơ mi Thẩm Mộ Ngôn rơi xuống đầy đất, va chạm với sàn nhà, phát ra tiếng vang thanh thuý.
Thẩm Mộ Ngôn bị khí thế của nàng làm cho ngơ ngẩn, ngay sau đó hắn mỉm cười, lộ ra hàn răng trắng tinh, nụ cười trong sáng.
Nàng nhướng mày, đôi mắt quyến rũ cong lên, như hàm chứa một hồ nước xuân, đem linh hồn hắn hoà tan vào đó.
Động tác Nguyễn Kiều Kiều thuần thục cởϊ qυầи Thẩm Mộ Ngôn, ngón tay nhỏ nhắn mềm mại cần côn ŧᏂịŧ hồng nhạt vuốt ve xoa nắn.
"Có làm cùng nữ nhân khác hay chưa?"
Trong đầu nàng hiện ra gương mặt nhu nhược chọc người thương tiếc của Liễu Lạc Tuyết.
Thẩm Mộ Ngôn lắc đầu, ngay sau đó nhớ tới chuyện gì, ánh mắt đột nhiên trở nên hung ác, thậm chí toát ra lệ khí.
"Ầm" một tiếng, Nguyễn Kiều Kiều bị Thẩm Mộ Ngôn đẩy ngã lần nữa, cái ót nện xuống sàn nhà, Thẩm Mộ Ngôn khinh ngạc, vội vàng ôm lấy đầu nàng xoa xoa.
"Kiều Kiều...Có đau hay không? Thật xin lỗi..." Hắn vội vàng hối hận mà xin lỗi.
"Vậy sao cậu còn đẩy tôi?" Nguyễn Kiều Kiều cạn lời.
"Ai kêu chị...Chị...Hôm đó..."
Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Mộ Ngôn lóng lánh hơi nước, sóng nước lăn tăn nhẹ nhàng nơi đáy mắt, ánh mắt nóng bỏng, làm Nguyễn Kiều Kiều nhìn đến ngây người.
Nàng đột nhiên nhớ tối, lần trước hai người đấu khẩu, nàng mượn chuyện đó cùng hắn chiến tranh lạnh, lợi dụng Tần Duệ vứt bỏ Thẩm Mộ Ngôn.
Éc...
Giống như hình tượng phóng đãng mà Thẩm Mộ Ngôn đã chứng kiến đêm đó, nàng còn che dấu làm gì nữa.
"Đúng vậy, tôi cùng Tần Duệ lên giường. Đêm đó hắn bị hạ dược, gõ cửa phòng tôi...Ưʍ..."
Nguyễn Kiều Kiều còn chưa nói xong, miệng còn đang lải nhải đã bị Thẩm Mộ Ngôn che lại.
"Không cho nói!"
Nguyễn Kiều Kiều âm thầm buồn cười, hôm nay tình huống đảo ngược, Thẩm Mộ Ngôn bày ra bộ dáng "ta không nghe ta không nghe ngươi nói gì ta cũng không nghe".
Nàng câm nín luôn rồi, ánh mắt Thẩm Mộ Ngôn vô cùng ai oán mà nhìn về phía nàng, tựa như oán phụ khuê phòng, chỉ trích nàng phụ lòng hắn.
"Chị nói chị thích tôi."
Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, không sai.
Ánh mắt Thẩm Mộ Ngôn loé lên, giống như đang nhảy nhót, nhưng lại nhanh chóng ảm đạm xuống.
Nguyễn Kiều Kiều nhìn thấy giống như Thẩm Mộ Ngôn bị mình khi dễ, muốn nói lại thôi.
"Chị muốn nói cái gì?" Thẩm Mộ Ngôn thay nàng mở miệng, phá vỡ không khí xấu hổ.
"Cái kia...Chúng ta còn tiếp tục không?"
Nàng không có chút hứng thú nào với việc nói chuyện tán gẫu nha.
Thẩm Mộ Ngôn ngẩn ra, nhìn vẻ mặt thản nhiên của Nguyễn Kiều Kiều, không hề để tâm điều gì trong lòng, ngược lại còn có chút mất kiên nhẫn.
Hắn bỗng nhiên ý thức được, nữ nhân này chỉ thích thân thể hắn, đối hắn suy nghĩ của hắn nàng không quan tâm dù chỉ một chút.
Trong lòng Thẩm Mộ Ngôn dâng lên một trận chua xót, đúng vậy, giữa hai người bởi vì thân thể hấp dẫn lẫn nhau mà bắt đầu quan hệ, chưa bao giờ nói đến, một chữ "tình".
Hiển nhiên hai người ở chung chỉ có việc mà cởϊ qυầи áo, sau đó lên giường, hắn chưa bao giờ miệt mài theo đuổi cái gọi là tình yêu cùng trách nhiệm, nàng cũng chưa bao giờ nhắc đến.
Cho nên hắn dựa và cái gì mà trách cứ nàng cùng nam nhân khác phát sinh quan hệ đây?
Nguyễn Kiều Kiều thấy Thẩm Mộ Ngôn trầm mặc không nói lời nào, nàng liền bắt đầu chỉnh sửa quần áo chỉnh tề, thu hồi tâm tư muốn bạch bạch bạch, nếu đối phương không muốn, nàng cũng không ép buộc.
"Cậu bảo tôi đến đây là có chuyện gì muốn nói sao?" Này bày ra thái độ nghiêm trang làm chính sự.
Nháy mắt, hai người từ trạng thái lau súng cướp cò lại thành nghiêm túc đàm phán.
Thẩm Mộ Ngôn rũ mắt, hai hai nắm chặt thành quyền.
"Ầm" một tiếng, đầu Nguyễn Kiều Kiều lại đập xuống sàn nhà lần nữa, nhưng lần này Thẩm Mộ Ngôn mím môi, giống như một con sói nhỏ hung ác, cởϊ qυầи nàng xuống, làm cặp đùi đẹp thon dài tuyết trắng của nữ nhân lộ ra ngoài, ánh mắt Thẩm Mộ Ngôn trở nên sâu thẳm đen tối, loé ra dục hoả.
Tách hai chân nàng ra, ngón tay hắn đẩy qυầи ɭóŧ sang một bên, liền đặt côn ŧᏂịŧ ngay hao huyệt, nháy mắt thọc vào.
Nguyễn Kiều Kiều nhắm hai mắt lại, côn ŧᏂịŧ cứng rắn như muốn phát vỡ tiểu huyệt chật chẹp của nàng, nguyên cây hoàn toàn cắm vào, tiểu huyệt trần ngập cảm giác căng trướng, kɧoáı ©ảʍ tê dại bủa vây, nàng thốt lên âm thanh rêи ɾỉ kiều mị.
Nguyễn Kiều Kiều còn chưa kịp hưởng thụ, một Thẩm Mộ Ngôn đã từng ôn nhu săn sóc nàng lại không làm bất kỳ màn dạo đầu nào mà hung ác thọc vào rút ra.
Tựa như sói đói đấu đá lung tung, tham lam nhấp nháp thân thể nàng.
Nguyễn Kiều Kiều không có thời gian tự hỏi, bị sóng lớn tình dụng cuồn cuộn cắn nuốt, quả thực sướиɠ muốn lên trời, giọng nói quyến rũ nói không nên lời, làm côn ŧᏂịŧ hắn càng thêm cứng rắn, ȶᏂασ đến da^ʍ thuỷ văng khắp nơi.
"Mộ Ngôn... Mộ Ngôn..."
Nguyễn Kiều Kiều nhìn gương mặt thiếu niên còn mang chút trẻ con non nớt của Thẩm Mộ Ngôn, ánh mắt hắn hung ác, côn ŧᏂịŧ lại còn hung ác hơn, ở tiểu huyệt nàng tuỳ ý đâm thọc, một trận rùng mình tê tại, nàng cao triều, phun ra lượng lớn da^ʍ thuỷ.
Bởi vì hôm nay nàng mặc áo chữ T to rộng thùng thình, vạt áo dài qua mông, cho nên da^ʍ thuỷ chảy ra ướt áo, làm nàng cảm thấy dưới mông dính dính, nhưng Thẩm Mộ Ngôn không ngừng xỏ xuyên qua, phụt phụt mà làm nước chảy ra càng nhiều.
"Chị yêu chảy thật nhiều nước nha..."
Ngón tay Thẩm Mộ Ngôn tìm được chỗ hai người giao hợp, lòng bàn tay sờ mông nàng một cái, một tay liền ướŧ áŧ, dung nhan tuấn tú của thiếu niên giờ phút này nhiễm một chút tà khí, diễm sắc vô biên, sắc khí tràn đầy.
Nguyễn Kiều Kiều làm sao biết hai chữ "thẹn thùng" viết thế nào, nàng lập tức đáp.
"Đó là bởi vì em yêu lợi hại, cắm chị sướиɠ muốn chết."
Thẩm Mộ Ngôn khoé môi khẽ nhếch, thật là nữ nhân không biết xấu hổ, hắn nhẹ nhàng lui về phía sau một chút, đem dươиɠ ѵậŧ rút ra, vòng eo lại hạ xuống, dùng sức thọc vào đến tử ©υиɠ, chọc nàng thét lên kinh hãi.
"Mộ Ngôn, quá sâu..."
Thẩm Mộ Ngôn cúi người xuống, đem quần áo nàng đẩy lên, áo ngực màu đen càng tôn lên da thịt tuyết trắng của nàng, thật là trắng đến loá mắt, hơn nữa còn tản ra hương thơm tự nhiên mê người.
Đôi khi hắn nằm mơ, đều sẽ mơ thấy mùi hương trên người nàng, xúc cảm da thịt mềm mịn như tơ lụa, tư vị mất hồn của tiểu huyệt nàng, làm một hồi mộng xuân, tỉnh lại mới nhớ ra nàng đã lâu rồi không để ý hắn nữa.
Thẩm Mộ Ngôn cảm thấy thời gian ở đoàn phim giống như là chính mình làm một hồi mộng xuân, khi tỉnh lại thì cảnh đẹp trong mơ biến mất không dấu vết, nữ nhân này dụ dỗ hắn cá nước thân mật, trải qua một lần vui sướиɠ không thể tưởng tượng nổi, rồi lại đơn giản thô bạo đá văng mối quan hệ này, giống như không muốn cùng hắn có gì liên quan.
Cho nên hắn tức giận, truyền thông bát quái truyền ra tin tức là do hắn cố ý để lộ, chính là muốn nàng chủ động tới tìm hắn, thông qua một trận gièm pha, đem hai người buộc chặt bên nhau.
Thậm chí hắn còn nghĩ nếu nàng đồng ý, hắn có thể công bố quan hệ yêu đương của hai người, còn có thể tẩy trắng những đồn đãi lung tung rối loạn trước đó, hơn nữa cũng chặt đứt quan hệ với nam nhân khác.
Thẩm Mộ Ngôn tưởng tượng, lại không ngờ biến thành công dã tràng.
Nàng không thèm để ý.
Tức chết người!!
Thẩm Mộ Ngôn càng nghĩ càng giận, hắn răng trắng tinh định cắn lên ngực Nguyễn Kiều Kiều một cái, nhưng lại không nỡ, cuối cùng môi lưỡi hắn liếʍ láp ngậm lấy, Nguyễn Kiều Kiều bị hắn liếʍ liếʍ đầṳ ѵú, mẫn cảm nức nở một tiếng, lửa dục lại lần nữa ngóc đầu trở lại, nàng ôm lấy đầu Thẩm Mộ Ngôn, hai chân quấn lấy eo hắn, hưởng thụ tiểu chó săn hung ác dũng mãnh thọc vào rút ra, sướиɠ đến từng lỗ chân lông.
"Mộ Ngôn, tôi thích nhất là em..." Nguyễn Kiều Kiều tìиɧ ɖu͙© được thoả mãn, kiềm lòng không được mà khen.
Lời âu yếu trên giường luôn là như vậy, mở miệng thành văn.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Thẩm Mộ Ngôn nghe được thanh âm nàng mềm mại nói như vậy, thân thể liền cứng đờ, cánh tay ôm chặt lấy nàng, vòng eo càng thêm hung mãnh mà tiến tới tiểu huyệt, thọc đến Nguyễn Kiều Kiều sướиɠ muốn lên mây, nhịn không được mà phun ra mấy câu tình sâu ý đậm.
"Mộ Ngôn...A Mộ Ngôn yêu cậu... A ha...Nhanh một chút...Muốn ra...A a..."
Nguyễn Kiều Kiều thở phào một hơi, lại cao triều lần nữa, thân thể mềm mại muốn nhũn ra, hạ thân hai người còn dính chặt không rời, côn ŧᏂịŧ Thẩm Mộ Ngôn chôn ở tiểu huyệt nàng, không có ý định rút ra, nhưng lúc nãy hai người đồng thời cao triều, cho nên bọn họ gắt gao ôm nhau, cảm nhận thân thể bình ổn, không khí triền miên lưu luyến xưa nay chưa từng có.
"Kiều Kiều, chị nói thật sao?"
"Tôi không gạt người."
Tâm tình Nguyễn Kiều Kiều cực kỳ tốt, ngón tay luồn vào mái tóc mềm mại của thiếu niên, nhẹ nhàng vuốt ve.
Nghĩa là nàng thật sự thích hắn? So với bất kỳ nam nhân nào khác?
Thẩm Mộ Ngôn ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời, chân thành tha thiết hôn lên môi nàng, hai cánh môi Nguyễn Kiều Kiều mở ra, đem lưỡi hắn cuốn vào trong miệng, quấn quít giao hoà, hai người hôn môi đến phá lệ động tình.
Hệ thống không khỏi thở dài: "Thật dối trá."