Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi

Quyển 2 - Chương 10: Cục cưng giáng sinh

Thời gian nhàn nhã yên tĩnh thoáng một cái đã qua, trong nháy mắt đã qua nửa năm.

Tống Vãn Ca đã mang thai hơn chín tháng, cách ngày sinh dự tính còn chưa đến năm ngày. Nàng bụng phệ mỗi ngày ngay cả hành động cũng có chút khó khăn, bất quá cũng đều có một cảm giác chờ mong cùng vui sướиɠ được làm mẹ lướt qua trái tim.

Từ sau khi bụng của nàng to lớn ra, phản ứng có thai trở nên mãnh liệt, Liên Mặc trừ bỏ ngẫu nhiên mua một ít đồ dùng cần thiết trong cuộc sống, đã không hề ra cửa nữa mỗi ngày gần như là một tấc cũng không rời ở bên người Tống Vãn Ca, đối với nàng khi nóng khi lạnh, tỉ mỉ che chở, chỉ sợ nàng có một chút sơ xuất hay không khoẻ. Chỉ cần Tống Vãn Ca nôn hoặc nói bụng đau đớn, hắn lập tức vội vội vàng vàng khẩn trương vô cùng. Cho dù Tống Vãn Ca hơi hơi cau mày một chút, hắn cũng sẽ gánh thầm lo âu nửa ngày.

Mỗi lần thấy dáng vẻ khẩn trương không thôi của Liên Mặc, Tống Vãn Ca đều cười hắn, nói thẳng hắn không mang thai sao so với người đã có thai còn khẩn trương lo âu hơn. Bất quá, trong đáy lòng Tống Vãn Ca cũng tràn đầy cảm động cùng hạnh phúc. Thường thường cảm thán có một người đàn ông hoàn mỹ vô cách nào hình dung yêu thương sủng ái chính mình sâu đậm như vậy, thật không biết là chính mình tu bao nhiêu kiếp mới đổi được phúc.

Trừ lần đó ra, mỗi ngày Liên Mặc cũng biến đổi đa dạng làm ra các loại mỹ thực đến gia tăng sự thèm ăn của nàng, nói hiện giờ nàng một mình ăn hai người bổ, tuyệt đối không thể đói bụng. Mỗi ngày không phải để nàng ăn dược thiện (các món ăn có vị thuốc), thì là để nàng uống canh bổ, một ngày tiếp một ngày, nàng tất cả lớn nhỏ ít nhất cũng phải ăn năm, sáu lần, khiến cho hiện giờ nàng thường thường tổng oán giận Liên Mặc đem nàng nuôi càng ngày càng béo.

Bất quá, Liên Mặc cũng không cảm thấy nàng thêm bao nhiêu lượng thịt, còn liên tiếp ngại nàng rất gầy. Hơn nữa, hắn cũng vui vẻ bị nàng oán giận, càng ưa thích nàng lôi kéo cánh tay của mình làm nũng. Đối với Liên Mặc mà nói, oán giận và hờn dỗi của nàng, thậm chí biểu tình, đều là ngọt ngào cùng hạnh phúc hắn khát vọng và chờ đợi lâu năm.

Gần tối hôm nay, bữa tối qua đi, Tống Vãn Ca ở trong đình viện nho nhỏ đi bộ một hồi, sau đó lại được Liên Mặc nâng lên nằm ở trên giường ấm nghỉ ngơi.

Liên Mặc ở cạnh nàng một lát, sau đứng dậy đến phòng bếp, nói là giúp nàng hầm chút canh tuyết sâm tổ yến lại đây. Liên Mặc đi chưa tới một canh giờ, trong bụng ẩn ẩn đau đớn, khiến Tống Vãn Ca tỉnh lại từ trong giấc ngủ.

Cả một ngày đều cảm thấy bụng phiếm vẻ đau đớn nhàn nhạt, Tống Vãn Ca vốn cho là chỉ giống như thai đạp, cho nên ban ngày cũng không để ở trong lòng, nhưng bây giờ cảm giác càng ngày càng không thích hợp. Đưa tay phải ra nhẹ vỗ về bụng, Tống Vãn Ca tận lực khiến cho mình thoải mái, hi vọng có thể bởi vậy giảm bớt đau đớn. Nhưng hiệu quả dường như không phải rất tốt, hơn nữa đau đớn càng ngày càng thường xuyên, cũng càng ngày càng đau.

“Chẳng lẽ là đứa nhỏ phải sinh ra? Không thể nào, cách ngày sinh dự tính còn ba ngày mà”

Ngón tay trở mình nắm gấm vóc dưới thân, bụng đau đớn một trận còn hơn một trận, đột nhiên tới một trận đau nhức thiếu chút nữa khiến cho Tống Vãn Ca đau đến bất tỉnh.

"A đau quá, Mặc..., huynh ở đâu... A, đau quá”, Tống Vãn Ca mang theo tiếng ngâm khóc nức nở đau đớn, thân mình đều đau đến cong lại, hai tay bất tri bất giác dùng sức xé rách tấm rèm buông lỏng trước giường.

"Ca Nhi, muội làm sao vậy?” Liên Mặc vừa mới đi tới, chợt nghe thấy Tống Vãn Ca mang theo thanh âm hô nhỏ khóc nức nở, cảm thấy cả kinh, cuống quít buông ra canh tổ yến tuyết sâm vừa hầm xong trong tay, hai bước vượt đến trước giường, đau lòng đỡ Tống Vãn Ca ngồi dậy.

“Mặc, bụng muội đau quá, đứa nhỏ, đứa nhỏ sợ là sắp ra đời rồi... A”, Tống Vãn Ca vừa dứt lời, lại một trận đau bụng kịch liệt đánh úp lại, khiến nàng nhịn không được quát to một tiếng, trên trán rất nhanh đã hiện đầy mồ hôi.

"Ca Nhi, sao nhanh như vậy đã sinh rồi, không phải còn ba ngày nữa mới đến ngày sinh dự tính sao?” Liên Mặc bị tiếng kêu to đau đớn của Tống Vãn Ca làm sợ tới mức thất kinh, trong lúc nhất thời khẩn trương lo âu không biết làm thế nào cho phải.

“Hu, muội làm sao mà biết đứa nhỏ lại sinh ra nhanh như vậy, hu, muội đau muốn chết... “, đau đớn trong bụng càng ngày càng nghiêm trọng, Tống Vãn Ca nhịn không được nức nở, mồ hôi trên trán cũng không ngừng chảy xuống hai gò má. “Mặc, mau, mau đi mời bà mụ, không được rồi, đứa nhỏ phải sinh ra," xem tình huống nàng là phải sinh non.

"Được, ta đi ngay. Ca Nhi, muội nhịn trong chốc lát, ta rất nhanh sẽ trở lại.” Liên Mặc lo lắng xoa xoa khuôn mặt mồ hôi của Tống Vãn Ca, lập tức một chút cũng không dám chậm trễ chạy vội ra ngoài.

Khoảng nửa tiếng sau, ngay lúc Tống Vãn Ca suýt nữa đau ngất đi thì Liên Mặc rốt cục dẫn hai bà mụ cấp tốc đi đến. May mắn, hắn từ nửa tháng trước đã liên hệ xong với hai bà mụ tốt nhất trong Phượng thành, cho nên trước mắt mới tiết kiệm không ít thời gi¬an.

"Ca Nhi, Ca Nhi, muội làm sao rồi? Ta đã mời bà mụ tới.” Liên Mặc chạy vội tới trước mặt Tống Vãn Ca, đem nàng ôm vào trong lòng, thấy nàng đau đến sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ đầu đầy mồ hôi, bất giác đau lòng đến không thể hơn, hận không thể thay nàng thừa nhận tất cả đau đớn này.

“Mặc, huynh đã trở lại, hu hu, muội sắp đau chết rồi... aaa", Tống Vãn Ca vừa khóc vừa kêu, nước mắt sớm tràn ngập hai mắt nàng, khiến nàng thấy không rõ biểu tình nhíu mày đau lòng của Liên Mặc. Nàng chỉ biết là bụng rất đau, nếu không phải được Liên Mặc ôm, thật muốn lăn mấy vòng trên mặt đất.

"Công tử, xem tình huống này của phu nhân, chỉ sợ là lập tức sẽ sinh.” Một bà mụ dáng vẻ có vẻ béo mập trong đó vỗ bộ ngực thuận khí, lại lau mồ hôi trên trán mới lên tiếng.

Đoạn đường này hai người bọn họ trên căn bản là bị vị công tử tuấn tú như thần tiên trước mắt này lôi chạy như bay, cảm giác kia so với bước đi như bay của võ lâm cao thủ kém không được bao nhiêu, sợ tới mức hai bà già bọn họ thiếu chút nữa bất tỉnh.

“Đúng vậy, công tử ngài ra ngoài trước đi, nơi này giao cho hai chúng ta là được rồi”. Một bà mụ khác dùng ánh mắt nghề nghiệp nhìn Tống Vãn Ca, lập tức cũng gật đầu phụ họa nói. Nói xong, còn muốn lôi kéo Liên Mặc ra bên ngoài. Nữ tử sinh con, có đàn ông ở đây nhìn cũng không may mắn, đổ máu là điều rất cấm kỵ.

"Không được, ta muốn ở chỗ này nhìn Ca Nhi sinh hạ đứa nhỏ.” Liên Mặc căn bản không để ý tới lời bà mụ nói…, một tay nắm thật chặt tay Tống Vãn Ca, một tay nhẹ vỗ về gương mặt không có bao nhiêu huyết sắc của nàng, đôi môi mềm mại thương yêu hôn lên trên trán của nàng.

“Mặc, huynh nghe bà mụ. Ra bên ngoài chờ xem," Tống Vãn Ca cố nén đau nhức đẩy Liên Mặc ra, nàng thật sự là không muốn để cho Liên Mặc thấy dáng vẻ đau đớn thét chói tai khi sinh nở của nàng.

Đều nói nữ tử sinh con là từ Quỷ Môn quan đi qua một lần, nàng có thể tưởng tượng, khi đó dáng vẻ nhất định rất xấu rất xấu, nàng tuyệt đối không cho Liên Mặc thấy dáng vẻ không đẹp của nàng.

“Mặc, huynh đi mau đi. Huynh yên tâm, muội nhất định sẽ thuận lợi sinh đứa nhỏ ra” Tống Vãn Ca đưa cho Liên Mặc một cái ánh mắt yên tâm, chỉ hy vọng hắn có thể nhanh đi ra ngoài chút.

Thấy Tống Vãn Ca lần nữa kiên trì không cần mình ở lại, Liên Mặc không có cách nào, chỉ có thể nghe lời đi ra ngoài, vẫn không quên dặn dò thật cẩn thận: “Ca Nhi, nhất định phải kiên cường, muội yên tâm, ta sẽ luôn luôn ở ngoài cửa phòng trông chừng muội, có chuyện gì nhất định phải gọi ta đầu tiên” Lo lắng dặn dò một đống lớn, mới cẩn thận mỗi bước đi bước ra cửa phòng

Chân trước Liên Mặc vừa bước ra, Tống Vãn Ca lập tức bị một trận đau nhức đau đớn thấu tim hành hạ đến lớn tiếng hét lên, tiếng kêu thảm thiết kia kinh hãi tâm thần Liên Mặc run run, thiếu chút nữa lại xông trở vào.Nhưng nghĩ đến lúc trước Tống Vãn Ca kiên trì không cần hắn ở lại, chỉ phải cứng rắn ngừng lại bước chân của mình.

"A, đau chết ta,... Hu hu" Thanh âm kêu khóc của Tống Vãn Ca thỉnh thoảng truyền ra ngoài cửa phòng, nhiều tiếng giày vò lấy thần kinh cùng tâm linh Liên Mặc, bước chân hỗn độn lo âu ở ngoài cửa tới tới lui lui đi thong thả không ngừng.

“Phu nhân, người đừng khẩn trương, lần đầu tiên sinh đều rất đau đớn, sau đó sẽ tốt thôi”. Bà mụ mập mạp an ủi vài câu, rồi sau đó lấy chăn phủ gấm trên người Tống Vãn Ca ra, vươn tay sờ lên bụng của nàng, đè nén thỉnh thoảng khiến cho Tống Vãn Ca đau đến không ngừng run rẩy, trên trán lại đổ mồ hôi.

“A.... Động tác bà nhẹ một chút. Hu, ta sắp đau chết rồi” Tống Vãn Ca đau đớn uốn éo người, sàng đan dưới thân đều sắp bị nàng xé rách.

"Phu nhân, ta xuống tay đã rất nhẹ.” Bà mụ béo có chút khẩn trương xoa xoa mồ hôi trên đầu, bà đương nhiên biết khi nữ tử sinh con đau đớn rất nhiều, nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào, người phụ nữ nào làm mẹ mà không trải qua một lần này. “Phu nhân, thoải mái một chút, đừng khẩn trương, nghe ta phân phó, hít sâu, dùng sức, tốt, dùng sức lực, dùng sức, dùng sức... “

Bà mụ béo dẫn dắt từng tiếng, Tống Vãn Ca vẫn là không sinh được, bụng đau đớn đến sắp ngất mất. Tiếng nói của nàng đã có chút khàn khàn, tiếng kêu khóc cũng dần dần trở nên yếu ớt, sức lực cả người đang từng chút từng chút xói mòn.

"Phu nhân sao rồi, thai đầu tiên này của người hình như là sinh ngược, loại tình huống này cũng không quá dễ dàng, người lớn và đứa bé đều rất nguy hiểm.” Bà mụ béo có chút nóng nảy, một bà mụ khác cũng là vẻ mặt khẩn trương lo lắng. Xem ở kinh nghiệm đỡ đẻ nhiều năm của hai bà, sinh ngược bình thường đều khiến cho hai người bọn họ cảm thấy có chút khó giải quyết.

"A... ta không sinh, ta không sinh nữa” Tống Vãn Ca nén cổ họng khóc hô, chưa từng nghĩ tới sinh con sẽ đau đớn như thế, quả thực sắp lấy mạng nàng.

"Long Ngự Tà, ta hận chết, hận ngươi chết đi được, hu hu hu” Sau khi Tống Vãn Ca khóc hô, lại bắt đầu thấp giọng nức nở mắng.

Đều do bạo quân ác ma kia, nếu không phải hắn, nàng cũng không mang thai, tất nhiên cũng không cần phải nhận lấy đau đớn rất lớn, đau đớn thấu tim trước mắt này. Nhưng nghĩ đến đứa nhỏ đã làm bạn với nàng hơn chín tháng, nàng cũng chờ mong nó sinh ra đã lâu rồi, lại ngừng mắng Long Ngự Tà, ngược lại nhẹ dụ dỗ đứa nhỏ.

"Con ngoan, van xin con đừng tra tấn mẹ nữa, mau ra đây được không, mẹ thương con, hu hu hu, con không ngoan, sau này mẹ sẽ đánh con, a a, a," Tống Vãn Ca nhịn một trận lại một trận đau nhức, đứa nhỏ vẫn không sinh ra. Búi tóc của nàng sớm tán loạn không chịu nổi, tóc đen hỗn độn hỗn hợp có mồ hôi dính sát vào trên trán của nàng hoà với trên mặt, dung nhan kiều diễm xinh đẹp ngày xưa giờ phút này đã trắng bệch.

"Phu nhân, người thả lỏng một chút, dùng sức, lại dùng lực”, hai bà mụ thấy Tống Vãn Ca càng ngày càng suy yếu, bất giác vừa sợ vừa bị dọa, khẩn trương đến đầu đầy mồ hôi. Tình huống này thật sự là không ổn, đứa nhỏ này nếu vẫn không sinh ra, ngay tiếp theo tính mạng người lớn cũng sẽ khó giữ được.