Ánh trăng treo cao phía chân trời, tròn mà sáng, mỹ lệ mà thần bí. Ánh trăng sáng tỏ bóng rõ như nước, như tấm vải ào ra, tràn đầy mặt đất. Gió đêm từng trận từng trận thổi qua, nhẹ nhàng, dịu dàng, tinh tế, giống như sợ hãi quấy nhiễu mộng đẹp của đôi tình nhân.
Liên Mặc một đường ôm Tống Vãn Ca đi vào khí trời đầy nhiệt, mùi hoa tràn ngập bên cạnh hồ nước nóng, khéo đưa đẩy tảng đá trắng mướt đắp ở thành hồ, bốn phía hồ lộ ra kỳ hoa dị thảo muôn hồng nghìn tía quay chung quanh thành rừng, nước ao óng ánh điểm điểm, khói nhẹ giống như hơi nước lượn lờ dâng lên như đám sương, tràn ngập trong không khí, giống như mây mù, bay bay lượn lượn, giống như một tòa hồn nhiên tạo thành tiên cảnh nhân gi¬an.
Trên mặt hồ lơ lửng nổi lên các loại hoa kiều diễm ướŧ áŧ, theo gió đêm thổi bay nước gợn di động, dẫn thái sinh hương, mùi thơm ngào ngạt xông vào mũi. Bốn phía hồ nước nóng đốt sáng lên một chiếc đèn lưu ly, ngọn đèn sáng vàng, làm nổi bật ra đoá đoá tường vân kỹ thuật điêu khắc kỹ càng trên đó. Cây đèn lưu ly trong suốt xuyên qua chiếu rọi đoá hoa kiều diễm, thả ra như sắc thái mộng ảo, chiếu xạ ra năm ánh mười màu khó bề phân biệt, giống như đôi mắt tình nhân, cực hạn mê hoặc cùng xinh đẹp.
"Ca Nhi, đến đây.” Động tác Liên Mặc mềm nhẹ buông nữ tử yêu mến trong ngực, đôi tròng mắt màu lam nhìn về phía Tống Vãn Ca đọng lại giọt giọt nhu tình mật ý, ý vị nhàn nhạt, nhu như nước, như mây xanh, chỉ có tao nhã. Sóng mắt nhẹ nhàng lưu chuyển, trôi tràn đầy vô tận dịu dàng, cánh môi hoa anh đào lặng yên giơ lên, gợi lên tươi cười thánh khiết như đóa hoa sen tuyệt mỹ, như ngọc sáng bóng ở trên gương mặt anh tuấn, dưới ánh trăng nổi lên sáng bóng mê người, cả người lịch sự tao nhã tự nhiên như hoa lan trong thâm cốc.
“Mặc, muội phải cởϊ qυầи áo rồi, không cho huynh xem.” Tống Vãn Ca hờn dỗi một tiếng, đem thân mình Liên Mặc xoay qua hướng khác, để hắn không thấy mình, thế này mới ra tay cởϊ áσ nới dây lưng, cởϊ qυầи áo của mình ra, thẳng đến khi trên người chỉ còn lại có cái yếm hồng nhạt cùng qυầи ɭóŧ màu trắng.
“Mặc, tới phiên huynh.” Tống Vãn Ca buồn cười nhìn Liên Mặc vẫn đưa lưng về phía mình một cử động cũng không dám, vừa nói vừa đi xuống hồ nước nóng, đem toàn bộ thân thể của mình xuyên vào trong nước hồ ấm áp.
Liên Mặc nghe vậy, xoay người nhìn về phía Tống Vãn Ca dương dương tự đắc trong ao, lập tức tháo ra cây trâm ngọc lưu ly tím trên tóc mình, một đầu tóc đen sáng bóng nhất thời như tấm vải trút xuống dưới, mềm mại rối tung ở sau người. Đọng lại trên khuôn mặt tinh xảo như ngọc, nhẹ nhàng mà tuyệt mỹ, hư vô lại bồng bềnh, nổi ánh sáng mềm nhẹ say lòng người, đôi mắt trong suốt như nước suối kia hết sức sáng ngời động lòng người, hơi hơi dao động, giống như ánh sao trong đêm đen, sáng ngời mà óng ánh, đôi môi xinh đẹp nói: “Ca Nhi, muội khẳng định muốn tắm chung với ta sao?”
Tống Vãn Ca không nói gì, chỉ là gương mặt ửng đỏ, thẹn thùng gật gật đầu. Thấy đôi tròng mắt màu lam như biển của Liên Mặc đang nhìn thẳng mình, trong lòng rất nhanh nổi lên tia chờ mong khó hiểu, bên tai cũng hơi hơi nóng lên.
Lại một lần nữa được Tống Vãn Ca gật đầu khẳng định, khóe miệng Liên Mặc gợi lên một nụ cười, giống như tuyết trắng trên đoá hoa đỏ, kiều diễm động lòng người, đủ để khiến đông tuyết tan hóa, trăm hoa đua nở, hạt khô nẩy mầm.Quả nhiên là hoa cười một cái, xanh khắp phương châu. Ngón tay trắng nhỏ dài, tầng tầng áo trắng gấm trên người hắn rơi xuống đất, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ sáng bóng thon dài, khung xương đều đều dáng người, tuyệt đẹp lộ ra sự mềm dẻo cùng độ mạnh yếu, như là kết hợp hoàn mỹ nhất thế gi¬an, một tiếng đàn uyển chuyển, ở giữa khe núi róc rách tự nhiên vẩy ra, hương sơn dã duy mỹ. Lại giống như hoa hồng đột nhiên nở rộ, kiều diễm sương mù quanh quẩn ở dưới ái muội, cũng quanh quẩn lên như lưu ly trong suốt sáng bóng, mê hoặc tâm thần con người.
“Mặc," Hô hấp của Tống Vãn Ca cứng lại, si ngốc kêu một tiếng, người đàn ông quốc sắc thiên hương, phong hoa tuyệt đại trước mắt này, khiến nàng mê say, đỏ ứng thẹn thùng trên mặt đẹp càng sâu. (#Ami: muội mém xịt máu mũi đây tỷ >.