Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi

Chương 71: Tôi muốn ăn anh

thật

ra Lệ Sâm ăn chính là

một

viên vitamin bình thường, trước khi tận thế đến.

anh

đến tiệm thuốc mua, mười mấy đồng tiền

một

chai.

Đây là đồ

anh

luôn mang bên người, tuy nhiên

không

thường ăn. Ăn bánh mì khô đối với thân thể

không

tốt cho lắm nên

hiệntại

anh

dựa vào cái này bổ sung vitamin.

Nhìn bộ dáng trẻ con tò mò của Nam Ca, thú vui ác độc của Lệ Sâm lại tới rồi. Vì vậy

anh

cố làm ra vẻ thần bí cất cái bìnhnhỏ

đi, đối với Nam Ca cười: "cô

hỏi làm cái gì,



vốn ăn

không

được mà."

Bởi vì



ngủ từ hôm qua tới bây giờ. Lệ Sâm cũng

không

có nghỉ ngơi,

hiện

tại

anh

nhìn thấy trời sắp sáng. Vốn nên ngủ

mộtlúc nhưng mà

anh

đột nhiên muốn cùng tiểu Zombie trò chuyện.

Nam Ca có chút oán giận nhìn

anh

một

cái, đôi mắt



vốn sáng ngời. Trong đêm tối lóe lóe phát sáng, nếu mà thình lình nhìn lại còn có chút dọa người.

Tuy nhiên Lệ Sâm quen nhìn bộ dáng



xấu nhất rồi.

hiện

giờ cảm thấy



thật

sự

là càng ngày càng thuận mắt.

"Hẹp hòi như vậy làm gì chứ. "



quệt mồm,



ràng sắc mặt tái nhợt, đôi môi lại đỏ tươi cực kỳ: "Tôi chỉ muốn hỏi

một

chút thôi mà."

Mặc dù cùng

anh

nói

chuyện nhưng



ràng lại hướng về phía túi

anh

nhìn. Ánh mắt giống như là muốn xuyên thấu qua vải vóc kia để nhìn thấy thân hình cái lọ.

Lệ Sâm đề phòng



dùng tinh thần dò xét mình còn cố ý dùng tay che

một

cái.

Nam Ca cũng

không

trốn vào bên mép giường nữa,



còn tiến gần lại đây, mắt to chớp a chớp. Làm sao bây giờ, bây giờ

côthật

sự

thật

sự

thật

sự

muốn nhìn thấy! Đến cùng là cái gì ăn tốt như vậy, còn

không

cho mình xem!

Ở thời điểm Nam Ca khó chịu, người đàn ông liên tục ngồi ở bên giường đột nhiên đứng dậy trèo lên giường nằm.

Vốn cái giường này rất

nhỏ, bởi vì đây là phòng của Lệ Sâm còn phòng của Nam Ca ở cách vách.

Lệ Sâm cảm thấy Tân Vũ Hoa nhất định là cố ý,

không

muốn cho bọn họ ở cùng

một

chỗ cho nên cậu ta chọn cái giường chật hẹp cực kỳ.

Trước hai người ở

trên

xe cũng chen lấn qua, Lệ Sâm nằm

đã

quen.

Tiểu hài tử, còn muốn đem mình cùng Nam Ca tách ra. Cậu ta sao có thể biết được, tiểu Zombie thị huyết này nếu

không

có mình nhìn,



sẽ

làm ra cái gì?

Mấy vạn người trong căn cứ, còn có nhiều người có dị năng như vậy.



cho là mình có thể nhịn được sao?

Nam Ca

đang

nằm rất tốt nha. Kết quả Lệ Sâm đột nhiên

đi

lên,

không

hề có dấu hiệu báo trước, còn ôm chặt

cô!



chớp mắt

một

cái

không

dám chớp, ui ui, bên trong này có con người giở trò lưu manh.

"anh

nói

chuyện

thì

nói... Nằm gần tôi như thế làm gì..." Nam Ca muốn đẩy

anh, tuy nhiên tay vừa mới đưa ra liền chuyển phương hướng, hướng tới túi

anh



đi.

Lệ Sâm sớm

đã

đề phòng



rồi, trực tiếp ấn chặt cổ tay

cô. Lúc

anh

nói

chuyện, có hơi thở thổi lên mặt Nam Ca,



đột nhiên cảm thấy, hình như xúc cảm của mình khôi phục

một

chút.

Vừa cẩn thận cảm thụ, lại

không

thấy gì.

Lệ Sâm còn

đang

nhắm mắt lại, cánh tay rắn chắc: "Cả đêm tôi

không

ngủ rồi, trước hết để cho tôi nghỉ ngơi

một

lát."

Nam Ca

không

muốn: "Vậy sao lại chen lấn trong này..."

nói

xong còn chưa từ bỏ ý định

đi

mò túi

anh.

Vì sao cổ tay vẫn bị

anh

cầm lấy, cái túi cũng sờ

không

tới.

thật

tức giận, gào!

Hơn nữa khoảng cách gần như thế, Nam Ca cơ hồ ngửi thấy được hương thơm máu của

anh

liền đỏ tròng mắt.

Lệ Sâm vẫn cảm giác được

trên

người Nam Ca tản mát ra hơi thở nguy hiểm,

anh

còn

không

nhanh

không

chậm cùng Nam Ca

nói

điều kiện: "cô

ngoan ngoãn

thì

buổi sáng ngày mai tôi liền cho



xem, cũng cho



ăn."

"thật

sao? Cho tôi ăn

thật

sao?!" Nam Ca quả thực khϊếp sợ mà! Người đàn ông này mặc dù bình thường rất vô sỉ, nhưng

thậtra còn rất

nói

lời giữ lời nha!

Lệ Sâm "Ừm"

một

tiếng, thanh

âm

có chút trầm thấp.

"Vậy lần này

không

được phép chỉ cho tôi

một

chút xíu nhé!" Nam Ca học được thông minh hơn nhiều.

Lệ Sâm hơi nhức đầu. Làm sao bây giờ, theo đẳng cấp tăng lên. Tiểu Zombie giống như là thông minh

không

ít, về sau

sẽkhông

còn có biện pháp lừa dối nữa sao?

"Được."

anh

đồng ý,

không

lâu sau liền ngủ say.

Nam Ca ngoan ngoãn nằm,



đối với căn cứ cũng chưa quen thuộc. Nghĩ tới có nhiều cường giả như vậy, nhất là ở

trên

máy bay trực thăng. Tông Hạo Hiên cuối cùng ra tay kia làm cho



đến bây giờ vẫn còn rung động.

Xem ra muốn tìm cho mình

một

chút thức ăn, còn phải đợi Lệ Sâm tỉnh lại mới

nói.



lên tinh thần, cả người nằm

không

động có chút nhàm chán. Dù sao

không

có chuyện gì làm,



liền len lén dò xét xung quanh phạm vi1000m.

hiện

tại mọi người cơ bản đều

đang

ngủ, bên ngoài mấy người gác ban đêm,

trên

người còn mang theo vũ khí,

đang

đi

từng vòng tuần tra.

Toàn bộ căn cứ đều im ắng, ngẫu nhiên vang lên

một

trận khóc của trẻ con.

Nam Ca vốn

đang

rất hưởng thụ loại cảm giác này, bởi vì



theo dõi

một

phen,

không

sai biệt lắm là có thể đem địa hình thăm dò



ràng.

Về sau nếu mà

đi

ra ngoài "đi

săn" có phải rất tiện hay

không

hắc hắc.

đang

ở lúc



có chút buông lỏng cảnh giác, đột nhiên cảm giác được hơi thở giống nhau.



mãnh liền đem tinh thần lực thu hồi lại, còn kinh hãi vỗ vỗ ngực.

thật

ra



rất muốn gọi Lệ Sâm dậy, nhưng mà Lệ Sâm còn ngủ nha!

Làm sao bây giờ,



vừa mới cảm giác được có người có dị năng hệ tinh thần! Mặc dù

hiện

tại mình rốt cuộc là Zombie hệ gì vẫn

không

rõ, nhưng nếu như đối phương cũng là hệ tinh thần, có thể

sẽ

cảm giác được mình!

Thân phận Zombie của



sẽ

không

phải là bại lộ sao? Nam Ca hơi sợ hãi hướng tới cửa nhìn chằm chằm, rất sợ sau

một

khắc liền có người có dị năng phá cửa

đi

vào.

Ríu rít ríu rít, sao



lại nghĩ quẩn như vậy,

không

phòng bị trong căn cứ này.

Đường Tư Nguyệt tỉnh dậy sớm, bởi vì muốn chuẩn bị trạm radio thông báo sớm.



đang

xem bản thảo nhưng đột nhiên cảm giác tinh thần mình bị xâm lấn.

Đây chẳng qua là trong nháy mắt, đợi đến khi



cẩn thận cảm giác,

một

điểm manh mối cũng

không

thấy.

Đường Tư Nguyệt nhìn đồng hồ, bốn giờ rưỡi sáng... Vỗ vỗ trán mình,



nghĩ do mình quá mệt nhọc, nếu

không

cũng

sẽkhông

xảy ra ảo giác.

Toàn bộ căn cứ, chỉ có mình



là người có dị năng hệ tinh thần, đây là cơ mật cấp S. Ngay cả đoàn người Tông Hạo Hiên cũng

không

biết.

Khi đó



phát

hiện

dị năng, liền

đi

tìm Diệp Thiệu trước tiên. Đó là nhân vật lĩnh quân trong căn cứ, có quyền phát biểu rất lớn. Lúc đấy

anh

ta

yêu

cầu mình đem

sự

kiện lừa gạt xuống,

nói

dị năng



còn chưa đủ cường đại, bây giờ

không

phải là thời điểm bại lộ.

Nhưng

thật

ra bản thân



đã

sớm phiền chán mỗi ngày

đi

làm phát thanh, bên ngoài nhiều Zombie như vậy, nhất định là có hệ tinh thần. Cứ chờ vô ích như vậy, lúc nào mới có thể có tinh hạch cung cấp cho thăng cấp mình?

Còn có, mặc dù tầng quản lý đều

nói

mình là người có dị năng, người bình thường cũng

không

biết. Những người đàn ông đáng chết kia lúc nào cũng được voi đòi tiên.

Nếu như

không

phải là



cảnh giác,

không

chừng

đã

bị bắt nạt bao nhiêu lần rồi.

Hệ tinh thần của



đến cùng có ích lợi gì? Lúc nào mới có thể biến thành cường giả như đám Tông Hạo Hiên?

Càng nghĩ càng phiền, Đường Tư Nguyệt đem bản thảo ném ở

một

bên, quyết định hôm nay xin phép nghỉ

một

ngày.

Dù sao bản thảo đều chuẩn bị tốt, trong căn cứ cũng bồi dưỡng vài người phát thanh. Cho các



chủ trì tiết mục hôm nay

đi.

không

sai biệt lắm

đã

đến sáu giờ, Lệ Sâm cuối cùng cũng tỉnh lại.

Nam Ca chờ gần hai tiếng,

không

đợi thấy người nào đến gϊếŧ mình, mới xem như đặt tim về đúng chỗ.

Tuy nhiên bởi vì có

sự

kiện này thu hút,



đều

đã

quên mấy viên vitamin của Lệ Sâm.

Vẫn là Lệ Sâm mở mắt nhìn

cô, khuôn mặt từ sương mù thay đổi thành nhu hòa: "Tiểu Zombie, chào buổi sáng."

trên

đầu Nam Ca giống như là có

một

cái ăngten, biu

một

cái liền dựng thẳng lên, hưng phấn mà nhìn

anh: "anh

tỉnh rồi! Vậy có phải nên thực

hiện

hứa hẹn

không?"

"Được." Lệ Sâm ngáp

một

cái, cũng

không



đi

rửa mặt luôn, chỉ đem viên vitamin trong túi áo đưa cho Nam Ca: "Cho

cô, ăn

đi."

Nam Ca nghiêng đầu nhìn

anh,

trên

người còn mặc trang phục rằn ri phụ trợ cho dáng người

cô, thắt lưng là thắt lưng, ngực là ngực.

Lệ Sâm

không

biến sắc quan sát

một

lượt, thế nhưng lập tức bước xuống giường.

Nam Ca tiếp nhận lọ vitamin, thấy



ràng tờ hướng dẫn in

trên

lọ. Nghi ngờ hỏi: "anh

nói

cho tôi ăn... Chính là cái này?"

Lệ Sâm gật đầu, Nam Ca nhìn thế nào cũng cảm thấy dáng vẻ tươi cười này giống như bộ dáng thực

hiện

được

âm

mưu: "Đúng vậy, thoải mái ăn

đi, chỗ tôi còn có vài bình."

Nam Ca tức giận gõ lên ván giường, đem lọ vitamin ném qua chỗ Lệ Sâm: "Lừa đảo!"



tức giận mắng: "anh

đã

nói

để cho tôi ăn

anh!"



ràng lời

nói

rất bình thường,

không

biết



Lệ Sâm liên tưởng

đi

đâu. Sau tai có điểm khả nghi đỏ ửng, ánh mắt liếc quamột

bên: "Tôi

nói

chính là cho



ăn cái này."

Nam Ca ôm ngực, làm sao bây giờ,



cảm thấy tức ngực quá.

Lệ Sâm thấy tiểu Zombie sa sút, nghĩ thầm bản thân có phải hơi quá phận rồi. Nhưng mà ngày hôm qua

không

phải là mới vừa cho



thêm bữa ăn sao, chẳng lẽ bây giờ



vẫn còn muốn ăn nữa?

không

đợi

anh

an ủi vài câu, Nam Ca thừa dịp

anh

không

chú ý, tay cầm thanh đao bên cạnh hướng tới Lệ Sâm đánh!

Còn may Lệ Sâm phản ứng mau, hàn quang chợt lóe qua,

anh

cũng

đã

né tránh. Nếu

không

nhìn cái tư thế kia của Nam Ca, giống như là muốn đem

anh

chém thành hai khúc!

"cô

muốn tìm tôi thử thân thủ sao?"

Lệ Sâm cười cười, còn khởi động cổ tay

một

lần.

Thực lực Nam Ca bây giờ

không

giống với trước kia, trước kia Lệ Sâm bắt nạt



cũng thôi

đi,

hiện

tại



như thế nào cũng nuốt

không

trôi trò lừa đảo này.

Vì vậy



đem thanh đao để ngang trước ngực, giương cao cái cằm trơn bóng, trong mắt bắn ra hàn quang: "không

sai!"

Lời còn chưa dứt,



lại vung đao vọt tới. Từng chiêu thức, nửa điểm cũng

không

hề nể tình Lệ Sâm.

Lệ Sâm mới vừa tránh thoát chiêu thứ nhất của



liền biết Nam Ca

đang

nghiêm túc, cho nên

anh

cũng rất nghiêm túc đối phó.

Nhưng mà



ràng Nam Ca muốn chém Lệ Sâm, về sau lại biến thành chỉ đạo thi đấu!

Lệ Sâm đối với Nam Ca



ràng là giữ lại vài phần thực lực. Phần lớn thời điểm đều chỉ trốn tránh, chỉ có lúc nào tránh

khôngthoát mới dùng lực đả lực.

"cô

hạ đao vẫn yếu

không

chịu nổi, ngày hôm qua chưa ăn no sao?"

Thanh đao trong tay Nam Ca có lực phá hoại

thật

lớn,

không

lâu sau, vách tường trong phòng đều bị để lại

không

ít vết chém,



đỏ hồng hai mắt. Căn bản là quên mình

đang

ở chỗ nào.

"anh

còn quản tôi!" Nam Ca thực phiền lòng!

"Còn hất cổ tay! Đừng nghĩ



là Zombie

thì

không

sợ bị thương." Lệ Sâm ở thời điểm Nam Ca giơ đao chặt lại đây, mạnh mẽ bắt lấy cổ tay

cô. Mặc dù



không

cảm giác được đau đớn nhưng mà sức lực Lệ Sâm quá lớn, thậm chí



có thể nghe thấy xương tay bởi vì bị lực bóp lớn, phát ra

âm

thanh khít khít.

Nam Ca muốn đạp

anh, lại bị Lệ Sâm xoay người

một

cái nhấn ở

trên

tường.

không

đợi



tiếp tục công kích, vũ khí trong tay cứ như vậy bị

anh

vứt bỏ!