Tân Vũ Hoa mặc dù
không
có
nói
rõ, nhưng mà Lệ Sâm cũng có thể nghĩ đến. Trong lòng
anh
hiện
lên vài kế hoạch, quyết định chờ nhìn đến lúc thấy bác sĩ Diệp, rồi mới cân nhắc.
Hai người còn
đang
nói
chuyện liền vang lên tiếng đập cửa.
Tân Vũ Hoa ngẩng đầu hỏi: "Ai đấy?"
"Là tôi."
một
giọng nam ôn hòa vang lên, coi như là cách cánh cửa, nhìn
không
thấy người. Lệ Sâm cũng có thể đoán được, đây là
một
người đàn ông có tác phong làm việc.
Tân Vũ Hoa
nói
với Lệ Sâm: "Là bác sĩ Diệp đến!"
Cậu vừa muốn đứng lên mở cửa
thì
Lệ Sâm
đã
đi
tới cửa, mở ra. Lẽ ra cùng người lạ
một
câu cũng chưa
nói
cùng nhau, có rất ít người khiến đối phương lưu lại ấn tượng xấu.
Thậm chí bản thân Lệ Sâm cao lớn tuấn lãng, chỉ
nói
năm người trong tiểu đội này cũng
không
có địch ý với
anh.
Bộ dáng bác sĩ Diệp ngoài cửa rất xuất chúng.
anh
ta đeo mắt kính, góc cạnh nhu hòa càng lộ ra khí chất ôn hòa.
Chỉ thấy
anh
ta còn mặc áo khoác trắng, làn da có khả năng là vì hàng năm ở trong phòng nên so với người đàn ông khác trắng hơn rất nhiều.
Từ trước đến giờ Lệ Sâm cũng chưa từng nhìn thấy tên con trai nào ôn hòa đến thế, thậm chí
trên
người
anh
ta tỏa ra khí chất khiến cho người khác cảm thấy cực kỳ thân cận. Nhưng mà... Phản ứng đầu tiên của Lệ Sâm chính là,
một
người đàn ông còn trắng như thế làm gì? Khiến cho
anh
rất là
không
thích.
Lúc này Diệp Thiệu cũng ở trong lòng quan sát Lệ Sâm, tuy nhiên con mắt của
anh
ta
không
có tính xâm lược như vậy.
Người đàn ông xa lạ này chắc là người Cao Trường Húc mang vào căn cứ
đi? Vốn còn nghe Cao Trường Húc tán dương
anhta nhiều như vậy, Diệp Thiệu còn
thật
tò mò, muốn gặp mặt
một
lần. Ai biết chỉ đối mặt
một
cái,
anh
ta liền
không
vui vẻ nổi với người trước mặt này.
Vì vậy
anh
ta ôn hòa mang theo xa cách, cùng Lệ Sâm duỗi tay: "Diệp Thiệu."
Lệ Sâm đưa tay cầm
một
cái, rất nhanh liền buông ra: "Lệ Sâm."
Diệp Thiệu gật gật đầu,
nói
với
anh: "Tôi đến lấy máu để thử máu."
Lệ Sâm đem cửa mở to ra cho Diệp Thiệu
đi
vào, thấy sau lưng người này còn cõng
một
cái hòm thuốc
nhỏ.
Sau khi
anh
ta vào cửa mới nhìn thấy Tân Vũ Hoa, khuôn mặt tươi cười
rõ
ràng nhu hòa hơn nhiều: "Vũ Hoa
đang
ở đây sao? Sao rồi, nhiệm vụ lần này thuận lợi
không?"
Tân Vũ Hoa đứng lên, từ góc độ Diệp Thiệu nhìn lại
thì
cậu vẫn đem người
trên
giường ngăn trở cho nên Diệp Thiệu cũngkhông
thấy được mặt Nam Ca.
"Đυ.ng phải chút phiền toái
nhỏ, tuy nhiên
đã
được Tông Hạo Hiên giải quyết rồi." Tân Vũ Hoa giống như là bị hơi thở Diệp Thiệu lây nhiễm. Cậu vốn là dị năng hệ mộc, rất có cảm giác với thiên nhiên.
hiện
tại Lệ Sâm nhìn cậu, cũng
không
thể tưởng được hình ảnh cậu khóc lóc.
Diệp Thiệu
không
lại
đi
vào bên trong mà chỉ cùng Tân Vũ Hoa
nói: "Bình an trở về là tốt rồi, tôi vừa vặn còn có chút thuốc cùng thiết bị muốn tìm. Chờ
một
lát nữa tôi
đi
tìm Cao Trường Húc."
Tân Vũ Hoa gật đầu, tuy nhiên tâm tình lại có chút mất mát. Mặc dù cậu cũng hiểu ra, căn cứ chỉa có
một
máy bay trực thăng, vẫn là giải quyết phái bình thường làm khó dễ mới giao vào trong tay bọn họ.
không
lấy được nhiều công lao, sao có thể dùng tốt máy bay trực thăng?
Lệ Sâm đem lọ máu cho Diệp Thiệu, trực giác của
anh
khiến cho
anh
không
muốn để Diệp Thiệu ở đây thời gian quá dài.
"Đây là mẫu máu."
Ý ở ngoài lời chính là
anh
có thể
đi
được rồi, thuận tiện đem Tân Vũ Hoa cũng mang
đi
đi.
Đối với việc có thể rời khỏi chỗ này sớm, Diệp Thiệu cầu cũng
không
được.
anh
tin tưởng Tân Vũ Hoa nên cũng
không
nghĩ tới mẫu máu
sẽ
có vấn đề gì, vì vậy sau khi nhận lấy, liền trực tiếp đặt ở trong hòm thuốc.
Cùng Lệ Sâm xa cách gật gật đầu: "Vậy
thì
tôi
đi
đây, có chuyện gì có thể bảo Vũ Hoa
đi
tìm tôi."
Sau khi
nói
xong
anh
ta liền xoay người rời
đi.
Hai mắt Tân Vũ Hoa nhìn chằm chằm Nam Ca, do dự
một
chút vẫn
đi
theo Diệp Thiệu ra ngoài.
Lúc này Lệ Sâm mới đến bên giường, ngồi ở bên cạnh Nam Ca bên.
Vật tư thuộc về Tô Phương cùng Tô Hiển quả nhiên rất nhanh
đã
được đưa đến. Hai chị em kia nếm qua vài thứ rồi đến nhìn Nam Ca.
nói
với Lệ Sâm: "Người trong căn cứ
đã
biết dị năng của bọn tôi,
nói
sau bữa cơm chiều muốn gặp chúng tôi."
Tô Phương có chút sợ hãi, trước đây
cô
hỏi thăm
một
chút. Nghe
nói
cái căn cứ này có mấy vạn người.
Đây cũng
không
giống như là nhóm bọn họ tróng thị trấn kia, nếu quả
thật
xuất
hiện
viẹc ngoài ý muốn, bọn họ muốn chạy cũng chạy
không
được. Cho nên cùng Lệ Sâm
nói
như thế là hy vọng Lệ Sâm có thể cùng bọn họ
đi.
Lệ Sâm lại
không
muốn rời Nam Ca.
cô
còn
đang
mê man, mình
không
thể rời
đi.
Vì vậy Lệ Sâm dặn dò bọn họ vài câu: "Các người cẩn thận
một
chút, cứ
nói
thật
là được. Tuy nhiên
không
cần
nói
nhiều về tôi cùng Nam Ca."
Tô Phương hơi mất mát, nhưng mà
không
có biện pháp chỉ có thể mang Tô Hiển
đi.
Nam Ca vẫn luôn
không
tỉnh lại, Lệ Sâm
không
có tâm trạng ăn cơm, nước cũng
không
muốn uống.
Ngược lại Tô Phương cùng Tô Hiển, hai người thấp thỏm
đi
gặp người lãnh đạo phái dị năng.
Đó là
một
người đàn ông có ánh mắt mạnh mẽ, nhìn qua hơn năm mươi tuổi. Tất cả mọi người gọi ông ta là Lâm tiên sinh. Về phần tên ông ta là gì
thì
ông ta
không
chủ động
nói
với Tô Phương Tô Hiển.
Giống như Lệ Sâm
nói
trước đó, Lâm tiên sinh chỉ hỏi bọn họ lúc nào thức tỉnh dị năng, lại làm như thế nào thăng cấp.
Chờ nghe được bọn họ
nói
là tới từ cái thị trấn kia, Lâm tiên sinh còn thương xót nhìn bọn họ
một
cái,
nói
một
câu nén bi thương.
Tô Phương cùng Tô Hiển vẫn luôn rất câu nệ, ngồi ở
trên
ghế
không
dám nhúc nhích.
Lâm tiên sinh ngược lại ha ha cười
một
tiếng: "Hai người cũng đừng khẩn trương, bàn về cấp bậc dị năng
thì
tôi so với hai người còn
không
bằng. Có thể ngồi cái vị trí này cũng là người người phía dưới coi trọng tôi. Đối với việc các người vừa mớinói
là ăn tinh hạch để lên cấp. Tinh hạch kia là ai cho các người? Là đồng bạn cùng các người tiến vào căn cứ sao?"
Tô Hiển thành
thật
gật đầu: "Đúng vậy. Nhưng mà chúng tôi cũng
không
biết
anh
ta làm sao biết biện pháp này."
Quả nhiên Lâm tiên sinh
không
hỏi nữa, cùng hai người họ
nói: "Thế này
đi, ngày mai tôi đem tất cả triệu tập lại. Kiểm tra thực lực của cả nhóm
một
chút. Sau đó lại sắp xếp vị trí cho mọi người, các người yên tâm. Người có dị năng hệ thủy hệ ở căn cứ địa vị đều vượt xa người có dị năng khác. Tông Hạo Hiên hai người cũng
đã
thấy chưa? Biến dị hệ sét, gϊếŧ Zombie giống như là băm món ăn, cậu ấy cũng rất tôn trọng hệ thủy."
Tô Hiển suy nghĩ
một
chút bộ dáng Tông Hạo Hiên lãnh khốc kia. Nghĩ thầm, sao tôi
không
nhìn ra tôn trọng nha...
Nhưng mà nếu Lâm tiên sinh cũng
đã
nói
muốn nghiệm chứng năng lực, hai người bọn họ cũng
không
thể cự tuyệt. ước định thời gian xong, Lâm tiên sinh còn tìm người dẫn bọn họ tham quan căn cứ.
Người kia rất hiểu quy củ, chỉ đơn thuần giới thiệu. Chẳng hề từ trong miệng bọn họ
nói
lời khách sáo.
Lúc
đi
ngang qua
một
căn phòng
nhỏ, người kia còn chỉ: "Chỗ này chính là trạm radio của chúng tôi,
hiện
tại chúng tôi đểu thông qua chỗ này cùng bên ngoài liên lạc."
Tô Phương
không
khỏi nhìn kĩ
một
chút, nghĩ thầm, hóa ra lúc
trên
xe lửa nghe được radio là từ nơi này truyền ra nha.
Vừa vặn, cửa phòng
nhỏ
bị mở ra.
một
cô
gái
có dung mạo kiều diễm từ bên trong
đi
ra.
cô
ấy còn mặc
một
thân quần áo ôm sát cơ thể, tuổi cũng tầm hai mươi lăm tuổi. Tóc xoăn sóng lớn màu đỏ, dáng người cưc kỳ tốt.
Ánh mắt Tô Phương cùng Tô Hiển đều bị hấp dẫn.
Người đàn ông chịu trách nhiệm giới thiệu kia cười
một
tiếng: "Sao nào, đẹp mắt
không? Đó chính là chủ trì phòng phát thanh của chúng tôi, Đường Tư Nguyệt. Trước khi tận thế xảy ra
đã
nổi danh
trên
cả nước.
cô
ấy là bông hoa của căn cứ chúng tôi, bản thân lại là người có dị năng. Trong căn cứ có rất nhiều người theo đuổi
cô
ấy."
Tô Phương hâm mộ nhìn
cô
gái
kia, người kia
rõ
ràng cũng chú ý tới bọn họ. Tuy nhiên chỉ xa cách gật gật đầu
đã
đi.
Ngược lại Tô Hiển kéo kéo tay áo Tô Phương, cùng
cô
nói: "Chị, chúng ta
đi
thôi."
Dưới đáy lòng Tô Phương thở dài, nghĩ tới, nếu mà
cô
có thể xinh đẹp như nữ phát thanh này, Nam Ca nhất định
sẽ
càng ưa thích mình.
Tô Hiển nào biết Tô Phương
đang
suy nghĩ gì,
hiện
giờ các
cô
đối với Nam Ca đều có chỗ hiểu lầm...
Mà Nam Ca bị vài người nhớ kỹ, ở thời điểm sau nửa đêm mới tỉnh lại.
thật
ra
cô
biết
rõ
mình buồn ngủ cực kỳ cho nên mới ngủ. Nhưng mà lần này ngủ, cùng ngày xưa
rõ
ràng
không
giống nhau.
cô
có thể cảm giác được bên cạnh có người, biết
rõ
bọn họ
đang
nói
chuyện nhưng lại nghe
không
rõ
bọn họ
đang
nói
cái gì, cũng hoàn toàn
không
tỉnh lại được.
cô
tự cảm thấy, thân thể mình giống như xuất
hiện
một
chút thay đổi. Vân da vốn bị tổn hại đều
đang
từ từ được chữa trị.
Đợi đến khi
cô
mở mắt ra, đôi mắt to tròn kia ở trong đêm tối phát ra ánh sáng!
cô
cảm giác tinh thần mình khôi phục lại trạng thái đỉnh cao, thử dò xét
một
phen mới phát
hiện
bây giờ
cô
có thể chứng kiến xung quanh 1000m!
nói
cách khác dị năng của
cô
cũng lên cấp ha ha!
Mặc dù
không
biết
hiện
tại bản thân
đã
lợi hại đến trình độ nào, nhưng nếu như gặp phải Zombie cấp ba, khẳng định nókhông
phải là đối thủ của
cô!
Nam Ca vui thích, tay
nhỏ
nắm chặt đặt ở trước ngực, còn ngon lành cười hai tiếng.
Ai nha,
hiện
tại
cô
đã
lợi hại như vậy, chạy trốn khẳng định rất dễ dàng.
Ha ha, Lệ Sâm cái đồ con người ngu xuẩn kia, lần này cũng đừng hòng bắt
cô
lại.
đang
muốn làm chuyện tốt,
cô
không
chú ý liền nghe thấy
một
giọng nam vang lên: "cô
cười gì vậy?"
Nam Ca bị dọa sợ hết hồn, nhìn bên cạnh giường ngồi
một
cái bóng đen! A
không
phải, ngồi
một
cái người Lệ Sâm!
cô
mạnh mẽ ngồi dậy, co người lại hướng về phía bên trong giường, kinh hãi nhìn chằm chằm
anh: "Tại sao
anh
lại ở chỗ này!
một
chút cũng
không
lên tiếng,
anh
muốn hù chết tôi à!"
thật
ra Lệ Sâm thấy
cô
tỉnh lại,
một
lòng mới
thật
sự
thả vào trong bụng.
Nam Ca vĩnh viễn cũng
không
biết,
anh
xơ xác ngồi ở mép giường
cô
gần mười tiếng đồng hồ, cũng sắp biến thành hòn vọng thê rồi.
Giờ phút này
anh
cũng
không
có tâm tư
nói
giỡn, chuyển mắt cùng
cô
nói: "Tôi liên tục ngồi ở chỗ này là do
cô
không
chú ý tới.
nói
sau
đi,
cô
vừa mới mở choàng mắt, sau đó liền bắt đầu cười.
cô
có biết bây giờ là hơn nửa đêm,
cô
mới
thật
sự
là dọa người được chứ?"
Con mắt Nam Ca ngập nước, đương nhiên Lệ Sâm biết
rõ
cô
khẳng định
không
hiểu cái gì là gợn nước mênh mông, thuần túy đó là thể lực tăng lên. Bộ dáng so với trước kia càng xinh đẹp hơn.
Lúc này bị Lệ Sâm chỉ trích ngược lại, Nam Ca còn cứng cổ
không
thừa nhận: "Tôi lại
không
biết
anh
ở đây!
anh
bị tôi dọa cũng là đáng đời! Hừ!"
nói
xong,
cô
còn nằm xuống đưa lưng về phía Lệ Sâm, bày tỏ
không
muốn nhìn thấy
anh.
Lệ Sâm cười nhìn
cô
một
cái, sau đó từ dưới sàn nhà lấy ra
một
bao thức ăn, ngồi ở bên giường bắt đầu kéo vỏ túi.
Nam Ca nghe
âm
thanh sột soạt, nhịn
không
được nghiêng đầu nhìn
anh
một
cái. Phát
hiện
một
tay
anh
đang
nắm lấy cái bánh mì ăn ngon lành.
Đương nhiên, mặc dù động tác còn tính là văn nhã, nhưng tốc độ ăn đồ cũng rất mau. Đợi sau khi nếm qua đồ ăn, Nam Ca còn thấy
anh
nhét hai viên thuốc vào trong miệng.
Tính tình Nam Ca vốn rất hiếu kỳ,
cô
đã
quên còn
đang
cùng Lệ Sâm bực bội liền mềm mại hỏi: "anh
ăn cái gì vậy? ăn ngonkhông?"
Lệ Sâm biết trong đầu
cô
chỉ muốn ăn, cười đến con mắt đều cong.