Mùa Nước Nổi

Chương 139: Hồ Gươm chiều cuối năm (1)

Chúng ta cùng trở lại với hoàn cảnh phải nói là cực kỳ “trớ trêu” của Nghĩa ở ngoài cửa phòng của cô Hồng với c̠ôи ŧɧịt̠ cứng ngắc, bên trong, cô Hồng cởi truồng đeo tai nghe xem sεメ thủ da^ʍ bằng con chim giả của đứa em gái ế chồng tặng.

Nếu là lúc bình thường, có lẽ Nghĩa cũng không “ngu” đến nỗi không áng binh bất động xem nốt cuộc thủ da^ʍ này, mặc dù chỉ nhìn thấy mé sau, không nhìn thấy trực tiếp bướm cô Hồng ra làm sao, nhưng ở đời, cái gì nửa kín nửa hở, cái gì len lén, cái gì thấp thoáng có khi mang lại cảm hứng hơn cả cái trực diện. Cộng với khiếu tưởng tượng, liên tưởng từ nước da, dáng người và nét đẹp trên khuôn mặt, không khó để Nghĩa đoán là phần dưới của cô Hồng chắc cũng không đến nỗi tệ đâu.

Nhưng đây không phải là lúc bình thường, cậu về căn nhà này là có một lý do hết sức cấp bách, bác Tập, chồng cô Hồng ở trong kia đang từng giây từng phút mong cậu mang thuốc cao huyết áp về, nếu chậm rất có khả năng biến chứng thành những bệnh nguy hiểm như tai biến, thậm chí nguy hại đến tính mạng không biết chừng.

Cân nhắc chán chê, nặng nhẹ so sánh các kiểu, Nghĩa quyết định dẹp ham muốn cá nhân nhất thời sang một bên để lo đại cục. Cậu quyết tâm không kéo dài thời gian nữa mà sẽ đánh động cho cô Hồng biết, nhưng đánh động bằng cách nào? Không lẽ tiến đến chỗ cô ngồi rồi vỗ vai cô nói thật nhẹ: “Cô Hồng ơi, tí nữa thủ da^ʍ sau, giờ lấy thuốc cho cháu mang ra cho bác Tập đi”. Như thế thì thô và thiển quá mức, lại làm cho cô Hồng ngượng. Nhưng Nghĩa mãi vẫn chưa nghĩ ra cách nào khác cho hợp lý hợp tình.

Đúng lúc Nghĩa còn đang phân vân, thì tiếng rên của cô Hồng bên trong chợt vang lên dữ dội, một tay cô thục ra thục vào nhanh hơn ở háng mình, cô dướn người lên phía trước làm cái mông đít nhấc lên hẳn mặt ghế, đầu cô ngửa, mắt nhìn lên trần nhà:

– AAAAAAA, sướиɠ l*и! …………………….Cô sướиɠ rồi ………. AAAAAAA …… Nghĩa ơi …………..…………..

Và cái dươиɠ ѵậŧ giả mầu màu ghi rời khỏi l*и cô Hồng, rơi bịch xuống đất lăn lông lốc sang bên cạnh, cô giật giật hông thêm mấy cái rồi đầu nghẹo về một bên, thở hồng hộc.

Nghĩa không dám tin vào điều mình vừa nghe thấy, trong lúc cô Hồng cực khoái, đáng ra cô phải gọi tên chồng cô, đằng này cô ấy lại gọi tên mình. Không lẽ cô đang tưởng tượng trong đầu kẻ ȶᏂασ cô là mình? Chết thật.

Nghĩa rón rén lủi xuống tầng 2, cậu biết chắc sau khi cô Hồng đạt cực khoái thì sẽ không còn thủ da^ʍ nữa. Nhất cử lưỡng tiện.

——–

Hồng thở dài, uể oải nhìn xuống mép l*и mình, dâʍ ŧᏂủy̠ bị ma sát bởi dươиɠ ѵậŧ giả tạo thành bọt trắng xóa làm cô liên tưởng tới mầu của tϊиɧ ŧяùиɠ. Đã quá lâu rồi, có lẽ phải tính đơn vị thời gian bằng năm, l*и cô chưa được uống một giọt tϊиɧ ŧяùиɠ nào. Tuổi bốn 42 tràn trề nhựa như muốn níu kéo cái tuổi thanh xuân của cô, không cho cô tĩnh tâm một giây một phút nào.

Bên trong lúc nào cũng như của bóng bị bơm căng, nóng rực và khát khao. Ấy thế nhưng, chồng cô tuổi đã về già, lại mang trong mình không chỉ cái bệnh huyết áp cao mà còn nhiều bệnh lý khác nên đã bỏ lại chuyện quan hệ vợ chồng cả chục năm nay rồi. Báo hại cô có chồng mà cứ như không. Nhớ lại chuyện ngày xưa, ngày cô đến với chồng, mẹ cô đã ngọt nhạt nói ra tương lai 20 năm sau khi lấy chồng hơn nhiều tuổi cho cô, ấy vậy mà cô không nghe để rồi bây giờ mới thấu. Nhưng công bằng mà nói, nếu được lựa chọn lại, có lẽ Hồng cũng sẽ lựa chọn như hồi ấy thôi. Chồng cô tốt tính, dịu dàng, yêu vợ, chiều con. Một người chồng hoàn hảo để người phụ nữ như cô dựa vào, chỉ duy nhất khoản chăn gối là không được trọn vẹn mà thôi. Nhưng đời người, có cái gì là tròn chằn chặn đâu cơ chứ.

Bỏ tai nghe ra, cúi xuống nhặt cái dươиɠ ѵậŧ giả lăn dưới sàn lên, Hồng dùng cái khăn vải đã chuẩn bị sẵn trên bàn máy tính lau đi lớp dâʍ ŧᏂủy̠ bám trên thân rồi đút lại vào cái hộp nhựa. Màn hình máy tính dừng lại ở cảnh một cậu thanh niên trẻ măng nằm ngửa bên cạnh một người phụ nữ lớn tuổi. Cả hai vừa trải qua một cuộc làʍ t̠ìиɦ vụиɠ ŧяộʍ, tϊиɧ ŧяùиɠ trắng toát vẫn còn bám ở trên mu l*и người phụ nữ ấy. Hồng thoát ứng dụng xem đĩa VCD, ở dưới cây máy tính, đầu đĩa mở ra, Hồng với tay lấy đĩa VCD ra rồi cho luôn vào cái hộp nhựa đựng dươиɠ ѵậŧ giả. Đây là “bộ đồ nghề” chữa nứиɠ của cô.

Đúng lúc đó thì Hồng nghe tiếng gọi ở bên dưới vọng lên:

– Cô Hồng ơi! Cô Hồng ơi! Cháu Nghĩa đây!

Như kẻ ăn vụng bị bắt quả tang, Hồng luống cuống run lẩy bẩy, người gọi mình sao không phải là một người khác mà lại là Nghĩa, người mà Hồng vừa liên tưởng đến cậu thanh niên trong phim, còn mình chính là người nữ nhân vật chính?

Hồng vừa dáo dác vừa tìm quần vừa lẩm bẩm: “Sao cậu ta lại gọi mình? Không biết đến lâu chưa? Không biết có nhìn thấy gì không nữa? Chết rồi ….. ngượng quá đi mất”.

Vài phút sau Hồng mới mở được cửa bước ra ngoài phòng, trước khi thò mặt ra cầu thang ngó xuống tầng 1, Hồng còn nhìn lại một lượt bản thân mình xem có chút gì sơ xuất hay không, trong lúc vội vàng nhỡ mặc quần dài vào trong, qυầи ɭóŧ ra ngoài thì sao:

– Nghĩa à? Có chuyện gì mà về nhà giờ này.

Nghĩa ngó lên trên nhìn thấy cô Hồng, quần áo và tóc cô đã chỉnh tề giống mọi hôm, nhưng khuôn mặt thì không thể một lúc mà hết đỏ ửng ngay được:

– Bác Tập bảo cháu về nhà lấy thuốc ra ngay. Bác ấy đang mệt cần thuốc gấp ạ.

Không cần phải nói là bệnh gì Hồng cũng biết phải lấy thuốc gì. Nghe Nghĩa bảo chồng bị bệnh, cô Hồng nói nhanh:

– “Ừ, chờ cô tí”, nói xong chạy vội trở lại phòng mình lấy thuốc.

Chỉ vài chục giây sau cô đã ở cạnh Nghĩa, đưa thuốc cho Nghĩa rồi:

– Cháu đến lâu chưa?

Nghĩa ấp úng định nói thật nhưng nghĩ thế nào lại nói dối:

– À, à, cháu … cháu vừa mới đến.

Hồng thở phào bớt lo lắng vì Nghĩa vừa mới đến:

– Cháu mang ra cho bác Tập luôn đi. Cô ra sau.

Chính Hồng cũng ngửi thấy mùi của mình, mùi dâʍ ŧᏂủy̠ đàn bà nứиɠ nó nồng lắm, nhất là ở trong phòng kín như thế này. Ấy thế nên Hồng ở lại nhà một lúc để tắm qua một cái rồi mới ra vườn ươm.

Nghĩa cầm thuốc từ tay cô Hồng rồi quay vội mặt ra phía cửa đi luôn:

– Vâng, cháu đi luôn đây.

Nghĩa quay đi thật vội để che giấu cánh mũi phập phồng, cậu cũng ngửi thấy “mùi lạ” toát ra từ người cô Hồng.

Nghĩa nổ máy xe đi ra khỏi cổng, cô Hồng ôm lấy bộ ngực phì nhiêu nầy nẫy của mình thở một cái thật dài làm đôi vai cô nhún xuống, cô thầm nhủ: “Cầu mong nó không ngửi thấy mùi gì? ………. À, có khi nó chẳng biết mùi này là mùi gì nữa, trẻ thế cơ mà”.

Hồng lên nhà tắm.

——-