Còn mỗi Thủy Tiên và chị Nhài ở shop quần áo Trọng Thủy, công việc dọn dẹp đã xong hết chỉ còn tính toán sổ sách và đóng cửa là xong nên Thủy Tiên cho hai em Kiên – Trinh về rồi. Thủy Tiên đang hướng dẫn cho chị Nhài cách tính toán ở cái bàn quầy bên góc shop, xung quanh toàn vải vóc và quần áo, hai chị em tâm đầu ý hợp ra trò. Thủy Tiên cầm bút chỉ vào quyển sổ ghi hàng nhập:
– Cuối mỗi ngày, mình căn cứ vào các phiếu nhập hàng này để ghi vào sổ lượng hàng nhập. Còn hàng xuất thì mình ghi lúc bán rồi không cần ghi nữa. Cuối tháng mình đối chiếu mã hàng, nhập trừ đi xuất là ra hàng tồn. Không khó lắm phải không chị.
Như đã nói, shop Trọng Thủy thiên về bán trực tiếp cho khách đến lấy buôn và khách đến thăm quan mua sắm chứ không bán hàng đi tỉnh giống như shop của mẹ Cẩm Tú. Chị Nhài gật gù ra chiều hiểu những điều Thủy Tiên vừa nói. Chỉ là chị không đi học vì nhường xuất học cho Nghĩa thôi, chứ chị không phải là đứa dốt không học lên cao được:
– Uh, nhiều mã hàng thế này, phải từ từ mới quen được.
Trong shop luôn luôn có khoảng hơn 1.000 mã hàng, mỗi mã hàng là một loại quần, áo, mầu sắc, kích cỡ khác nhau. Nếu thạo việc thì không phải vấn đề khó, nhất là với một người sinh ra đã có gen buôn bán như Thủy Tiên, nhưng đối với chị Nhài thì không thể một sớm một chiều mà quen được:
– Dần dần chị sẽ quen thôi, em mất 1 tuần để thuộc tên các mã hàng đấy. Tới này em sẽ sắm máy tính để chị em mình quản lý hàng hóa trên máy. Em thấy mấy shop đã bắt đầu làm kiểu đấy rồi. Chứ nhiều khi nhớ trong đầu và viết ra sổ thế này cũng hay bị nhầm lẫn chị ạ.
Nhài ngượng ngùng vì cô chưa bao giờ sờ vào con chuột:
– Nhưng chị chưa bao giờ dùng máy tính.
Thủy Tiên cười xuề, cô biết chị Nhài là người như thế nào mà:
– Em cũng chỉ biết mang máng thôi, em mua về rồi hai chị em mình cùng học. Mà chị này!
– Gì em?
Thủy Tiên ngó sang cửa hàng bên cạnh, thấy họ đã đóng cửa đi về nên không ngại tâm sự với chị Nhài:
– Chị phải học cách quản lý cửa hàng nhanh nhanh lên nhé, em đang có định mua lại nốt cái cửa hàng bên cạnh. Bên ý đánh tiếng muốn bán lại cho mình nhưng em còn đang làm giá. Nếu mình đồng ý ngay họ sẽ nâng giá lên nên em phải đợi thêm thời gian nữa, cho họ thực sự cần thì mình mới chốt giá.
Những chiêu trò trong kinh doanh này, chị Nhài chẳng hiểu gì cả, chị gật gật đầu bừa ra chiều ủng hộ thôi. Thủy Tiên hứng thú nói tiếp:
– Lúc đó, shop mình sẽ rộng gấp đôi và gần như là đẹp nhất ở chợ. Chị phải cùng em quản lý không thì mình em không xuể đâu.
Tất nhiên, việc này Thủy Tiên chắc chắn sẽ nhờ đến người mẹ thân yêu giúp đỡ rồi. Mẹ đã cho cô cái cửa hàng này, cô sẽ từ đó mà mở rộng chuyện làm ăn của mình. Thủy Tiên mới có 18 tuổi thôi, mới bước vào nghiệp kinh doanh truyền thống của gia đình, nhưng những người ở chợ này không ai dám kinh thường bởi Thủy Tiên buôn bán rất có duyên, chẳng thế mà cửa hàng bên cạnh mất dần khách dẫn đến thua lỗ phải tính chuyện bán lại cửa hàng.
Nhưng chị Nhài lại nghĩ đến một khía cạnh khác, chị nghĩ đến đứa em trai của mình, giọng có chút buồn buồn:
– Nhưng chị nghe Nghĩa nói, nó định về quê lập nghiệp đấy, không lẽ ……….
Nghe đến đây, Thủy Tiên khựng lại. Mối quan hệ của cô và Nghĩa phát triển đến độ cô đã coi Nghĩa như chồng của mình rồi. Nhưng có một sự chênh về định hướng tương lai mà cô đã biết từ trước khi mình và Nghĩa đến với nhau, đó là Nghĩa thì muốn về quê lập nghiệp còn cô thì rất khó để từ bỏ chuyện kinh doanh ở Hà Nội. Cái “chênh” đó cả Nghĩa và Thủy Tiên vẫn lảng tránh chưa dám đối mặt với nó, cả hai đều nghĩ đó vẫn là chuyện của tương lai vài năm nữa, hai đứa còn quá trẻ để cưới nhau.
Về chuyện chị Nhài ra làm ở shop, là Thủy Tiên cũng nghĩ trước nghĩ sau, trước tiên là chuyện giải quyết công ăn việc làm. Nhưng sâu xa hơn trong suy nghĩ của Thủy Tiên đấy chính là nếu có chị Nhài ở bên cạnh mình, anh Nghĩa nhất định sẽ lung lay chuyện về quê, bởi cô hiểu chị Nhài có tầm quan trọng với anh Nghĩa như thế nào.
Thủy Tiên cười trừ để che giấu sự lo lắng trong lòng mình:
– Hì hì hì, em biết anh Nghĩa có ý định về quê làm nghề nông nghiệp. Nhưng em sẽ thuyết phục anh ấy thay đổi. Mà nếu không được thì ……. em sẽ về quê cùng anh ấy, cửa hàng này em nhượng lại cho mẹ là được. Hì hì hì!!!!!
Vế sau là Thủy Tiên nói tự dối lòng mình, bản thân cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ấy, chỉ là vừa nói ra để lấp liếʍ, và để cho chị Nhài khỏi phải lo lắng mà thôi.
Chị Nhài cũng gần như coi Thủy Tiên là đứa em dâu của mình, chị quý Thủy Tiên lắm. Còn cô bạn tên Tuyết của Nghĩa mà thỉnh thoảng vẫn đến chơi nói chuyện chị cũng quý không kém, tuy nhiên vẫn có khoảng cách nhất định vì theo chị hiểu, Nghĩa và Tuyết chỉ là hai người bạn thân.
Thủy Tiên chuyển chủ đề:
– Chị này, anh Nghĩa đi học đến mai mới về, hay là tối nay chị về nhà em ăn cơm đi. Xong rồi em đưa chị về.
Nói xong Thủy Tiên lắc lắc vào tay chị như không cho chị cơ hội từ chối, chị Nhài lưỡng lự lắm. Cơ bản chị không phải là người quảng giao, sống nội tâm khép kín. Thủy Tiên thì không nói làm gì nhưng còn mẹ của Thủy Tiên nữa, chị Nhài chưa gặp bao giờ. Giả dụ như Thủy Tiên rủ cô đi ăn cái gì ở ngoài thì có lẽ cô sẽ không đắn đo nhiều.
Đúng lúc ấy thì một tiếng nói trong trẻo vang lên:
– Mẹ!!!!!!!!!!
Chích Bông từ đằng xa giật tay khỏi bố rồi lao về phía chị Nhài. Chưa đến nơi nhưng thấy hai bàn tay của “mẹ Nhài” xòe ra thì cô bé nhẩy mạnh một phát. Hai mẹ con dúi dụi xuýt chút nữa thì ngã bổ chửng ra đằng sau.
Anh Tiến ngại ngùng rón rén mãi một lúc mới đứng trước mặt của hai chị em, anh đưa tay lên chỉnh chỉnh cặp kính cho ngay ngắn:
– Con bé cứ đòi anh đưa đi gặp mẹ.
Thủy Tiên tủm tỉm. Nhìn anh Tiến thực sự rất đáng tin, nghe anh ngượng ngùng nói, trong lòng cô tự suy diễn ra một điều khác: “Không biết là bố và con ai muốn gặp nhiều hơn đây ta? Hihihihihi!!!!”.
Chưa để Nhài trả lời vì đang bận ôm bé Chích Bông, Thủy Tiên đã hỏi:
– Ơ, sao anh Tiến biết chị Nhài ở đây?
Anh Tiến nhà ta đã hơn đầu ba rồi, nhưng xem ra trình độ tán gái của anh cũng chỉ như cậu thanh niên học cấp III, anh chẳng che giấu được suy nghĩ trong lòng, vừa rồi mới nói ra một câu thôi mà đã để Thủy Tiên phát hiện ra điều mà anh ấp ủ. Đúng, không chỉ con bé Chích Bông muốn gặp “mẹ” nó, mà cả anh cũng thế. Từ lúc gặp Nhài đến nay, hình ảnh của người phụ nữ ấy cứ luôn ám ảnh anh mãi. Có lúc anh tự bao biện rằng Nhài giống với người vợ quá cố của anh. Nhưng anh lại tự lắc đầu xua tan ý nghĩ đó, bởi Nhài là Nhài, còn Huệ là Huệ. Hai người phụ nữ tuy giống nhau về mặt hình ảnh nhưng tính cách có khác nhiều. Huệ thì nhí nhảnh vui tươi, còn Nhài thì đằm thắm giống như loài hoa nhài nồng nàn thơm ngát.
– Anh …. Anh ….. vừa gọi điện cho Nghĩa thì mới biết Nhài ở đây. Con bé cứ nằng nặc bắt anh đi tìm “mẹ”.
Mặc kệ cho Thủy Tiên và anh Tiến nói chuyện. Chích Bông và Nhài cứ ríu rít bên nhau như xa cách cả nghìn năm rồi mới gặp lại. Nhài hỏi chuyện con ở nhà như thế nào? Đi học trên lớp ra làm sao? Bố cho ăn gì?
Cô bé con cứ thật thật thà thà trả lời từng câu một. Rồi như tủi thân lắm, bé rơm rớm nước mắt mách mẹ:
– Mà sao mẹ không về nhà, làm con cứ nhớ mẹ suốt. Hôm qua bố rang thịt bị cháy khét, thế mà bố vẫn bắt con ăn. Mẹ về nhà nấu cơm cho Chích Bông ăn đi.