Mùa Nước Nổi

Chương 138: Một nửa cái mông đít (4)

Cảm giác thốn không thể miêu tả bằng lời, kèm với một chút cái đau đớn ở tận sâu thẳm bên trong l*и lan tỏa ra bên ngoài làm toàn bộ vùng háng của Hằng ê ẩm. Cửa l*и Hằng loe rộng ra sát rịt vào gốc dươиɠ ѵậŧ. Toàn bộ cái ©ôи ŧɧịt̠ khủng bố của Nghĩa đã nằm trọn vẹn trong cơ thể Hằng, không thừa không thiếu một phân. Cửa tử ©υиɠ bị đẩy tuột vào sâu bên trong, dạ con bị chấn động mạnh.

Nghĩa giật mình vì câu thét lên của cô hiệu phó, cậu chợt nghĩ đến cô bạn thân Tuyết của mình, mỗi lần đau đớn gì đó kể là nhỏ nhất cũng thốt lên câu đó. Nhưng chỉ nghĩ thoáng qua thôi, trong hoàn cảnh này cậu chẳng nghĩ nhiều đến người khác, chỉ tập trung vào việc chính mà thôi.

Hằng không dám cử động mạnh vì vẫn còn đau, cô cúi xuống nhìn l*и mình, xem giờ nó hình thù ra sao. Cô xuýt chút nữa thì ngất đi khi nhìn vào mu l*и mình và mu ©ôи ŧɧịt̠ Nghĩa. Ở điểm giao nhau đó có ………. có máu.

Nghĩa cũng bắt đầu nhận ra điểm bất thường, cậu cũng nhìn xuống. Quả thật máu tươi rỉ ra, cậu hoảng quá làm ©ôи ŧɧịt̠ xìu xuống một chút:

– Cô ơi, hình như cô bị chảy máu.

Hằng cố gắng suy nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra. Vừa rồi lúc đóng sập phát quyết định thì cô cũng có đau thật, nhưng cái đau là đau thốn, chứ không phải đau nhói giống như rách da rách thịt.

– “Thôi chết tôi rồi! sao lại là hôm nay, mai cơ mà ……………. Là máu kinh”, Hằng nhận ra màu máu kinh, nó không đỏ tươi giống như máu thật mà nhạt hơn. Với lại cơ thể cô biết, đau vì bị rách l*и thì làm gì mà còn ngồi được ở trên háng như lúc này.

Nghĩa bần thần, cậu chưa từng chơi gái đến kỳ đèn đỏ bao giờ, có vài lần Thủy Tiên có gạ chơi nhưng cậu từ chối vì tục lệ ở quê không ȶᏂασ nhau ngày đến tháng, sợ đen. Hoàn cảnh này thật là bất khả kháng à:

– Cô đến tháng à? Sao không nói sớm.

Hằng cười một cách vô cùng khổ sở:

– Ai mà biết được, theo lịch là ngày mai cơ mà.

Đúng, theo lịch là ngày mai, nhưng Hằng không biết một chuyện, cái ȶᏂασ thần thánh vừa rồi của cô đã làm cho dạ con bị tác động, các niêm mạc bị nong ra tạo thành máu kinh chảy ra ngoài. Vì vậy nó đến sớm hơn 1 ngày cũng là có lý của nó.

Cũng là lần đầu tiên Hằng ȶᏂασ trai kỳ máu, thôi, đã trót thì trét, đã nhét vào rồi thì phải làm tới thôi, Hằng tặc lưỡi:

– Kệ nó đi.

Hằng mặc kệ Nghĩa có đồng ý hay không, cô bắt đậu cựa quậy hông để dươиɠ ѵậŧ ngoáy loạn xạ ở bên trong, quang thời gian nghỉ vừa rồi cũng đủ để l*и cô quen với kích thước mới. Ngoáy vài cái cô bắt đầu nhấp nhổm để dươиɠ ѵậŧ trượt ra ngoài rồi lại đóng vào. Mới vài cái thôi sự hưng phấn đã tăng lên rõ rệt.

Nghĩa cũng bắt đầu hưởng ứng theo, cậu không dám bảo cô hiệu phó ngừng lại, tiền công vác bàn còn chưa thu được đồng nào, không làm vừa ý con hổ cái này thì có mà làm không công cho người ta à.

– Pạch pạch pạch!

Tiếng ©ôи ŧɧịt̠ thút l*и nhanh dần theo sự hưng phấn của cả hai người. Nghĩa cũng nhiệt tình phụ họa bằng cách ȶᏂασ từ dưới lên trên. Kẻ tung người hứng, kẻ ném người bắt phối hợp nhịp nhàng.

Hằng rêи ɾỉ nhéo đầu ti Nghĩa:

– Sướиɠ l*и quá, không ngờ lại sướиɠ thế này. Côи ŧɧịt̠ to ȶᏂασ thích thật.

Có là cô giáo đi chăng nữa thì khi ȶᏂασ nhau rồi cũng chỉ là đàn bà, bộc lộ bản chất thật của mình mới là tận cùng của sự sung sướиɠ. Ấy thế nên Hằng bắt đầu dùng những từ ngữ mộc mạc đơn sơ trong làʍ t̠ìиɦ.

Hơn 5 phút trôi qua, Hằng bắt đầu đuối sức, những nhát nhấp không mạnh mẽ giống như lúc đầu, có lẽ vì đến tháng nên người cô cũng mệt nhanh hơn, chứ bình thường cô nhấp cả nửa tiếng không xi nhê.

Nghĩa biết được tình huống, cậu vẫn để Hằng ở trên bụng mình nhưng nhỏm dậy ôm lấy lấy tấm thân Hằng rồi đè cô xuống:

– Cô mệt rồi, để em.

Được lời như cởi tấm lòng, Hằng ngả xuống đầu kia ghế sopha, đầu gối lên cái áo khoác, hai chân gập lại co lên phía trên.

Chuyển tư thế nhưng ©ôи ŧɧịt̠ vẫn không rời l*и mới tài tình làm sao. Nghĩa đã chuyển từ thụ động sang chủ động, trước háng Hằng, Nghĩa quỳ hai đầu gối xuống ghế, hai bám vào hai bẹn đùi kéo cho mông cô hiệu phó nhô cao hẳn lên so với mặt ghế. Và cậu dập một cách từ tốn chứ không dám nhanh, cái cậu sợ nhất chính là nếu dập nhanh sẽ làm máu kinh phọt ra tung tóe.

Thấy Nghĩa dập từ từ, Hằng khẽ khàng nhắc nhở:

– Nhanh lên! Bảo vệ lên bây giờ.

Nhắc mới nhớ, Nghĩa cứ nghĩ đây là nhà nghỉ, hoặc nhà mình, định vừa ȶᏂασ vừa thưởng lãm. Cậu bắt đầu tăng tốc và không kiềm chế sự xuất tinh.

Quả nhiên, những tiếng òng ọc liên tục phát ra từ l*и Hằng vì nước l*и cộng với máu kinh phòi ra nhiều vô cùng. Người khác không biết thế nào chứ riêng đối với l*и Hằng, mỗi lần đến tháng thì máu kinh nhiều vô cùng, có thể gấp hai đến gấp ba lần người bình thường. Chẳng thế mà mỗi tháng cô đều chi tiền mua 2 bịch băng vệ sinh loại siêu siêu thấm.

Không dám rên to, chỉ dám ử ử trong cổ họng. Hằng sướиɠ đến mê tơi. Lần này, l*и cô được một cái ©ôи ŧɧịt̠ phải nói là vô cùng lý tưởng sọc vào, nó làm bướm vừa tê, vừa thốn vừa căng. Tất cả các cảm xúc tận cùng của tìиɧ ɖu͙© ấy lại đến cùng một thời điểm. Bảo sao cô không buông xuôi tất cả để tận hưởng.

Mỗi lần Nghĩa ȶᏂασ tới thì Hằng cũng dẩy mông hướng ngược lại, thành ra ©ôи ŧɧịt̠ và l*и va chạm nhau theo kiểu đâm sầm vào nhau. Dâʍ ŧᏂủy̠ hòa với máu nhễu xuống mặt ghế lênh láng, vì mặt ghế da không thấm nước nên nó trôi tuồn tuột xuống nền gạch đá hoa của căn phòng. Hiện giờ cả Hằng và Nghĩa đều chưa để ý đến việc này vì cả hai đang mải tận hưởng nhau.

Mỏi thế úp xuôi, Nghĩa lộn cô giáo Hằng chổng mông lên rồi thọc ©ôи ŧɧịt̠ vào từ phía sau, Hằng bò xoài trên ghế, đầu tì vào thành ghế cho khỏi bị xô đi vì mỗi cú ȶᏂασ của Nghĩa mạnh mẽ vô cùng. Mà càng ȶᏂασ mạnh Hằng càng sướиɠ tợn hơn, mồm cô ngậm luôn vào cái áo khoác để tiếng rên khỏi bật ra khỏi miệng.

Không kiềm chế, ấy vậy mà phải hơn hai chục phút Nghĩa mới bắt đầu có cảm giác muốn xuất tinh. Hằng cũng cảm thấy cơ thể mình bắt đầu biến đổi. Khi Nghĩa tăng tốc, dươиɠ ѵậŧ nở to ra hơn một chút làm ống âʍ đa͙σ phải to ra theo.

Nghĩa chu môi như một con sói sủa ánh trăng:

– Em ra …. Em ra …..

Hằng nhả cái áo khoác ra khỏi miệng, ngoảnh đầu lại phía sau nhìn Nghĩa, mông cũng bắt đầu giật giật theo vì cơn cực khoái cũng trực chờ phát tiết:

– Xuất đi em …… xuất vào l*и chị đi. Chị sướиɠ lắm …… sướиɠ l*и lắm rồi.

Và Nghĩa hét lên:

– “AAAAAAA!!!!!”, từng dòng, từng dòng tϊиɧ ŧяùиɠ nóng hổi bay ra như đạn pháo từ đầu lỗ sáo vào thẳng trong l*и Hằng.

Cảm nhận thấy tϊиɧ ŧяùиɠ, Hằng rùng mình sung sướиɠ. Cô đạt cực khoái cùng lúc với khi Nghĩa xuất tinh. Cả hai cực khoái cùng một lúc, hòa hợp đến độ hòa tan.

Phải đến một phút sau cả hai mới cực khoái xong, ©ôи ŧɧịt̠ thu nhỏ lại còn hơn phân nửa từ từ thoát khỏi cái l*и vẫn còn những cơn co bóp nhỏ.

Hằng xuội người xuống nằm sấp trên ghế. Ở trong l*и cô, tϊиɧ ŧяùиɠ, dâʍ ŧᏂủy̠ hòa lẫn máu kinh tạo thành một mầu phớt hồng. Tạo hóa trêu ngươi, cái mầu phớt hồng ấy giống y như mầu của chiếc áo dài mà cô đang mặc trên người.

Nghĩa ngồi ngửa thở hồng hộc lấy lại sức. Cậu cực kỳ thỏa mãn. Không ngờ trong cái vất vả ngày hôm nay lại được ȶᏂασ một người đẹp cực kỳ sεメy như vậy. Người phụ nữ này là thứ 4 trong cuộc đời tìиɧ ɖu͙© của mình. Nói ai hơn ai sẽ rất khó, bởi mỗi người mỗi vẻ mười phân vẹn mười. Cẩm Tú thì nhẹ nhàng da diết. Chị Mận thì mạnh mẽ khốc liệt. Thủy Tiên trẻ trung mơn mởn. Còn cô Hiệu phó đang nằm chổng mông đây thì sεメy và đam mê.

Nếu có một người phụ nữ nào đó hội tụ được tất cả các yếu tố ấy thì tốt biết bao nhỉ? Có đấy, một người ở ngay bên cạnh Nghĩa hội tụ đủ những yếu tố ấy, chỉ có điều Nghĩa chưa nhận ra mà thôi.

——-

Sáng thứ 7 này, cả hai chị em cùng ra khỏi nhà một lúc. Nghĩa chở chị đến chợ Đồng Xuân. Cả buổi tối ngày hôm qua, hai chị em và Thủy Tiên nữa bàn bạc về tương lai và công việc của chị Nhài. Sau một hồi động viên, thuyết phục, cuối cùng chị Nhài đã đồng ý đến làm cùng Thủy Tiên ở shop quần áo. Thủy Tiên mừng lắm, có chị Nhài làm cùng cô đỡ đi được khối việc, nhất là những việc quản lý và mang tính chất tiền nong. Hai đứa em Kiên – Trinh cần thêm rất nhiều thời gian nữa mới có thể làm được, hiện giờ chúng chỉ làm những công việc chân tay bưng bê mang vác đóng hàng mà thôi.

Chị Nhài cũng mừng trong lòng, thực sự là cô cần một công việc để làm. Trước là để giải tỏa những nỗi trống trải buồn phiền trong lòng, ngồi ở nhà không cứ nhớ đến đứa con gái hoài. Thứ nữa là cũng cần kiếm tiền, để em trai nuôi ngày một ngày hai còn được chứ lâu dài là không được. Với lại cô cũng cần có tiền để chuẩn bị cho tương lai sau này nuôi con. Theo như những gì bên công an nói, thời gian tới nhất định họ sẽ tìm lại đứa con cho cô, dù có phải tìm trong và ngoài nước họ cũng sẽ tìm ra. Việc của cô bây giờ chính là chuẩn bị tất cả mọi thứ cho việc đón con trở về.

Đưa chị đến shop xong, Nghĩa đi thẳng sang bên vườn ươm luôn. Từ ngày bắt đầu làm việc ở vườn ươm đến nay, cứ thứ 7 chủ nhật nào cậu cũng có mặt, chưa vắng buổi nào.

Sang đến nơi cũng vừa kịp thời gian mọi người bắt đầu vào việc. Hôm nay bác Tập phân công Nghĩa làm ở khu trồng nấm rơm. Việc trồng nấm cũng không khó gì, dinh dưỡng cung cấp cho cây nấm sinh trưởng và phát triển chỉ là các bầu trấu có ngâm tẩm chất dinh dưỡng. Bầu nấm là cái túi nilong đen có chọc thủng lỗ nhằm tạo đối lưu không khí, bầu nấm được treo lên các giá đỡ. Hàng ngày đều phải phun chất dinh dưỡng vào bầu. Có vậy thôi.

Nghĩa rất hứng thú với việc trồng nấm, cậu nhận thấy việc này rất phù hợp để đưa về quê mình, có thể tạo thêm một nghề mới cho chính mẹ cậu và những người dân trong xóm bãi. Trồng nấm không mất nhiều thời gian, chủ yếu là kỹ thuật canh tác, đầu tư ban đầu cũng không lớn. Nấm sau khi thu hoạch có thể bán được ngay, bán ở nhiều nơi, hiệu quả kinh tế vượt trội hơn hẳn so với trồng ngô trồng khoai.

Vừa đặt cái bình xịt xuống đất ở cửa khu trồng nấm, một chị cũng là người làm ở vườn ươm hớt ha hớt hải chạy chưa chạy tới nơi đã nói oang oang:

– Nghĩa! Nghĩa, bác tập gọi em kìa. Nhanh lên, hình như bác bị làm sao ấy.

Nghĩa vội chạy về phía chị, cũng là về phía khu nhà chính ở giữa vườn ươm. Vừa chạy vừa nói:

– Bác bị làm sao hả chị?

– Chị cũng không biết, bác bảo chị gọi em. Nhanh lên.

– Vâng. Vâng. Vâng.

Nghĩa vội chạy về phía nhà chính, không nhìn thấy bác ở chỗ sân, nơi có bàn uống nước mà bác vẫn hay ngồi. Nghĩa chạy vào trong nhà thì thấy bác nằm một mình trên chiếc giường đơn. Nghĩa lại gần hỏi:

– Bác Tập, bác bị làm sao vậy ạ?

Mái tóc dài bàng bạc của bác Tập lòa xòa ra trước mặt, khuôn mặt bác trắng nhợt nhạt, hơi thở khó khăn, miệng bác thều thào:

– Không sao đâu, khó thở tí thôi. Về nhà lấy thuốc cho bác, bảo cô Hồng đưa cho.

Nghĩa lo lắng khi nhìn thấy bộ dạng này của bác, bác đã hơn 60 tuổi rồi nhưng vẫn miệt mài lao động chẳng nghỉ ngày nào. Có lẽ trồng cây đối với bác là một niềm vui, chứ kiếm tiền chỉ là mục đích phụ:

– Vâng, cháu về ngay đây ạ. Bác chờ cháu tí. Mà thuốc gì hả bác.

Bác Tập xua tay:

– Về luôn đi, thuốc huyết áp cao. Cô Hồng biết đấy.

Nghĩa quay lưng chạy một mạch ra chiếc xe máy của mình rồi nổ máy phi về nhà bác Tập, nhà bác cũng chỉ cách vườn ươm có hơn một cây số, mấy lần Nghĩa đã đến rồi.

Nhà bác Tập là một nhà dạng biệt thự 3 tầng nhưng xây đơn giản chứ không cầu kỳ, xây kiểu này vì đất rộng. Đứng ở cổng sắt, Nghĩa bấm chuông mấy lần nhưng không thấy cô Hồng ra. Nghĩa ngẩng mặt lên gọi to:

– Cô Hồng ơi, cô Hồng ơi!

Nhưng vẫn không thấy ai trả lời. Cậu lẩm bẩm: “Chẳng lẽ cô Hồng không có ở nhà”.

Gọi thêm mấy lần nữa cũng không thấy ai trả lời. Bác Tập thì đang bệnh nằm kia, giờ không lẽ về không? Nghĩa thò thay vào bên trong xem cửa có khóa không, có thể cô Hồng đang ngủ không nghe tiếng mình gọi chứ giờ này thì thường cô vẫn ở nhà, có thể sắp nấu cơm để buổi trưa mang ra cho chồng và Nghĩa.

Cũng may, cửa chỉ cài thôi chứ không có khóa. Đẩy cánh cổng, Nghĩa dắt xe vào trong sân. Gọi thêm vài ba câu nữa vẫn không thấy cô Hồng trả lời. Cảnh cửa nhà bằng gỗ mầu cánh dán chỉ khép hờ thôi, không khóa.

Nghĩa lại mạnh dạn thêm một lần nữa đẩy cửa nhà bước vào trong. Bên trong, tầng 1 rất rộng, một bộ trường kỷ nằm ở góc làm nơi tiếp khách, phía sau là khu bếp được ốp đá mầu trắng toát, có một bộ bàn ăn bằng đá. Cầu thang đi lên tầng nằm ở giữa có cái trụ cầu thang bằng gỗ rất to, mặt bậc lát đát granit.

Nghĩa lại gọi thêm mấy câu: “Cô Hồng ơi, cháu Nghĩa đây” nhưng không có tiếng trả lời. Lúc này Nghĩa lại lo thêm một vấn đề khác, rằng cô Hồng bị làm sao chứ không đơn giản là cô không nghe thấy tiếng Nghĩa gọi, cô có ngủ quên thì mình vào tận trong nhà gọi cũng phải nghe thấy tiếng chứ. Đừng có nói là cả hai vợ chồng rủ nhau ốm cùng một lúc đấy nhé.

Nghĩa phăm phăm đi lên tầng 2, tìm từng phòng với suy nghĩ là có khả năng cô Hồng bị làm sao.

Hết bậc cầu thang tầng 1, có 2 phòng là phòng ngủ, một căn phòng thì đóng kín mít, còn một phòng thì hở ra đến 1 ngang tay. Theo phản xạ, Nghĩa nhìn vào căn phòng này, quả nhiên có người, và đó chính là cô Hồng.

Nhưng Nghĩa chỉ nhìn thấy lưng và sau gáy cô Hồng thôi, hình như cô đang ngồi trước bàn làm việc thì phải.

Ghé mắt vào sát cánh cửa, định đưa tay lên gõ thì Nghĩa khựng lại, bởi cô Hồng đang đeo tai nghe, loại tai nghe trùm từ tai bên nọ sang bên kia, cô ngồi trước màn hình máy vi tính. Vì bị che mất tầm mắt nên cậu chưa nhìn thấy màn hình tivi chiếu cái gì.

Quan sát kỹ thêm, Nghĩa há hốc mồm khi nhìn thấy hai chân cô dạng ra hai bên vắt lên bàn, qua khe hở giữa mặt ghế và tựa ghế, một nửa mông đít của cô Hồng trắng phóc, đầy đặn lọt vào mắt Nghĩa. Một tay cô đang đưa ra đưa vào phía trước háng. Dỏng tai lên nghe mới thấy những âm thanh nho nhỏ vang lên từ phía cô:

– Ư ư ư ư, Ư ư ư ư ư ư ư ư !!!!!!!!!!!!!!!!

Cậu bịt miệng mình nhưng ánh mắt vẫn không rời cô Hồng qua khe cửa, cậu thầm nghĩ trong lòng: “Không lẽ cô Hồng đang xem phim sεメ thủ da^ʍ?”.

Quả đúng như vậy, cô Hồng đang cởi truồng xem phim sεメ và thủ da^ʍ bằng cái dươиɠ ѵậŧ giả mà cô em gái cho. Nói cho chính xác là những đĩa phim sεメ cũng của em gái cho nốt.

Nghĩa phân vân không biết phải làm thế nào. Đứng yên mà xem cô thủ da^ʍ thì sướиɠ thật đấy nhưng không biết bao giờ cô mới xong, trong khi bác Tập thì nguy cấp, nếu không có thuốc thì không biết sẽ như thế nào. Mà gọi cô luôn thì sẽ xảy ra sự kiện dở khóc dở cười làm cả cô và cháu đều ngượng. Đến giờ phút này mà nói, Nghĩa hoàn toàn không xấu về cô Hồng. Biết cô và bác Tập đến nay đã gần cả năm, trước nay cô luôn luôn là người đoan chính, chỉn chu và nghiêm túc. Nhưng cậu cũng hiểu, cái hành động của cô Hồng lúc này do đâu mà nên nỗi, bác Tập không còn trẻ nữa, bệnh huyết áp cao lại luôn bên mình, cô Hồng còn trẻ, ngang tuổi mẹ và cô Cẩm Tú, chắc chắn vẫn còn nhu cầu tìиɧ ɖu͙©. Hành động của cô là chuyện bình thường thôi.

Cứ suy nghĩ miên man như thế làm Nghĩa tạm thời chưa thể quyết định thế nào có phải, cậu đang ở tình huống mà người ta gọi là tiến thoái lưỡng nan. Gọi cũng không nên mà không gọi cũng không nên. Thành ra cứ vừa nghĩ vừa nhìn vào nửa cái mông đít đẫy đà trắng phau ấy thôi.

– “Mình phải làm gì bây giờ?”, câu hỏi ấy cứ vang mãi trong đầu Nghĩa thôi.

Bất giác, c̠ôи ŧɧịt̠ cửng tếu lên trong quần. Cái tật nổi hứng với người lớn tuổi liệu có làm hại cậu không? Câu hỏi này xin dành cho chương 139 tại TruyenVKL.com.