Những Ngọn Lửa Tình Trên Con Đường Làm Quan

Chương 126: Cam đoan hầu hạ tốt

CHƯƠNG 126: CAM ĐOAN HẦU HẠ TỐT. ( edit TruyenHD )

Chờ Trương Đạt rời đi, Triệu Đắc Tam liền kéo cửa lên đi nhà kho.

Lúc hắn đẩy cửa ra thì Trương Ái Ái cùng béo tỷ đang ngồi sưởi ấm quanh một cái bếp củi nhỏ, trong nhà kho toàn thiết bị vật tư, trông thấy cảnh này Triệu Đắc Tam trách cứ: Ai bảo các ngươi đốt lửa trong nhà kho! Còn không mau dập lửa!”

Hai nữ nhân bị hắn dọa liền vội vàng đứng lên, dùng chân vội vàng dập lửa, Triệu Đắc Tam linh cơ khẽ động, vừa vặn mượn cơ hội đuổi béo tỷ đi,nói Béo tỷ, ngươi đi lấy nước đi, dùng nước dập lửa cho kỹ, nhà kho nhiều đồ như vậy, lần sau đừng có đốt lửa ở đây!”

Béo tỷ cúi đầu khom lưng vội vã đi ra khỏi nhà kho, Triệu Đắc Tam lúc đó mới giãn mặt ra, ngữ khí hòa hoãn, nhìn thẳng mặt Trương Ái Ái nói:”Trương tỷ, trong nhà kho lạnh lắm hả?”.

"Là có chút lạnh... Béo tỷ nói châm lửa sưởi ấm... Ngươi đừng trách tội chúng ta... Lần sau chúng ta không dám..." Trương Ái Ái hơi hơi giương mắt lên, nhát gan ấp úng nói, thần sắc có chút kinh hoảng, lại có chút ngượng ngùng, cô có vài ngày không có gặp Triệu Đắc Tam, gần giống như sắp hai tháng không có cái kia.

Một thiếu phụ chừng ba mươi tuổi, sinh lý khá mạnh, không có trải qua quan hệ đủ, giống như là một loại tra tấn vậy. Lần này Triệu Đắc Tam chủ động tới nhà kho, làm cho Trương Ái Ái bắt đầu xuân tâm bạo động.

Triệu Đắc Tam đi ra phía trước, duỗi ra một cái tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay có chút run run của cô, cảm giác rất băng lãnh, quan tâm nói: " Trương tỷ, sao trời lạnh như vậy mà ngươi không đeo bao tay, tạnh lạnh toát rồi a.”

Trương Ái Ái bị hắn nắm lấy tay của mình, rất lâu không có cảm nhận được hơi ấm cùng khí tức của nam nhân, trong lòng có chút khẩn trương, hai má chăm chú lộ ra có chút hồng nhuận, hơi thở có chút đình trệ, thở khẽ, nói: "Tiểu Triệu, ngươi... Ngươi thế nào hôm nay có thời gian đến nhà kho?"

"Ái tỷ, ta tới là muốn nói cho ngươi một tin tức tốt." Triệu Đắc Tam nội tâm vui sướиɠ đè nén không được, muốn cùng cô chia sẻ, biểu lộ nhẹ nhõm cười, chăm chú nắm lấy tay của nàng, khiến cô loạn tâm như chú nai con, khí tức nam nhân toát ra làm cô có chút say mê, nâng lên khuôn mặt cô có chút ngượng ngùng, nhìn thẳng hắn một chút, rủ xuống mí mắt, nhẹ lời thì thầm hỏi: "Cái gì... Tin tức gì tốt?"

"Ta được điều đến phòng an chất rồi."

Trương Ái Ái nghe xong, trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt, mừng thay cho hắn nói: "Tiểu Triệu, ngươi lên chức a?"

Triệu Đắc Tam gật gật đầu: "Rốt cục không cần bị tên Trương Đạt sai vặt nữa.”

Trương Ái Ái vừa nghĩ tới Triệu Đắc Tam rời phòng hậu cần, về sau liền không có nhiều thời gian như vậy tiếp xúc với hắn, trong lòng có chút mất mác, buông thõng mặt, lạnh nhạt nói: "A, kia... Vậy chúc mừng ngươi."

"Ái tỷ, buổi chiều tan tầm ngươi về nhà trước đi, ta đi tới nhà ngươi tìm ngươi, được không?" Triệu Đắc Tam quỷ tiếu hỏi nàng, dùng một cái tay nâng lên cằm của nàng, nhìn thẳng nàng.

Loại ánh mắt kiên định cùng khí tức nam nhân toát ra, khiến Trương Ái Ái hô hấp hỗn loạn, mắt nhìn hắn, gật gật đầu.

Lúc này bên ngoài cửa kho hàng vang lên tiếng bước chân lộn xộn, béo tỷ tiến đến, Triệu Đắc Tam buông tay nàng ra vỗ nhẹ hai cái trên vai thơm, nói: "Vậy được, cứ như vậy."

Béo tỷ đã mang nước đến, Triệu Đắc Tam quay đầu lại sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, trừng mắt mắt dọc phân phó nói: "Dập lửa cho kỹ, lần sau không cho phép đốt lửa ở nhà kho!”.

"Được rồi tốt." Béo tỷ cười tủm tỉm cúi đầu khom lưng, lấy nước tới tưới tắt đống lửa.

Triệu Đắc Tam quay nháy mắt với Trương Ái Ái, liền đi, đi đến cửa nhà kho nhớ tới chính sự, dừng bước lại quay đầu lại hỏi: "Ái tỷ, nhà kho gần đây có kiểm kê qua không?"

Trương Ái Ái ngẩng đầu nói: "Hai ngày trước mới kiểm qua."

"Có xảy ra mất hay thiếu gì không?"

Trương Ái Ái lắc đầu: "Không, sao vậy?"

"Vậy là tốt rồi, ta phải đem công việc nắm rõ một chút."

Triệu Đắc Tam từ nhà kho ra, đi gõ cửa phòng làm việc trương đạt, hướng hắn báo cáo, trở lại trong văn phòng sưởi ấm, hút thuốc, chờ đợi tan tầm.

Điện thoại trên bàn phát ra âm thanh, hắn cầm lên xem xét, trên màn ảnh hiện ra hai chữ"Trương cục", Triệu Đắc Tam vui vẻ nghe máy.

"Tiểu Triệu, đọc quyết định điều động chưa?”

"Trương cục, ta đã đọc rồi, cám ơn ngươi a, ngài thật sự là nhất ngôn cửu đỉnh, nói xử lý liền thành toàn cho ta a.”

Trong điện thoại Trương Ái Linh cười khẽ hỏi: "Tiểu Triệu, vậy ngươi làm như thế nào cảm tạ ta nha?"

"Trương cục, ta thật sự là có thiên ngôn vạn ngữ đều nói không thể biểu lộ hết sự cảm kích trong lòng ta, xem ra cách tốt nhất chỉ có thể là lấy thân báo đáp.” Hắn hắc hắc vui đùa, chọc cho Trương Ái Linh khanh khách cười"Lấy thân báo đáp nha, thì không cần, chỉ cần khi ta gọi ngươi có mặt là được.”

"Trương cục, ngài yên tâm, chỉ cần ngài cần, ta Triệu Đắc Tam tuyệt đến, cam đoan hầu hạ tốt ngài, hắc hắc..."

"Tiểu Triệu, ngươi cái tên này thật sự ngọt ngào, ta thích! Xem ra ta không có phí công đề bạt ngươi, về sau có cơ hội cứ biểu hiện ra, ngươi nhất định sẽ không uổng phí."

Thao! Lão tử vì thay đổi một cái chức vị nho nhỏ, còn tí nữa bị hấp thành cái xác khô, cũng may không phải là dã tràng se cát, Triệu Đắc Tam thầm nghĩ, ngoài miệng dỗ ngon dỗ ngọt lấy lòng nói: "Đúng vậy đúng thế...

thay cái cương vị, sắp bị ngươi cái này lão bà hút thành người khô, còn không ra điểm hiệu quả kia thật là lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng, Triệu Đắc Tam thầm nghĩ, ngoài miệng dỗ ngon dỗ ngọt lấy lòng nói: "Đúng vậy đúng thế... Cảm tạ Trương cục ngài thưởng thức cùng vun trồng, ta Triệu Đắc Tam nhất định sẽ có ơn tất báo có qua có lại... Người khác là tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo, hôm nay là Trương cục ngài đề bạt chi ân ta Triệu Đắc Tam muốn tuôn ra tinh tương báo, ha ha..."

Trương Ái Linh sau khi nghe xong, cười khanh khách nói: "Tiểu Triệu, tiểu tử ngươi rất là khôn khéo, không riêng gì ta thích, trong cục mấy lão đồng chí cũng đánh giá ngươi rất cao, nhưng mà chỉ dựa vào công phu miệng lưỡi thì chưa đủ, đến phòng an chất cần phải biểu hiện tốt một chút mới được a."

"Trương cục ngài yên tâm, tuyệt đối sẽ làm việc cho tốt, sẽ không cho ngài mất mặt."

"Tiểu Triệu, ngươi cũng không phải là làm việc vì mặt mũi của ta, mà ngươi nên làm việc vì chính mặt mũi của ngươi, về sau nếu ngươi làm tốt tự nhiên sẽ có vị trí tốt bố trí cho ngươi, làm không tốt coi như ngươi tự đánh mất cơ hội, ta không phải năng lực thông thiên, cũng có ngày ta phải về hưu hoặc chuyển công tác, thế nhé, cúp trước."

Tiếp điện thoại Trương Ái Linh xong, đã đến lúc tan việc, hắn đã chờ khoảng hai mươi phút, thuận tiện thu thập một chút vật dụng trên bàn làm việc của hắn, chờ người trong cuc tan tầm, mới mang tay nải từ hậu cần đi ra.

Đi đến tiền viện thì gặp Vương Quốc An chuẩn bị lên xe, hướng hắn cười tủm tỉm nói: "Tiểu Triệu a, chúc mừng ngươi a, điều đến phòng an chất nha.” Khuôn mặt hắn tươi cười giống như chưa từng phát sinh cái gì.

"Đa tạ lãnh đạo khen ngợi nha, ha ha..." Triệu Đắc Tam cười ha hả nói, "Lãnh đạo cũng mới tan tầm nha?"

"Ừm." Vương Quốc An cười tủm tỉm gật gật đầu, khóe miệng gạt ra một tia cười quỷ quyệt, chui vào trong xe, đầy bụng tức giận, lại không có chỗ phát tiết, kìm nén đến mặt đỏ tới mang tai.

Triệu Đắc Tam đã sớm lĩnh giáo qua những bản lãnh của các vị lãnh đạo, ngoài mặt thì như không có gì, hòa thuận vui vẻ, nhưng bên trong âm thầm tính toán hại nhau. So với ngày mới tới than đá cục, hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều, hắn dần dần tiến vào con đường quan lộ, hỉ, nộ, ái, ố, cũng dần dần không còn biểu lộ ra mặt,

Từ trong cục ra, Triệu Đắc Tam liền chận một chiếc taxi nhảy lên, trực tiếp đi tới nhà Trương Ái Ái.

Mùa đông ở Tây Bắc du dương trời rất ngắn, tiến vào trong xe taxi thì trời đã đen như mực,cuộc sống về đêm cũng không phải là rất muôn màu muôn vẻ

Đến ngoại ô thành phố nhà của Trương Ái Ái ở đầu ngõ, Triệu Đắc Tam thanh toán tiền xe, nhảy xuống xe, nhớ tới Trương Ái Ái thiếu phụ này cùng hắn quan hệ kiểu nửa trong đã muốn nửa ngoài còn e, khiến hắn sôi máu ngứa ngáy không chịu được, cười tủm tỉm tiến vào ngõ nhỏ, đi vào cửa nhà nàng, nắm lên vòng cửa "Ba ba ba..." Gõ mấy lần.

Một lát, Triệu Đắc Tam chỉ nghe thấy trong viện truyền đến tiếng bước chân dồn dập nhẹ nhàng, hướng phía cửa đi tới, cách một cánh cửa dừng lại, truyền đến thanh âm Trương Ái Ái lặng lẽ: "Là Tiểu Triệu sao?"

"Vâng, Ái tỷ." Triệu Đắc Tam đáp lại, đã không thể chờ đợi nghĩ từ phía sau ôm lấy cô đè ra mà dày vò một phen.

Cửa kẽo kẹt mở ra, ánh đèn yếu ớt, hai người tương hỗ nhìn đối phương, Trương Ái Ái gương mặt hồng nhuận, có chút thở dốc, ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Mau vào đi."

Triệu Đắc Tam bước chân cũng không hề động, mà là đắm đuối cười, hai tay khoác lên trên vai thơm của nàng, nhẹ nhàng kéo một phát, liền đem cô ôm vào trong ngực, Trương Ái Ái thân thể như không có xương, mềm nhũn ghé vào trên l*иg ngực rộng lớn rắn chắc của hắn.

"Ái tỷ, ngươi đã đi ngủ rồi a?" Triệu Đắc Tam nhìn nàng mặc đồ ngủ, bèn hỏi.

Trương Ái Ái tại trong ngực hắn hạnh phúc gật đầu: "Ừm, hài tử vừa ngủ, ta cũng đi ngủ."

Lúc này đột nhiên từ chỗ sâu ngõ hẻm truyền đến vài tiếng ho khan, hẳn là có người muốn đi qua, Trương Ái Ái thất kinh từ trong ngực hắn tránh ra, lôi kéo cánh tay của hắn nói: "Mau vào đi." Đem Triệu Đắc Tam kéo vào, nhanh chóng đóng lại cửa gỗ.

Triệu Đắc Tam xoay người, vội vàng đưa nàng đặt lưng ở trên cửa, một tay nắm ở đầu của nàng, một tay đặt ở bộ ngực ngoài lớp áo ngủ mà nắn bóp.

Trương Ái Ái chờ giờ khắc này đã quá lâu, hơn mười ngày không có trải qua việc quan hệ, thiếu phụ đã động xuân tâm, cả người như muốn nổ tung, cô kích động không thôi kịch liệt cùng Triệu Đắc Tam giao lưu “miệng lưỡi” hô hấp dồn dập, thân thể chập trùng, bộ ngực như muốn xé tan lớp áo ngực mà ra.

Triệu Đắc Tam cắn nhẹ cổ của nàng hỏi: "Ái tỷ, muốn ta không? Muốn ta làm ngươi không?"

"Muốn... Muốn." Trương Ái Ái hất cằm lên có chút thở dốc, cảm giác thân thể đã khô nóng, chỗ kia đã ngứa không chịu nổi, hai tay đặt ở trên lưng Triệu Đắc Tam vuốt ve, cào lung tung.

"Ái tỷ, ta đêm nay để ngươi thật thoải mái một chút!" Triệu Đắc Tam ở trên cổ của nàng hôn dồn dập, hai tay nắm lấy cổ áo áo ngủ, thô man dùng sức kéo một cái, dây lưng áo ngủ liền mở, áo ngủ mở ra hai bên, một cặρ √υ' trắng non nhảy ra ngoài, nhảy nhót mệ hoặc cực kỳ..

"Oa! Yêu tỷ, ngươi không có mang nịt vυ' a?" Triệu Đắc Tam mừng rỡ lộ ra quỷ tiếu, liền đem miệng không ngừng cắи ʍút̼ hai đầṳ ѵú, tay thì liên tục nhào nặn khiến cặρ √υ' trở thành muôn hình vạn trạng.