Những Ngọn Lửa Tình Trên Con Đường Làm Quan

Chương 127: Thăng quan

CHƯƠNG 127: THĂNG QUAN. ( edit TruyenHD )

Hắn mới mơn trớn mà Trương Ái Ái đã cảm thấy thân thể tê dại, toàn thân nóng hổi khô nóng, hai tay ôm lấy đầu của hắn ghì chặt vào ngực mình, hai bên đùi kẹp chặt vào nhau mà ma sát, hận không có cái gì kẹp vào giữa chân để nàng cảm thấy dễ chịu hơn.

"Tiểu Triệu... Tiến... Vào phòng đi thôi..." Trương Ái Ái bị hắn cắn núʍ ѵú cương cứng, thân thể có chút cứng ngắc, ngay cả đầu ngón chân cũng đã tê dại, thực sự chịu không được trêu đùa, nắm chặt lấy bờ vai của hắn, dục hỏa thiêu đốt, hơi thở dồn dập thở phì phò

Triệu Đắc Tam thấy nàng đã nhịn không được, thế là đột nhiên hai tay ôm ở trên mông cô, đưa nàng hướng lên trên nâng lên một chút, phân phó nói: "Ôm chặt cổ của ta, chân kẹp lấy eo."

Trương Ái Ái kinh hoảng a một tiếng, chiếu theo phân phó làm, cô còn là lần đầu tiên bị nam nhân ôm ở trên người, cánh tay ôm lấy cổ của hắn, hai chân kẹp lấy hắn, phía dưới hạ thân vừa vặn dán chặt lấy bảo bối cứng rắn của Triệu Đắc Tam, cảm giác thật sự là ngứa ngáy, cô thầm nghĩ nếu như đại bảo bối có thể đâm thủng quần mà chọc tới âʍ đa͙σ cô....

Triệu Đắc Tam ôm cô vào phòng, vén rèm cửa lên đi vào, gặp con trai của nàng trên giường đang ngủ, nhỏ giọng hỏi: "Ái tỷ, ngay ở chỗ này sao? Con của ngươi đang ngủ a."

Trương Ái Ái dục hỏa đốt người, đói khát khó nhịn, dồn dập nhỏ giọng nói: "Tiểu Triệu, không có chuyện gì, con của ta ngủ rất say, chúng ta hạn chế âm thanh là được rồi."

Triệu Đắc Tam liền yên tâm đưa nàng thận trọng đặt lên giường, "Đem cái thằng ranh con hướng bên cạnh di chuyển một chút, để lấy khoảng trống đưa đẩy”. Hắn nhỏ giọng nói, đem đứa con của Trương Ái Ái xê dịch sang một chút.

Trương Ái Ái đã chui vào trong chăn, lộ ra khuôn mặt đỏ thắm, con ngươi nóng bỏng, mị nhãn như tơ, vội vàng nói: "Tiểu Triệu, mau vào, trong chăn rất ấm áp... Nhanh..."

Triệu Đắc Tam đắm đuối cười, lấy tốc độ cực nhanh thoát y sạch sẽ,xốc chăn lên chui vào, lập tức ôm lấy Trương Ái Ái.

"Chờ một chút, ta cởϊ áσ ngủ ra đã.” Cô ngồi dậy, cởϊ áσ ngủ từ trong chăn rồi vứt ra ngoài, bị hắn lập tức ôm lấy, thân thể của hắn rất lạnh, cô nhỏ giọng kinh hô: "A, Tiểu Triệu, ngươi lạnh quấ.”

Triệu Đắc Tam một cái tay nắm chặt một bên ngực, tay còn lại lần mò về cái động thiên thai giữa hai chân nàng, cô thuận nước đẩy thuyền, để hắn dễ dàng sờ tới nơi rừng rậm kia.

Triệu Đắc Tam sờ đến động khẩu đào nguyên, cảm giác đã là ướt sũng, " Ái tỷ, thật là ướt nha, **, hắc hắc..." Hắn đem ngón giữa trơn mượt cắm vào bên trong.

"Ây... nhẹ thôi..." Trương Ái Ái thở hổn hển, tiến vào trong ngực của hắn, cũng duỗi ra một cái tay mò tới bẹn hắn, nhỏ giọng kinh hô: " Cứng quá, đút vào được chưa?”

Da^ʍ nữ này, đã không thể chờ đợi! Triệu Đắc Tam trong lòng tự nhủ, trở mình, đưa nàng đè ở phía dưới, nâng thần thương lên, nhằm thẳng vào cánh rừng rậm mà đâm tới, Trương Ái Ái Ách" kêu một tiếng, nâng lên hai chân quấn ở ngang hông của hắn, nâng cao acsi mông, lập tức truyền đến "Bành bành..." thanh âm va chạm giữa bụng dưới và mông.

Trên chăn chập trùng, từ bên trong truyền đến tiếng thở dốc thở hổn, Trương Ái Ái cảm giác thân thể thật giống như bị lửa thiêu đốt, phía dưới bị thần thương đâm liên tục khiến thân thể có chút bành trướng, nước chảy thành sông, dọc theo âʍ đa͙σ chảy xuống dọc khe mông xuống giường, rất nhanh đã ướt một mảng lớn ga giường.

Lâm trận được hơn mười phút, Trương Ái Ái cảm giác sâu trong âʍ đa͙σ có một chút nứa ngáy, tựa như là sâu bên trong chuẩn bị có một dòng suối nhỏ phun trào, thở hổn hển, ôm chặt lấy Triệu Đắc Tam rêи ɾỉ nói: "Nhanh lên... Dùng sức... Nhanh lên... Ta nhanh... Nhanh đến...

Cho ngươi toại nguyện! Triệu Đắc Tam xấu xa nghĩ, nâng đùi nàng lên, "Bành bành..." Dùng hết sức, mỗi một nhát đều là đâm tới tận cùng, mỗi lần đều khiến ngọc dịch tràn sang hai bên mép.

"Dùng sức... Nhanh lên... Nhanh lên..."

"A..." thân thể Trương Ái Ái run rẩy kịch liệt, cô rốt cục đạt tới cực khoái đỉnh phong, thân thể co rút, không ngừng run rẩy, âʍ đa͙σ co bóp kịch liệt.

Hài tử Trương Ái Ái bị tiếng kêu lớn đánh thức, mở ra mắt còn đang ngái ngủ, nghiêng đầu sang, trông thấy bên người mẹ hắn chăn mền lên xuống chập chùng, tò mò không kìm nén nổi, lật chăn lên.

Chăn mền xốc lên, nhi tử Trương Ái Ái trừng to mắt, gương mặt ngây thơ hiếu kì vạn phần: "Mẹ, ngươi cùng cái thúc thúc này đang làm gì?"

Triệu Đắc Tam cùng Trương Ái Ái bất thình lình bị thanh âm dọa đến thất kinh, dưới tình thế cấp bách, Triệu Đắc Tam từ trên người nàng đứng lên, từ trong thân thể của nàng rút ra bảo bối. Cây bảo bối to lớn, thẳng tắp đứng thẳng, con trai nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm bảo bối, , kinh hô nói: "A! Mẹ, sao hắn lại dùng cái vật lớn như vậy cắm vào cái chỗ đi tiểu của người? Ngươi là đại phôi đản, ngươi khi dễ mẹ ta! Ngươi khi dễ mẹ ta!" Nói bổ nhào vào Triệu Đắc Tam dùng nắm đấm đấm hắn.

Trương Ái Ái sửng sốt một hồi, lúc này mới định thần lại, nắm qua áo ngủ khoác lên người, thân thể còn rất mềm nhũn, cật lực ngồi xuống, ôm lấy nhi tử nói: " Con trai! Con làm gì thế! Tranh thủ ngủ đi!”

Đứa bé khóc, nói: "Mẹ! Hắn dùng vật lớn như vậy cắm vào cái chỗ đi tiểu của người! Hắn khi dễ người! Ô ô ô..."

Trương Ái Ái thật sự là vừa tức vừa buồn cười, bị con của cô trông thấy một màn này cảm thấy rất xấu hổ, vốn là mặt đỏ thắm gò má lúc này càng đỏ thắm thêm, ngượng ngùng nhìn thoáng qua Triệu Đắc Tam , cúi thấp đầu xuống, nói: "Tiểu Triệu, ngươi nhanh lên mặc quần vào đi."

Triệu Đắc Tam ngược lại là không nhanh không chậm, dương dương đắc ý nắm chặt đại gia hỏa, lắc lư hai lần, hỏi con của nàng: "Ranh con, thúc thúc lớn hay là ngươi lớn a?”

Trương Ái Ái thẹn thùng liếc mắt, ra hiệu hắn đừng như thế dạy hư mất con của mình, đem nhi tử ôm đặt lên giường, kéo lên chăn mền đắp lên cho hắn, làm dịu nói: "Con trai, nhanh đi ngủ!"

Con trai cô trợn tròn mắt, nhìn xem Triệu Đắc Tam đại gia hỏa, ngây thơ nói: "Mụ mụ, hắn thật lớn nha, hắn dùng cái đó cắm vào chỗ đi tiểu của người làm gì?"

Triệu Đắc Tam nắm lên quần bên cạnh đùa tiểu gia hỏa này chơi: "Cho mẹ ngươi đỡ ngứa, chỗ đi tiểu của mẹ ngươi có chút ngứa, ta gãi ngứa hộ nàng."

"Mẹ, lần sau ngứa, ta giúp ngươi gãi ngứa, không muốn hắn cái tên xấu xa này!"

"Con trai, nói mò cái gì! Tranh thủ thời gian đi ngủ!" Trương Ái Ái xấu hổ mặt đỏ tới mang tai, kéo qua chăn mền phủ lên đầu, xoay mặt cho Triệu Đắc Tam nháy mắt, nhỏ giọng nói: "Tiểu Triệu, không được ngươi về đi, thật sự là không có ý tứ."

Triệu Đắc Tam đã mặc quần xong cùng quần áo, hắn cũng không muốn ngủ lại, cũng không phải cô nam nhân, lưu lại trên giường ba ngươi cùng ngủ thì ra cái thể thống gì, hắn bèn cười xấu xa nói: "Yêu tỷ, vậy ta liền trở về."

Trương Ái Ái hai đầu lông mày có chút nhíu lại, nhưng cũng không thể để hắn ở lại nơi này, sợ nhi tử ở trước mặt người ngoài sẽ nói lung tung, chỉ có thể nhịn, đem em bé đắp lại chăn mền, lặng lẽ kéo ra chăn mền, mặc áo ngủ lên thân thể trần trùng trục, đem Triệu Đắc Tam đưa đến cổng, chuẩn bị chờ hắn đi lại đóng cửa.

Triệu Đắc Tam đưa tay kéo cửa ra cái chốt, lại buông ra chốt cửa, xoay người hai tay khoác lên trên vai thơm Trương Ái Ái, cười xấu xa nói: "Ái tỷ, hôm nay gãi ngứa dễ chịu a?"

Trương Ái Ái xấu hổ đỏ mặt, gục đầu xuống, có chút bốc lên mắt hạnh, nhỏ giọng nói: "Ngươi thế nào lại giống em bé nhà ta.”

" ranh con còn muốn giúp ngươi gãi ngứa, to hơn cây tăm được chút thì gãi cái gì! Ha ha..”

"Tiểu Triệu, nói bậy! Kia là con của ta! Chớ nói lung tung!"

Triệu Đắc Tam thò tay vào trong áo ngủ của nàng, nắm chặt hai bầu vυ', cười hắc hắc nói: "Thật ấm áp a, Ái tỷ, nếu không chúng ta lại làm một lần a? Hảo hảo cho ngươi gãi ngứa.”

"Không được, ngươi... Ngươi nhanh đi về đi, thời gian không còn sớm, ta sợ em bé sẽ nói lung tung trong thôn, tiểu hài tử cái gì cũng không hiểu." Trương Ái Ái đã chờ mong lại lo lắng, bị hắn nắm lấy hai bầu ngực, thân thể liền có chút mềm nhũn, lúc nói chuyện khí tức có chút ngưng trệ.

Triệu Đắc Tam vừa làm qua một lần, cũng không có hưng thịnh như vậy, đưa tay từ trong áo ngủ rút ra, kéo chốt, chững chạc đàng hoàng nói: "Tốt, Ái tỷ, ta đi, ngươi đóng cửa lại đi."

Từ trong nhà Trương Ái Ái ra, một trận gió rét thổi tới, Triệu Đắc Tam lạnh quá run rẩy, rụt cổ lại đi đến ven đường, vẫn chưa thỏa mãn vẫy một chiếc xe taxi, trực tiếp về nhà.

Trước khi ngủ, Triệu Đắc Tam nhớ tới quyết định điều động nhân sự hôm nay, nên đang nghĩ tìm người chia sẻ một chút vui sướиɠ, lăn qua lộn lại một phen, dựa vào đầu giường, cầm điện thoại di động, lật tới lật lui, vậy mà bất tri bất giác tìm được số điện thoại Mã Lan, giật mình, vẫn là mang một tia kỳ vọng gửi tin cho nàng, nói mình đã được bổ nhiệm vào vị trí mới sau đó không có ôm hy vọng bèn bỏ điện thoại xuống.

Mới vừa rồi cùng Trương Ái Ái ở trong chăn lăn lộn kí©ɧ ŧìиɧ vẫn để lại dư vị, gần hai tháng không cùng thiếu phụ kia mây mưa, ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị, tìm nàng khoái hoạt, thật sự là một phen mới mẻ kí©ɧ ŧɧí©ɧ;

Sau một lúc lâu, điện thoại tại trên tủ đầu giường rung động, hắn cầm điện thoại lên nhìn, xem xét trên mặt trong bụng nở hoa, mừng rỡ vạn phần, bởi vì trên màn hình điện thoại di động hiện ra hai chữ “Lan tỷ”, đã gần hai tháng Mã Lan không thèm để ý tới hắn, mặc dù chỉ là một câu đơn giản nhưng hắn thật sự là kinh hỉ cực kỳ"Vậy chúc mừng ngươi”, tuy vẫn là lời khách sáo, vẫn là khiến hắn cảm giác trong lòng ngọt ngào.

Hắn ôm điện thoại di động nhìn một lúc lâu, quyết định gọi cho Mã Lan nhưng vẫn là thuê bao.

Xem ra lão tử vẫn là sổ đen a! Triệu Đắc Tam thở phì phò nghĩ, vứt bỏ điện thoại, dứt khoát không để ý tới, ngủ một giấc, ngày mai đi làm.

Sĩ đồ của hắn trải qua mấy tháng chìm nổi cùng âm thầm cố gắng, rốt cục đi ra một bước nhỏ, đi ra bước đầu tiên, bước kế tiếp cũng không phải rất xa.