Hạ Phong Ngân lờ đờ mông lung thưởng thức thục phụ xinh đẹp Trần Như Đóa say ngủ trên giường, hắn trời sinh mẫn cảm với nữ nhân, hơn nữa người trước mắt này lại là một đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương, ngay từ lần đầu gặp nàng, Hạ Phong Ngân liền bị mị lực kiều diễm thành thục phát ra trên người nàng quyến rũ.
Hạ Phong Ngân ngồi xuống bên giường, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ như thiên tiên cùng với bờ môi gợi cảm đỏ mọng, kìm lòng không được đưa tay lên vuốt ve hai má trắng nõn của nàng, thật là trơn, thật là mềm, không ngờ rằng ở cái tuổi mà con gái của nàng đã đến lúc lập gia đình, da dẻ vẫn còn được bảo dưỡng tốt như vậy, so với thiếu nữ mười tám đôi mươi không hề thua kém, có thể thấy được bình thường cũng tốn không ít thời gian chăm sóc.
Lúc này, Hạ Phong Ngân đưa cặp mắt dê xồm liếc tới bộ ngực sữa cao ngất, hai tay ngứa ngáy muốn đích thân đi kiểm tra sự đàn hồi mềm mại của nó, nhưng khi ma thủ chuẩn bị chạm vào cặρ √υ' mê người kia, Trần Như Đóa đột nhiên trở mình, chuyển sang nằm nghiêng một bên.
Trần Như Đóa đột nhiên xoay người, dọa Hạ Phong Ngân sợ đái ra quần, hắn bắt đầu do dự liệu mình làm thế này có đúng hay không, vạn nhất Trần Như Đóa hét lên, vậy thì sẽ lớn chuyện, trộm gà không được mà còn mất nắm gạo, nghĩ đến đây, Hạ Phong Ngân quyết định đứng dậy đi ra ngoài, nhưng rồi hắn lại ngồi xuống, cơ hội tốt như vậy, ngu gì để mất cơ chứ, mỹ nhân mê người nằm bên cạnh, chẳng lẽ lại không xơ múi được gì, kệ đi, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, Hạ Phong Ngân ngồi ở mép giường, lúc này lưng Trần Như Đóa quay ra ngoài, đưa cặp mông to bự căng tròn toàn bộ khoe ra trước mắt Hạ Phong Ngân.
Hạ Phong Ngân lắc đầu, cố gắng tỉnh tảo hơn một chút, để thưởng thức cảnh đẹp trước mắt rõ ràng hơn, hắn run rẩy đưa tay đưa tới, nhẹ nhàng bao phủ lên bờ mông mê người kia, bắt đầu chậm rãi vuốt ve, lòng bàn tay không ngừng cảm nhận được sự mềm mại êm ái, khiến cho Hạ Phong Ngân trong lòng càng thêm nhộn nhạo, dục hỏa bùng cháy càng lúc càng dữ dội, hắn âm thầm quyết định ở trong lòng, đêm nay nhất định phải thu được thục phụ xinh đẹp này, đè nàng ra dục tiên dục tử, sau đó mặc kệ cam tâm tình nguyện cho nàng xử lý.
Hạ Phong Ngân đầu tiên là vuốt ve mông đít màu mỡ của nàng, tiếp đến là dọc theo chỗ xẻ sườn xám tiến xuống dưới, đôi chân thon dài ngọc ngà của Trần Như Đóa được bao bọc bởi tất chân màu da người, sờ vào cực kỳ thoải mái, nữ nhân thích mặc tất chân như thế này, một mặt là bởi vì nó rất gợi cảm, mặc vào cực kỳ xinh đẹp, nhưng quan trọng hơn là do đàn ông cực kỳ thích, khi sờ vào cực kỳ thống khoái.
Lúc này, Trần Như Đóa đang ngủ cảm thấy có bàn tay đang du đãng nơi bắp đùi của mình, lúc nhẹ lúc nặng, khi chậm khi nhanh, chẳng lẽ chồng mình về rồi sao, hắn ta lêu lổng với mấy ả đàn bà bên ngoài, đã rất lâu rồi không ngủ với nàng, có lẽ là do đã lâu không có làʍ t̠ìиɦ với mình, nên mới nhớ đến người vợ này, sau đó thì lại cảm thấy ngượng ngùng, cho nên mới lẻn về nhà lúc nửa đêm.
Đêm nay Trần Như Đóa cũng đã uống say, đầu óc hỗn loạn nghĩ lung tung, hơn nữa căn phòng này cũng chỉ có chồng mới vào giờ này, cho nên nàng mới tưởng lầm rằng trượng phu mình nửa đêm muốn vào giao hoan, trước hết cho ngươi sờ a, nghĩ đến đây, Trần Như Đóa liền tiếp tục giả bộ ngủ, hưởng thụ "Trượng phu" vuốt ve.
Sờ như vậy rồi mà vẫn không tỉnh, xem ra Trần Như Đóa ngủ say lắm rồi, rõ ràng không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, tay Hạ Phong Ngân liền men theo bắp đùi mềm mại, hướng tới nơi cấm địa riêng tư của nàng, rốt cuộc, Hạ Phong Ngân cũng chạm vào qυầи ɭóŧ giấu bên trong qυầи ɭóŧ, mặc dù không có nhìn thấy, nhưng hắn có thể đoán được, Trần Như Đóa chắc chắn là mặc qυầи ɭóŧ đường viền hoa, loại qυầи ɭóŧ gợi cảm này chính là loại được nữ nhân yêu thích nhất.
Ngón tay Hạ Phong Ngân vuốt ve nơi riêng tư phấn nộn mềm mại cách một lớp qυầи ɭóŧ, phát hiện nơi đó đã hơi ươn ướt, nước da^ʍ nhớp nháp thấm qua lớp vải mỏng, dính vào ngón tay của hắn, hẳn là thục phụ này mộng xuân rồi, bằng không làm sao mà ra nước được, Hạ Phong Ngân không biết Trần Như Đóa đã tỉnh lại, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước dùng ngón tay nhẹ nhàng tách mảnh vải mỏng dính kia, sau đó đưa ngón giữa ra, chậm rãi, vuốt ve hai cánh hoa mềm mại ướŧ áŧ kia, Hạ Phong Ngân cảm thấy từng dòng từng dòng dâʍ ɖị©ɧ chảy ra không ngừng từ khe suối sâu trong huyệt động, rất nhanh tay của hắn bị nước suối bao phủ.
"A!"
Trần Như Đóa rên nhẹ một tiếng, thân thể run nhẹ một cái, ngón tay của hắn đã chạm vào nơi mẫn cảm nhất của nàng, nàng nhất thời nhịn không nổi, rêи ɾỉ một tiếng, đồng thời, Trần Như Đóa xoay người lại, muốn nhìn thấy mặt của chồng.
"Phong Ngân, là ngươi sao!"
Đang lúc hai mắt lờ đờ say ngủ, Trần Như Đóa lập tức nhìn thấy rõ ràng, cái người đang vuốt ve kí©ɧ ɖụ© nàng, không phải là chồng, mà là Hạ Phong Ngân, nàng vừa định hét lớn một tiếng, Hạ Phong Ngân vội vàng dùng chính môi mình áp lên bờ môi mềm mại của nàng, Trần Như Đóa cảm thấy mình như bước vào trong giấc mộng, đầu óc trở nên trống rỗng.
Lúc này, Trần Như Đóa theo bản năng né mặt sang hai bên để chống đối, nhưng đầu lưỡi của hắn càn rỡ trong miệng của nàng múa loạn, khi thì quấn quít với cái lưỡi ngọt mịn cùng một chỗ, khi thì chạy dọc theo hàm răng trơn bóng. Trần Như Đóa đã lâu không có được cái cảm giác này, giống như đôi uyên ương hồ điệp bên nhau khoái hoạt, tự do bay lượn trong không trung.
"Ô ô! Ô ô!"
Trần Như Đóa không ngừng rên lên, đôi tay nhỏ bé liều mạng đẩy Hạ Phong Ngân ra, nhưng đang say thì làm sao có sức phản kháng được, hơn nữa kɧoáı ©ảʍ nơi đầu lưỡi truyền đến không ngừng, huống chi Trần Như Đóa lúc này cũng đang ra nước không ngừng.
Vì để đề phòng Trần Như Đóa phản kháng, Hạ Phong Ngân đơn giản đá giày của mình rơi xuống, xoay người áp lên thân thể mềm mại tràn ngập co dãn của nàng.
Hạ Phong Ngân vốn đã vuốt ve từ trước, lúc này còn dùng đầu lưỡi tiến công, đã khiến cho Trần Như Đóa hạn hán lây ngày thở gấp hồng hộc, mắt đẹp ánh lửa, da thịt nõn nà đỏ hồng kiều nhuận, nàng đột nhiên rõ ràng cảm nhận được Hạ Phong Ngân đang nhân cơ hổi, đôi ma thủ cư nhiên tiến vào vuốt ve cặp đùi ngọc đầy đặn thon dài, hơn nữa còn muốn tiến sâu vào bên trong hơn nữa.
Nguy rồi, ta sắp bị cưỡиɠ ɧϊếp, Trần Như Đóa mặc dù ở trong lòng đang không ngừng hò hét, để cho mình tỉnh táo phản kháng trở lại, nhưng nụ hôn tuyệt vời này lại khiến cho nàng không phát ra tiếng được, đôi tay nhỏ bé như đặt tượng trưng trước l*иg ngực của hắn, không có nửa điểm phản kháng, coi như Hạ Phong Ngân sắp tiến được đến nơi riêng tư của nàng, thì đột nhiên trong đầu xuất hiện một tia thẹn thùng, khí lực không biết từ đâu truyền tới, tát một cái vào mặt Hạ Phong Ngân, nhất thời, hai người dừng lại, Hạ Phong Ngân nhìn Trần Như Đóa, đồng dạng, Trần Như Đóa cũng đang ngơ ngác nhìn Hạ Phong Ngân, nàng quên mất rằng nên hét lên, hai người cứ như vậy mà giằng co.
Nếu ngươi đã đánh rồi, thì ta đây sẽ mãnh liệt hơn nữa, Hạ Phong Ngân lấy lại tinh thần tiếp tục tiến công, đôi môi dán chặt vào cái miệng đỏ tươi nhỏ nhắn ngọt ngào của Trần Như Đóa, đồng thời một bàn tay ác độc tiếp tục tiến sâu vào trong, tay kia thì lại leo lên bộ ngực sữa cao ngất nắn bóp tận tình, tuy rằng còn cách một lớp sườn xám cùng với áo ngực, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại êm ái ở trong đó, thục phụ so với các thiếu phụ, thiếu nữ vẫn có khác biệt rất lớn.
Trần Như Đóa vốn cho rằng một cái tát có thể trấn áp được Hạ Phong Ngân, khiến cho hắn biết khó mà lui, nhưng lại không ngờ tiểu tử này lại dũng mãnh hơn nữa, bây giờ nàng đang bị hắn ép chặt dưới thân, nửa điểm phản kháng cũng không có. Thiến Thiến cùng Yến Yến còn nói Hạ Phong Ngân là một người thành thật, mình thấy căn bản hắn chính là một đại sắc lang.